Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-10-2018] Tiếp theo Phần 2

Mỗi học viên Pháp Luân Đại Pháp đều được thân tâm thụ ích từ môn tu luyện tự thân này, họ được hưởng lợi ích về sức khỏe, đồng thời nhân sinh quan thay đổi theo hướng tích cực. Họ là những người thiện lương và biết suy nghĩ cho người khác, gia đình thuận hòa, và toàn xã hội đều được thụ ích.

Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập pháp môn đã giảng:

“Trong toàn bộ quá trình truyền Pháp, truyền công tôi có bổn ý là có trách nhiệm với xã hội, có trách nhiệm với học viên; hiệu quả thu được thật tốt, ảnh hưởng đến toàn xã hội cũng rất tốt.” (Chuyển Pháp Luân)

Dưới đây là một số câu chuyện về những người mà cuộc sống của họ đã cải biến tốt lên sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi hy vọng những câu chuyện này sẽ giúp người đọc chân chính liễu giải Pháp Luân Đại Pháp, và càng hy vọng quý vị có thể được thân tâm thụ ích từ Đại Pháp giống như các nhân vật chính trong câu chuyện.

Vợ chồng giảng viên Đại học Bắc Hoa thân tâm thụ ích, được phong tặng danh hiệu “Giảng viên xuất sắc”

Anh Hàn Vĩnh Cường và vợ là cô Ngụy Tu Quyên giảng dạy tại trường Đại học Bắc Hoa tỉnh Cát Lâm. Khi mới kết hôn, sức khỏe của họ vô cùng tệ hại, cả hai đều có vấn đề về giấc ngủ. Thay vì được hưởng cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, họ lại phải sống trong tuyệt vọng.

Anh Hàn bị viêm gan B, thường đau buốt vùng gan. Anh gầy như que củi và không thể làm việc nặng.

Cô Ngụy bệnh tật đầy thân: bệnh tim, chảy máu tử cung bất thường, thiếu máu nặng, đau nửa đầu, viêm phế quản, viêm túi mật và tăng sản xương, đau bụng kinh dữ dội, v.v.

Hồi còn học đại học, cô thường bị bất tỉnh, bị ho vài tháng trong mùa đông, và thường xuyên phải uống kháng sinh. Bệnh tăng sản xương chân trái nghiêm trọng đến mức mỗi bước đi đều khiến cô đau đớn cùng cực. Tuy nhiên điều khiến cô khổ sở nhất là bệnh đau bụng kinh hành hạ. Mỗi tháng, cô bị chuột rút nặng và ra máu không ngừng, dẫn đến bị thiếu máu trầm trọng. Cô gần như đã chết vì tình trạng này khi ở tuổi 18.

Hai vợ chồng anh Hàn và cô Ngụy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công năm 1996, từ đó kỳ tích không ngừng xuất hiện.

Sau khi luyện công thời gian ngắn, cô Ngụy nhận ra rằng những cơn đau ở ngực, lưng, và cánh tay đã hoàn toàn biến mất. Cô có thể hô hấp dễ dàng và ngủ ngon giấc vào ban đêm. Mọi bệnh tật của cô biến mất, và kỳ kinh cũng trở nên bình thường.

Một ngày, sau khi nghe xong bài giảng thứ nhất trong loạt bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí ở Quảng Châu, cô Ngụy trở về nhà, và nhận ra rằng hai giờ đồng hồ cô đi bộ nhẹ như bay, cô không cảm thấy mệt mỏi chút nào, dù trước kia cô phải trầy trật lắm mới đi bộ được vài phút. Giờ đây, cô chân chính thể hội được thế nào là thân thể nhẹ nhàng vô bệnh.

Bệnh viêm gan của anh Hàn cũng biến mất sau khi anh tu luyện, và không hề có tác dụng phụ. Đó quả là điều thần kỳ! Anh trông khỏe mạnh và tinh thần lạc quan.

Đã hơn 20 năm trôi qua và không ai trong hai người cần dùng thuốc nữa. Họ hàng và bạn bè của cặp vợ chồng đã tận mắt thấy hai người họ đã được thụ ích ra sao nhờ tu luyện Pháp Luân Công.

Anh Hàn và cô Ngụy hiểu vì sao họ tới thế giới này và hiểu được ý nghĩa nhân sinh. Họ tìm thấy câu trả lời cho mọi thắc mắc mà họ không thể tìm thấy ở nơi khác. Họ chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành người tốt và tìm thiếu sót trong bản thân mình khi gặp mâu thuẫn, và đối xử tốt với mọi người. Họ luôn được sinh viên kính trọng.

Họ cũng không màng danh lợi cá nhân. Năm 1997, họ đại diện trường học tham dự cuộc thi giảng dạy của giáo viên trẻ, và giành giải nhất.

Cô Ngụy được phân công chủ nhiệm lớp lần đầu năm 1998. Cô khích lệ và hướng dẫn sinh viên với sự chân thành, khoan dung và thiện lương. Năm đó, lớp cô Ngụy chủ nhiệm được bình chọn là lớp tiên tiến xuất sắc duy nhất của năm về cả quản lý và học tập. Cô Ngụy biết rằng đó là vì cô tu luyện Pháp Luân Công mà được.

Trong suốt những năm là giáo viên, nhiều phụ huynh học sinh cố gắng tặng tiền và lễ vật cho cô nhưng cô luôn luôn từ chối. Cô nói: “Tôi đối với các em đều tốt như nhau, không phải vì có tặng gì đó hay không mà thay đổi cách đối xử.“

Nhờ có Pháp Luân Đại Pháp, cặp vợ chồng này không những khỏi những căn bệnh tưởng chừng như không thể chữa khỏi mà còn trở thành những người thiện lương, có ích cho người khác, có ích cho học sinh và có ích cho xã hội.

Không ai muốn báo vị trưởng phòng tu luyện Pháp Luân Công với cảnh sát

Anh Vương Siêu bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công năm 1996 khi đang theo học ở trường Đại học Tứ Xuyên. Lúc đó, có rất nhiều giáo sư, giảng viên, sinh viên, và người dân xung quanh luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công hàng ngày ở điểm luyện công trong khuôn viên trường.

Ở đâu cũng có thể bắt gặp các học viên Pháp Luân Công luyện công–trong công viên và nơi công cộng. Hầu hết họ là người lớn tuổi. Trong những ngày đông vô cùng lạnh giá, họ mỗi ngày đều kiên trì ra ngoài luyện công, nếu như tình trạng thân thể không được cải thiện, thì có cho tiền bảo họ ra họ cũng không chịu ra. Hiện tượng này khiến Vương Siêu đã chứng kiến hiệu quả thần kỳ trong việc chữa bệnh khỏe người của Pháp Luân Công. Anh biết một người khỏi bệnh ung thư vú chỉ sau vài tháng tu luyện. Thời điểm đó anh Vương rất khỏe, nhưng anh quyết định tu luyện vì anh thích khí công.

Anh Vương từng là người ích kỷ và dễ nổi cáu, anh cũng có nhiều thói quen xấu, bao gồm đánh lộn. Sau khi tu luyện, anh bắt đầu cải biến. Anh sống chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn và trở nên thiện lương hơn và chu đáo hơn. Anh dọn đá, bụi bẩn trên đường để giúp xe cộ lưu thông tốt hơn, và anh cũng chủ động giúp đỡ mọi người. Anh quyên góp một tháng lương sau trận lụt năm 1998 mặc dù thu nhập của anh cũng không cao.

Anh Vương bắt đầu sự nghiệp tại công ty ở vị trí thấp và dần dần thăng tiến lên tới vị trí trưởng phòng vào năm 1999. Với Tiếng Anh tốt anh trở thành phiên dịch của công ty. Anh làm việc xuất sắc và bởi được lãnh đạo tín nhiệm, nên anh được cấp đặc quyền giám sát các trưởng phòng khác có cấp bậc cao hơn cả anh.

Anh Vương luôn chu đáo, và các đồng nghiệp đều biết anh là người tốt. Không ai muốn báo việc anh tu luyện Pháp Luân Công sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động bức hại pháp môn này. Thay vào đó, họ nhắc nhở anh chú ý an toàn.

Nhân viên tín dụng đã tìm ra đáp áp của thân tâm khỏe mạnh

Anh Lôi Dương Phàm, 44 tuổi, bắt đầu công tác tại Chi nhánh Hồ Nam của Ngân hàng Trung Quốc từ năm 1991. Đến năm 1993, anh trở thành nhân viên tín dụng khi mới 19 tuổi.

Anh có ba nguyện vọng: hy vọng có được thân thể khỏe mạnh, hy vọng tìm được nguyên lý giải thích “vì sao con người nhất định phải làm người tốt”, hy vọng thông hiểu đạo lý to lớn về nhân sinh và vũ trụ”.

Anh bắt đầu đọc sách khí công và sách tôn giáo khác với mong muốn tìm ra câu trả lời.

Khi còn nhỏ, anh rất yếu và mắc nhiều bệnh. Lên 5 tuổi anh bị đau ở ngực, năm 8 tuổi thì bị ho cả năm trời. Anh bị chẩn đoán mắc bệnh lao phổi khi mới 11 tuổi, và bệnh này chưa từng được chữa khỏi hoàn toàn. Anh cũng phải phẫu thuật ruột thừa, và cơn đau sau phẫu thuật vẫn cứ dai dẳng đeo bám anh.

Để cải thiện sức khỏe, anh Lôi đã thử qua rất nhiều phương pháp, trong đó có cả tập khí công, nhưng không hiệu quả. Mãi tới khi anh bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công thì cuộc đời anh mới cải biến hết thảy.

Trong khoảng hai tháng đầu, năm thì mười họa anh mới luyện công. Mãi đến khi anh phát hiện ra một lão học viên rõ ràng trông trẻ ra nhiều tuổi sau khi tu luyện, và chứng kiến nhiều biến hóa mà các học viên xung quanh trải nghiệm, anh mới nghiêm túc dụng tâm luyện công.

Không lâu sau bản thân anh cũng trải nghiệm điều kỳ diệu. Một buổi sáng thức giấc, anh thấy cổ họng không còn một chút đờm, cơn đau và ho ở ngực đã biến mất hoàn toàn, anh cũng không còn cảm thấy cơn đau do phẫu thuật ruột thừa nữa.

Sức lực của anh được cải thiện và anh đã có giấc ngủ ngon. Những biến hóa trên thân thể đã khiến anh phát tự nội tâm ghi nhận rằng Pháp Luân Đại Pháp là một công pháp tốt, có công hiệu thần kỳ trong việc chữa bệnh khỏe người.

Năm 1993, thị trường bất động sản Trung Quốc nóng và mọi người đều ôm mộng giàu sau một đêm. Rất nhiều người muốn vay tiền, là nhân viên tín dụng, anh Lôi phải đối mặt với đủ kiểu người, người tốt, người xấu, người thật thà, người dối trá. Tình huống rất phức tạp, và anh phải vật lộn để lựa chọn bị cuốn theo hành xử của khách hàng hay giữ mình ở chuẩn mực cao là một người trung thực.

Thật may mắn, Đại Pháp giúp anh có phương hướng rõ ràng. Anh biết tiêu chuẩn để làm người tốt là “Chân-Thiện-Nhẫn”, biết tại sao thiện ác hữu báo, làm người tốt thì được gì, làm người xấu thì không tốt ở điểm nào,… Anh có thể trong rất nhiều sự tình chân chính làm được theo tiêu chuẩn mà bản thân hướng đến với nội tâm thản nhiên. Anh đem trả lại chiếc xe máy mà anh mượn từ bộ phận công tác. Anh làm việc chăm chỉ nhưng không cạnh tranh với người khác và luôn chiểu theo Pháp lý “thuận theo tự nhiên” mà Sư phụ của Pháp Luân Công dạy. Thậm chí anh đã nhường lại cơ hội thăng chức cho đồng nghiệp.

Chính là Pháp Luân Đại Pháp đã khiến cậu thanh niên Lôi Dương Phàm không chỉ chân chính đắc được thân tâm khỏe mạnh, mà còn trở thành một người luôn nghĩ cho người khác trước, là một người đạo đức cao thượng.

Xem tiếp Phần 4


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/25/376072.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/2/173102.html

Đăng ngày 21-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share