Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp phương Tây ở Châu Âu

[MINH HUỆ 07-10-2018]

Kính chào Sư phụ tôn kính

Các đồng tu thân mến:

Tôi là một viên chức Chính phủ. Ba năm trước, tôi được chuyển vị trí từ nhân viên thanh tra lao động trong Bộ Lao động và An sinh xã hội sang Quốc hội. Năm ngoái, tôi bị Quốc hội sa thải và chuyển về vị trí công việc cũ trước đây của mình. Một mặt, tôi cảm thấy đây là một việc tốt, vì tôi hy vọng thay đổi con đường sự nghiệp. Mặt khác, tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị sa thải. Việc này là một sự đả kích nặng nề đối với bản thân tôi.

Tôi hướng nội tìm chấp trước của bản thân, đồng thời tìm cách đạt được một vị trí mới. Tôi mau chóng ý thức được, chất lượng hiệu quả công việc của tôi trong ba tháng qua đã giảm xuống. Tôi không chú ý đến chi tiết, tôi đã phạm rất nhiều sai lầm, người khác nhìn thấy rất rõ ràng nhưng tôi lại không tự biết. Không chỉ là sai lầm trong công tác, còn thể hiện trong cả hành vi đối với người khác nữa.

Nhiều lần tôi phát tờ rơi và các tài liệu Đại Pháp trong Quốc hội, hơn nữa tôi dùng phần lớn thời gian công tác để giảng chân tướng. Rất nhiều lúc tôi không có cân nhắc đến cảm thụ của người khác xem họ có thể tiếp nhận Pháp Luân Đại Pháp hay không. Việc này càng giống như là chứng thực bản thân, mà tôi còn cảm thấy hài lòng đối với cái được gọi là sứ mệnh của mình.

Tôi nhớ có một hôm, một đồng nghiệp tới tìm tôi, nói tôi chỉ quan tâm tập trung vào sở thích của bản thân, mà không chú trọng công tác của mình. Anh ám chỉ tôi đã dùng rất nhiều thời gian công tác vào việc của Đại Pháp. Tôi rất tức giận, nói chuyện cũng cao giọng. Đương lúc tôi lớn tiếng, chính là cảm giác tầng thứ của tôi lập tức hạ xuống.

Vị đồng nghiệp này cũng không phải là người duy nhất có mâu thuẫn với tôi. Trong ba tháng qua, có một vị đồng nghiệp mới tới ngồi bên cạnh tôi. Anh muốn tuyệt đối yên tĩnh, anh không ngừng nói tôi sao mà lớn tiếng thế. Tôi không thèm đoái hoài đến anh, không tôn trọng mong muốn của anh, tôi cho rằng sứ mệnh thần thánh của tôi quan trọng hơn nhiều yêu cầu “yên tĩnh” của anh ta.

Vào một buổi tối, tôi đi xem biểu diễn ở nhà hát. Trong đó có một ca khúc cổ xưa rằng, những người tật đố và ngạo mạn kia, bị Thượng đế trừng phạt là đúng. Tôi biết đây là ám chỉ tôi. Tôi tức giận với các đồng nghiệp, bởi vì những lời khen của họ cùng với sự đánh giá cao của ông chủ đối với tôi khiến tôi sinh tâm ngạo mạn. Thuận theo thời gian tôi đã hình thành một quan niệm, đó là: tôi vô cùng quan trọng, mọi người nên tôn trọng tôi. Lúc bị một người mà tôi không coi ra gì phê bình, giống như hai người đồng nghiệp này, tôi liền tức giận. Tôi cho rằng tôi giỏi hơn họ, do đó họ không có quyền phê bình.

Về sau, mặc dù tôi đã trở lại vị trí cũ, tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm một công việc mới. Một hôm, tôi gọi cho một nhà ngoại giao mà tôi đã gặp trong hạng mục giảng chân tướng. Tôi nói với ông rằng tôi đã bị chuyển từ Quốc hội sang một vị trí công tác thấp hơn, rằng rất tiếc chúng tôi không thể tiếp tục hợp tác chặt chẽ hơn nữa về đề tài thu hoạch nội tạng sống. Ông cười nói: “Hiện tại anh đang xem thường công việc của mình, vừa đúng tôi đang cần một người đáng tin cậy ở vị trí đó. Anh có muốn trở thành một người liên lạc của tôi không?”. Tôi liền đồng ý.

Sau đó, nhà ngoại giao giới thiệu tôi với Thứ trưởng, cũng là quản lý chính thức của tôi. Tôi hỏi ông có thể cho tôi chuyển đến một vị trí khác được không. Tôi đưa cho ông một tài liệu giảng chân tướng, cũng yêu cầu một vị trí tương tự như công việc tôi có trong Quốc hội. Ông nói: “Được, tôi sẽ chuyển cậu sang một vị trí mới”.

Mười ngày sau, Thứ trưởng gọi điện cho tôi nói sẽ căn cứ theo mong muốn của tôi mà chuyển tôi đến một vị trí khác, ông hy vọng tôi sẽ hài lòng với công việc mới, không cảm thấy nó thấp hơn năng lực của tôi. Tôi tự hỏi liệu tôi có hung hăng với ông khi yêu cầu chuyển vị trí không. Nhớ lại cuộc họp của chúng tôi, tôi đã yêu cầu rất cao và đã thể hiện sự khinh miệt đối với công việc trước đó.

Trái lại, Thứ trưởng lại có thái độ khiêm tốn và tốt bụng. Tôi cũng nên tu tốt những phẩm chất đặc biệt này. Mặc dù lúc đó tôi biểu hiện không tốt lắm nhưng đạt được công việc thậm chí còn cao hơn công việc ở Quốc hội trước đây.

Trước lúc hoàn thành thủ tục điều chuyển theo quy định, Thứ trưởng yêu cầu tôi lập tức đi đảm nhiệm ngay, cũng tự mình họp với quản lý của tôi, thông báo cho họ tình huống của tôi cần “xử lý đặc biệt”, lập tức tới bộ phận mới làm việc. Từ trên bề mặt, mặc dù là tôi tự yêu cầu lại cũng thông qua quan hệ mà có được vị trí này, nhưng tôi cảm thấy sự điều động này đã được Sư phụ an bài sẵn rồi.

Tôi ý thức được mình không nên dương dương tự đắc, mà nên tu tâm tính. Tôi ý thức được công việc không có phân sang hèn, không quản là địa vị cao hay địa vị thấp, tôi cũng nên bảo trì tâm xem nhẹ, tiếp nhận bất cứ công việc gì được phân cho, chức vụ cao thấp cũng không quan trọng, từ bỏ chấp trước vào địa vị cao thấp hoặc đánh giá cao về bản thân là quan trọng hơn.

Trong hoàn cảnh công tác hướng tới các Chính trị gia giảng chân tướng

Ba năm trước, lúc tôi mới bắt đầu công tác trong Quốc hội, tôi cảm thấy dường như sinh mệnh đến từ một không gian khác đang ngăn trở tôi tiến về phía trước. Vì thế tôi đã gia tăng học Pháp, cũng bắt đầu luyện công trong phòng làm việc. Tôi cũng bắt đầu phát tờ rơi.

Có một hôm, tôi lấy một bông hoa sen tặng cho một Nghị sĩ (Quốc hội). Ông có chút khinh thường nói: “Đây là cái gì?”. Tôi trả lời: “Đây là Chân Thiện Nhẫn, là Pháp của vũ trụ!”. Vừa nói đến câu này, tôi liền cảm thấy sinh mệnh can nhiễu ở không gian khác lập tức lẩn trốn. Nghị sĩ đó có phần tôn kính nói: “Cảm ơn anh, tôi sẽ để ở bàn làm việc của tôi”.

Còn có một lần, Quốc hội thảo luận về khả năng nước tôi rời khỏi EU. Một Cố vấn Chính trị đã vì việc này mà hoàn toàn nản chí mất nhuệ khí. Tôi đưa cho ông một tờ tài liệu cùng một đoá hoa sen. Ông bắt đầu đọc to ba từ “Chân – Thiện – Nhẫn” và phá lên cười. “Chân, ai làm như vậy? Các chính khách luôn nói dối”. Tôi trả lời: “Bất luận họ nói dối nhiều hay ít” “Chân Thiện Nhẫn là Pháp của vũ trụ. Ông phải tin tưởng rằng phía chính nghĩa sẽ chiếm thế thượng phong”. Sau này, lúc tôi tình cờ tới phòng làm việc của ông, tôi thấy đoá hoa sen ở trên bàn. Tôi hỏi: “Ông vẫn giữ đoá hoa sen đó ư?”. Ông trả lời: “Đúng vậy, mỗi lần nhìn thấy nó đều khiến tôi cảm thấy rất tốt”.

Một buổi sáng, vị sếp đầu tiên của tôi nói trong Hội nghị: Thuật ngữ “’Tội ác phản nhân loại’ chúng ta sử dụng nói về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp” là thuật ngữ được Liên hợp quốc sử dụng đầu tiên để lên án Hitler. Nghe ông nói như vậy, tôi không chắc lắm về thái độ của ông đối với Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi sử dụng chung một phòng làm việc, ông cho phép tôi lúc ông không có ở trong phòng có thể ngồi ở chỗ của ông. Ông luôn quá 12:30 trưa mới tới văn phòng, do đó tôi có thể đóng cửa, không bị ngắt quãng khi thực hiện phát chính niệm toàn cầu lúc 11:50.

Sau hai tuần phát chính niệm cường độ cao ở phòng làm việc của sếp, ông tới tìm tôi nói: “Đầu của tôi đau muốn nứt ra. Chúng ta có thể luyện Pháp Luân Đại Pháp không?”. Chúng tôi luyện bộ công Pháp thứ nhất, sau đó bị công việc làm gián đoạn. Về sau, thư ký của ông nói với tôi, ông rất nhiều lần muốn luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng không tìm được thời gian. Lúc sếp và người thư ký rời khỏi Quốc hội để làm việc cho một nhà Lãnh đạo Chính trị, thư ký của ông gọi điện thoại cho tôi nói có lẽ tôi nên tới văn phòng làm việc mới của họ để dạy Pháp Luân Đại Pháp cho lãnh đạo của họ vì ông là một người vô cùng lo lắng và tiêu cực.

Tôi nhận ra do vị thư ký này tương tác với tôi hàng ngày nên đã minh bạch hiệu quả rất tốt của môn tu luyện, thậm chí còn giới thiệu với nhà Lãnh đạo Chính trị về công Pháp này. Nó giống hệt như tình huống được mô tả trong “Chuyển Pháp Luân”:

“Công của các ông thật là lợi hại; khi nào Sư phụ các ông qua đây, tôi cũng tham gia.’ Mục đích chủ yếu việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của chúng ta là đưa con người lên cao tầng, chứ không hề nghĩ đến làm những sự việc như vậy; tuy nhiên nó cũng có thể phát huy tác dụng to lớn thúc đẩy văn minh tinh thần của xã hội. Nếu như ai ai cũng hướng vào nội tâm mà tìm, ai ai cũng muốn bản thân làm thế nào cho tốt, thì tôi nói rằng xã hội này sẽ ổn định, tiêu chuẩn đạo đức nhân loại cũng sẽ nâng cao trở lại.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ tư).

Năm ngoái, các học viên đã cố gắng tổ chức hai phiên điều trần liên quan đến việc mổ cướp nội tạng trong Quốc hội. Lần đầu Bộ trưởng Bộ Y tế đã cản trở. Lần thứ hai chúng tôi đã tổ chức thành công. Lần này chúng tôi đã mời ông Davis Matas phát biểu tại phiên điều trần trong Quốc hội.

Mặc dù chúng tôi cho rằng hết thảy đều chuẩn bị tốt rồi, nhưng trước sự kiện diễn ra một tuần, Chủ tịch phiên điều trần gọi điện cho biết phiên điều trần có thể bị huỷ bỏ. Ông không đưa ra giải thích nhưng ông kiến nghị tôi thay ông gửi điện tới Bộ trưởng Bộ Ngoại giao yêu cầu phê chuẩn. Chúng tôi gia cường chỉnh thể phát chính niệm, cũng hướng Bộ trưởng Bộ Ngoại giao thực hiện các cuộc điện thoại cần thiết. Cuối cùng chúng tôi đã nhận được phê chuẩn.

Nhưng trước sự kiện một ngày, Chủ tịch lại gọi điện cho tôi nói phiên điều trần có thể bị huỷ, nguyên nhân là một dự thảo luật cần được thông qua gấp vào ngày hôm đó. Căn cứ theo quy định của Quốc hội, Ủy ban các vấn đề xã hội chịu trách nhiệm cho phiên điều trần của chúng tôi sẽ phải hủy tất cả các phiên điều trần được sắp xếp cùng ngày để luật khẩn cấp được thông qua.

Người điều phối Hiệp hội Pháp Luân Đại Pháp kiên trì tin tưởng chúng tôi vẫn có thể có phiên điều trần. Anh xin phép vào Quốc hội để chúng tôi có thể cùng nhau nói chuyện với Chủ tịch Uỷ ban và tìm giải pháp. Tôi nói với người điều phối không thể có phiên điều trần cùng ngày họp thông qua luật khẩn cấp. Điều này đi ngược lại các quy tắc của Quốc hội. Tất cả mọi người trong Quốc hội đều biết điểm này. Người điều phối của chúng tôi vẫn kiên trì. Chúng tôi cùng nhau đi gặp Chủ tịch, cũng yêu cầu có phiên điều trần. Chủ tịch nhắc lại điều này là không thể. Người điều phối của chúng tôi biểu hiện bình hoà cũng không bị sự cự tuyệt làm ảnh hưởng. Anh tin tưởng chúng tôi có thể tìm được phương án giải quyết. Mặc dù Chủ tịch cứ nói không, nhưng bất thình lình Chủ tịch nhận được một cuộc điện thoại, dự luật khẩn cấp sẽ được thông qua sau, để chúng tôi có thể tổ chức phiên điều trần.

Tôi nhận ra từ thái độ của đồng tu, chính niệm không chỉ là động tác phát chính niệm, mà cũng là một loại tâm thái bình hoà và thuần khiết, không để bất cứ thứ gì can nhiễu ngăn cản chúng ta. Sự kiên định và ổn định của người tu luyện đến từ nội tâm đối với sự an bài của Sư phụ kiên định không lay chuyển, tín niệm thuần tịnh. Bất luận gặp phải vấn đề gì, bất luận chung quanh sự việc gian nan và ly kỳ thế nào, chúng ta đều phải kiên trì tin tưởng Sư phụ luôn ở bên cạnh.

Sư phụ giảng:

Trong Chính Pháp tôi đang phá trừ những thế lực cũ đang chi phối Chính Pháp đồng thời đang an bài những sự việc cho chư vị. Nhìn qua thì thấy sự tình rất tà ác, rất hỗn loạn; trên thực tế nó có [trình] tự phi thường. Điều thế lực cũ an bài có [trình] tự; điều tôi làm cũng rất có [trình] tự. Bất kể từ phương diện nào mà giảng, đều có phương pháp giải quyết tối hậu vấn đề. Trong thời kỳ này, mọi người chúng ta lợi dụng cơ hội này như thế nào, chính là thể hiện uy đức xuất sắc và vĩ đại của người tu luyện; đây cũng là một cơ hội rất khó được. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2001])

Các phiên điều trần chính thức bắt buộc phải có sự tham dự của toàn thể uỷ ban gồm 30 Nghị sĩ. Thật không may phiên điều trần của chúng tôi là không chính thức và chỉ có ba Nghị sĩ tham dự cùng với Chủ tịch Uỷ ban và hai đại diện NGO. Tất cả họ đều bị sốc về bằng chứng thu hoạch nội tạng ở Trung Quốc và đặc biệt là một trong số họ thực sự mong muốn trợ giúp.

Sau vài ngày chúng tôi có một cuộc gặp gỡ với ông, chúng tôi tiến thêm một bước thảo luận với ông về cuộc bức hại Pháp Luân Công cùng với việc chúng tôi bị can nhiễu khi mời Shen Yun tới nước tôi biểu diễn vào năm 2010. Ông tựa như đã có sự lý giải sâu sắc về bản chất tà ác của Đảng cộng sản Trung Quốc, cũng lần nữa biểu đạt nguyện ý giúp đỡ. Mặc dù lần này phiên điều trần không đạt được sự ảnh hưởng như tất cả chúng tôi mong muốn, nhưng đó là một cú hích tốt cho những người tham dự, vì tất cả họ đều thông báo rằng họ sẽ thông báo thêm cho các thành viên trong đảng của họ sau khi chúng tôi cung cấp cho họ thông tin. Ngoài ra, tất cả họ đều bày tỏ mong muốn nhiều Nghị sĩ hơn nên có mặt để nghe sự thật. Điều đó đã cho chúng tôi cơ hội có một phiên điều trần khác trong tương lai. Mặt khác, phiên điều trần được phát trực tiếp trên truyền hình toàn quốc. Một vị đồng tu xem được nói rằng bài thuyết trình của chúng tôi rất mạnh mẽ. Hết hảy đều được an bài cả rồi, do đó chúng tôi hi vọng có rất nhiều người đều có thể xem được.

Rời khỏi công việc trong Quốc hội là khảo nghiệm gian nan nhất mà tôi gặp phải trong quá trình tu luyện. Tôi luôn cho rằng, đảm nhiệm vị trí Cố vấn Chính trị trong Quốc hội là công việc tốt nhất để tôi có thể giúp các Chính trị gia hiểu rõ về Pháp Luân Đại Pháp. Đây chính là lý do lúc mới đầu tôi cho rằng bị đuổi việc là do cựu thế lực can nhiễu. Tôi nhận ra loại lý giải này chỉ là lý giải tại tầng thứ hữu hạn của tôi mà thôi. Tiềm ẩn đằng sau việc cứu độ những sinh mệnh cao cấp các Chính trị gia là tâm chấp trước của tôi vào danh. Tôi rất thích đặc quyền là một trong số ít người được các Chính trị gia tuyển chọn làm việc cho họ với tư cách là cố vấn. Tôi nghĩ rằng tôi vô cùng thông minh mới có thể đạt được điều đó và tôi có sứ mệnh cao cả để cứu độ những vị VIP là vì tôi vô cùng đặc biệt. Tôi đã hình thành tâm tự mãn, say mê hài lòng với danh tiếng của mình. Tệ nhất là tôi không cách nào bỏ đi được chấp trước tự mãn, mặc dù tôi đã ý thức được sự tồn tại của nó.

Có một hôm, một người bạn của tôi nói: “Cậu phải nhận ra rằng có sinh mệnh cao tầng hơn đang bảo hộ cậu. Bị đuổi việc lần này đối với cậu mà nói là một phước lành. Cậu đã nhận được sự bảo hộ của sinh mệnh cao tầng hơn”.

Tôi ý thức được tâm chứng thực bản thân đã làm suy yếu tín tâm đối với Sư phụ. Sư phụ đã dùng miệng người bạn thân nhất của tôi để nhắc nhở tôi rằng Sư phụ đã an bài hết thảy, tôi phải hoàn toàn tin tưởng vào Sư phụ. Tự mãn là chướng ngại đối với việc đạt viên mãn, phải buông bỏ.

Sư phụ giảng:

“Con ma ấy cũng khen tụng chư vị, nói chư vị thật cao biết mấy, nói chư vị là Đại Phật cao biết mấy, [là] Đại Đạo cao biết mấy, thấy rằng chư vị thật xuất sắc; đó toàn là giả. [Là] người tu luyện lên cao tầng một cách chân chính, các chủng tâm của chư vị đều phải vứt bỏ; khi gặp vấn đề này, mọi người nhất định phải cảnh giác!” (Chuyển Pháp Luân – bài giảng thứ 6)

Trên đây là thể ngộ trong tầng thứ hữu hạn của bản thân gần đây, có chỗ nào không đúng mong từ bi chỉ giúp!

Tạ ơn Sư tôn! Cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/7/375447.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/10/172785.html

Đăng ngày 16-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share