Bài viết của Như Ý, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-11-2018] Tôi mở một tiệm làm tóc, và tiệm của tôi đã trở thành một nơi để mọi người nói về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Tôi không tính phí cao và tôi đối xử công bằng với mọi người dù họ làm nghề gì hay giàu nghèo ra sao. Khi một số khách hàng mặc cả, tôi tính phí cho họ thấp hơn và vẫn cung cấp dịch vụ chất lượng tốt như vậy. Một số người muốn trả cao hơn, nhưng tôi đều vui vẻ từ chối. Tôi nhận được sự tin tưởng từ khách hàng của mình và họ giới thiệu tôi cho bạn bè và người thân của họ.

Trong khi các khách hàng đợi đến lượt được phục vụ, tôi đề nghị họ đọc các sách Pháp Luân Đại Pháp mà tôi đưa. Đôi khi tôi chiếu cho họ xem các đoạn phim về Pháp Luân Đại Pháp.

Một khách hàng đã ngạc nhiên khi thấy Pháp Luân Đại Pháp được thực hành khắp nơi trên thế giới và Trung Quốc là quốc gia duy nhất cấm môn tu luyện. Khi về nhà cô ấy đã kể với chồng và vào buổi chiều vợ chồng họ quay trở lại tiệm của tôi để lấy đĩa DVD. Họ chia sẻ đĩa DVD đó với bạn bè và thái độ tích cực của họ đối với Đại Pháp đã giúp họ đắc phúc báo. Kể từ đó họ làm ăn phát đạt và hiện đang sử hữu một công ty vật liệu xây dựng và một khách sạn.

Chăm sóc cho những người khác

Một buổi sáng, ông Trần đến cắt tóc nhưng lại quên mang tiền. Ông ấy đã đi một quãng đường xa tới cắt tóc và chưa ăn sáng, do đó tôi đã mua bữa sáng mời ông ấy. Ông ấy rất cảm động.

Tiệm của tôi dùng chung nguồn nước với nhà hàng bên cạnh. Họ rất bận rộn, do đó tôi thường lấy nước cho họ.

Những thợ làm tóc khác hiếm khi nhận người học việc. Tôi đã đào tạo nhiều người học việc. Tôi không lấy học phí của họ, mà còn bao ăn bao ở và trả một khoản phụ cấp.

Những người học việc được biết về Đại Pháp và cuộc bức hại và một số họ đã đọc các sách Pháp Luân Đại Pháp. Khi họ trở về nhà, họ đã nói cho những người dân làng khác về điều họ đã được biết.

Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) treo biển thông báo ban thưởng cho những ai báo các học viên Đại Pháp cho chính quyền, những người học việc của tôi đã dỡ những tấm biển đó xuống.

Mọi người biết chân tướng

Ông Khâu thu các loại phí từ siêu thị địa phương. Trở lại năm 2003, ông phát hiện rằng siêu thị đang ăn cắp điện, do đó ông đã để đồng hồ đo điện trong tiệm của tôi. Khi chồng tôi bị bắt vì nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp năm 2004, ông Khâu đứng trước đám đông và nói rằng chúng tôi là những người tốt. Ông ấy nói với cảnh sát: “Anh ấy có cha mẹ già và con thơ ở nhà. Họ là một gia đình tốt. Tôi hy vọng các anh có thể nhanh chóng thả anh ấy!”

Trước năm 2008, tôi bắt đầu bật các chương trình phát sóng của Đài truyền hình Tân Đường Nhân tại tiệm của mình và các khách hàng đều thích xem chúng. Họ so sánh các chương trình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân và các chương trình của ĐCSTQ, và nhận ra tuyên truyền của ĐSCTQ là gì. Vài ngày trước thềm thế vận hội Olympic, có người đã tới tìm kiếm các học viên. Một chủ tiệm trà đã nói rằng quanh đây không có học viên nào, và bảo vệ tôi khỏi bị bắt giữ.

Năm 2009, tôi đã mở một tiệm làm tóc tại nơi cư trú của mình. Nơi này thuộc sở hữu của Trưởng thôn. Ông ấy đã cố gắng bảo vệ tôi sau khi ông ấy biết về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Khi ĐCSTQ tuyên truyền lừa dối rằng các học viên tự tiêm thuốc độc, một khách hàng đã đến vào một buổi sáng và nói: “Tôi biết chị không tiêm thuốc độc. Chị thật là một người tốt.”

Hàng ngày tôi đều cầu xin Sư phụ đưa những người có tiền duyên đến với tiệm của tôi. Những người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt thường sẽ nói cho những người khác về điều đó. Sau đó họ trở nên quan tâm đến an toàn của tôi và cuối cùng bảo vệ tôi. Họ đối với tôi như một người thân của họ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/30/377857.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/10/173579.html

Đăng ngày 27-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share