Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-11-2018] Tôi năm nay 56 tuổi và có một gia đình hạnh phúc. Chồng tôi có một công việc ổn định và con tôi rất ngoan. Nhiều năm trước Sư phụ [Ngài Lý Hồng Chí] đã cứu tôi thoát khỏi căn bệnh ung thư vú và dẫn dắt tôi bước trên con đường phản bổn quy chân. Không ngôn từ nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với ơn cứu độ của Sư phụ.

Ánh sáng trong đêm tối

Tháng 8 năm 2010, tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú tăng triển cao và bác sĩ yêu cầu cần lập tức phẫu thuật. Sau cuộc phẫu thuật, bác sĩ yêu cầu làm hai đợt hoá trị nữa. Đến mùa xuân năm sau, tôi bị rụng hết tóc, thân thể mỏi mệt, khó ăn khó ngủ, sống không bằng chết.

Cuối tháng 4 năm 2013, một người họ hàng đến thăm tôi rồi nói: “Bây giờ chỉ có Đại Pháp mới cứu được chị thôi.” Ngay khoảnh khắc nghe thấy hai từ “Đại Pháp,” tim tôi rung lên, như thể có một luồng điện chạy qua cơ thể vậy. “‘Đại Pháp’ là gì” và tại sao lại có vẻ khác biệt với mọi thứ khác như vậy?“ Tôi hỏi cô ấy.

Người họ hàng đó, cũng là một học viên Pháp Luân Công, đã nói với tôi về cuộc bức hại và đọc một bài thơ của Sư phụ:

“Viên mãn đắc Phật quả

Cật khổ đương thành lạc

Lao thân bất toán khổ

Tu tâm tối nan quá

Quan quan đô đắc sấm

Xứ xứ đô thị ma

Bách khổ nhất tề giáng

Khán kỳ như hà hoạt

Cật đắc thế thượng khổ

Xuất thế thị Phật Đà”

(Khổ kỳ tâm chí, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

Khổ về tâm chí

“Viên mãn đắc Phật quả

Lấy chịu khổ làm vui

Nhọc thân không tính khổ

Tu tâm khó qua nhất

Cửa nào cũng phải qua

Chỗ nào cũng là ma

Trăm khổ cùng giáng xuống

Xem sẽ sống ra sao

Nếm đủ khổ trên đời

Xuất thế là Phật Đà”

Tôi nín thở vì không muốn bỏ sót một từ nào. Mặc dù thời điểm đó tôi không hiểu hết ý nghĩa của bài thơ, nhưng tôi cảm thấy vô cùng thoải mái và tuyệt vời. Tôi cảm thấy một niềm vui [khó tả] mà trước đây tôi chưa bao giờ được trải nghiệm. Tôi xin cô ấy đọc lại bài thơ một lần nữa.

Tâm tôi bừng sáng và tôi quên hết tất cả những lo lắng của mình. Nụ cười luôn nở trên khuôn mặt và tôi như được tái sinh. Tôi muốn học Đại Pháp và háo hức mong được đọc sách. Cô ấy đồng ý mang cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đã rất vui. Giống như một đứa bé, tôi nhờ cô ấy ở lại với tôi khi tôi cố gắng ăn một chút gì đó. Lúc đó tôi chỉ có thể nuốt. Trong lúc cô ấy ngồi với tôi, tôi đã ăn gần hết một chiếc bánh bao. Vì đã tự thân được trải nghiệm phép màu, nên tôi biết mình phải học Đại Pháp.

Tôi đã đọc hết cuốn sách Chuyển Pháp Luân trong một lần và tin rằng đó là một cuốn thiên thư. Không gì có thể ngăn cản tôi bước vào tu luyện. Chính ngày 13 tháng 5 năm 2013, Ngày Pháp Luân Đại Pháp, là ngày mà tôi được tái sinh. Tôi tham gia nhóm học Pháp địa phương và cuộc đời tôi đã lật sang một trang mới.

Thực hiện sứ mệnh cứu người

Qua việc nói chuyện với các học viên khác, tôi nhận ra rằng tôi phải đi ra ngoài và nói chuyện với người dân về Pháp Luân Đại Pháp. Sau một tháng tập trung học Pháp, tôi đã đi ra ngoài cùng các học viên khác và xem cách mà họ giảng chân tướng. Ngày hôm sau, tôi bắt đầu nói chuyện với mọi người về khả năng chữa bệnh thần kỳ của Đại Pháp qua việc chia sẻ trải nghiệm của bản thân tôi. Tôi cũng nói với họ rằng ĐCSTQ đã tuyên truyền vu khống môn tu luyện. Tôi cũng có thể giúp khoảng hơn chục người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó mỗi ngày.

Có một công viên quốc gia phía sau ngôi làng mà tôi đang sống, ở đó thu hút khá nhiều khách du lịch và khách địa phương. Tôi cùng các học viên khác đã đến đó nói chuyện với các du khách về Đại Pháp cũng như cuộc bức hại và tặng tài liệu cho họ. Chúng tôi thậm chí còn nói chuyện với các công nhân xây dựng và giúp họ thoái ĐCSTQ.

Một ngày, quản lý công viên đuổi chúng tôi khỏi đó. Sư phụ đã giảng trong Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003 rằng:

“…ở đâu xuất hiện vấn đề, ở đó chính là cần tới giảng chân tướng.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Khi chúng tôi đến uỷ ban thôn để giảng chân tướng, họ nói rằng cảnh sát đứng sau việc này. Trong lúc ở đó, tôi đã khuyên họ thoái ĐCSTQ.

Năm 2015, có ai đó đã dán khoảng hơn chục áp phích về Pháp Luân Đại Pháp trên cửa và bên ngoài bức tường nhà tôi, và sơn chúng màu đen. [Điều này sẽ tạo ảnh hưởng không tốt cho những ai nhìn thấy nó]. Tôi biết chính cán bộ thôn đã sai người làm. Tôi đã đến uỷ ban thôn và tìm người chịu trách nhiệm cho việc đó.

Anh ta nói rằng anh ta chỉ lấy những gì tôi dán trên đường phố và trả nó lại cho tôi. Không muốn anh mất đi cơ hội được cứu, tôi ngồi xuống để nói với anh chân tướng, bắt đầu từ việc tôi đã khỏi bệnh ung thư như thế nào. Chúng tôi nói chuyện gần hết buổi sáng và anh lắng nghe chăm chú. Sau đó anh nói với tôi rằng anh sẽ không bao giờ gỡ bỏ áp phích của tôi nữa, và cả anh cùng đồng nghiệp của anh đều thoái ĐCSTQ.

Tôi đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Trung Quốc, người [phát động] cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Vào mùa xuân năm 2016, một người đàn ông đến nhà tôi và cố gắng chụp ảnh tôi. Vài tháng sau, hai cảnh sát đã đến nói chuyện với tôi.

Tôi thừa nhận rằng mình tu luyện Pháp Luân Công khi họ hỏi, và một người trong số họ đề nghị tôi từ bỏ tu luyện. Tôi nói với họ rằng việc từ bỏ tu luyện cũng giống như từ bỏ cơ hội sống của tôi vậy. Sau đó, họ muốn liên lạc với chồng tôi và hỏi tôi đã lấy tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp ở đâu. Sau khi từ chối trả lời câu hỏi của họ, tôi nhận ra rằng họ đang quay phim mình. Tôi bảo họ tắt máy quay và không được vi phạm quyền công dân của tôi. Họ nhanh chóng tắt máy.

Tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại cho họ và khuyên một người trong số họ thoái ĐCSTQ, vì tôi biết rằng người kia đã thoái rồi. Người mà tôi khuyên đã đồng ý sử dụng bí danh để thoái. Khi họ rời đi, người vừa thoái đảng đã hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tôi nói rằng anh sẽ được phúc báo và thấy anh mỉm cười.

Năm ngoái, khi tôi chuẩn bị lên tàu đi thăm con gái, ba cảnh sát địa phương đã ngăn tôi lại. Một người hỏi tôi có phải là học viên không và có từng kiện Giang Trạch Dân không. Sau khi tôi thừa nhận rằng mình có, họ đã từ chối cho tôi lên tàu mà không đưa ra một lý do nào. Khi chúng tôi tranh luận, mọi người bắt đầu vây quanh chúng tôi. Tôi biết rằng đó là một cơ hội tuyệt vời để giảng chân tướng. Tôi nói rằng Đại Pháp đã chữa khỏi bệnh ung thư cho tôi và dạy tôi làm người tốt như thế nào, khi Giang Trạch Dân từ chối cho tôi cơ hội tu luyện chính là ông ta đã cướp đi cơ hội sống của tôi và đó là lý do tôi kiện. Sau đó, tôi đã mô tả cách mà Giang Trạch Dân vu khống Pháp Luân Đại Pháp cũng như tra tấn dã man các học viên, đồng thời tôi nói với họ rằng việc thoái ĐCSTQ là cách duy nhất để tránh khỏi đại nạn khi ĐCSTQ bị trừng phạt vì những tội ác mà nó đã gây ra.

Nhiều người tập trung hơn và họ im lặng lắng nghe. Hai cảnh sát rời đi, một người còn ở lại sẵn sàng thoái ĐCSTQ. Anh ấy đồng ý sau này sẽ không bắt giữ các học viên và còn thu xếp một chiếc xe ô tô để tôi về nhà.

Trong năm năm qua, tôi chưa bao giờ thấy sợ hãi khi giảng chân tướng. Tôi sẽ giảng chân tướng ở bất cứ nơi đâu tôi đến và sẽ làm việc đó tốt hơn nữa. Hầu như tất cả những người dân mà tôi nói chuyện đều thoái ĐCSTQ. Tôi biết Sư phụ đang gia trì cho mình.

Khổ nạn là để đề cao

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã nhiều lần gặp [giả tướng] nghiệp bệnh. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ Sư phụ và Đại Pháp. Vài năm trước, cổ và vai của tôi bị đau. Tôi đã có một suy nghĩ tiêu cực rằng bệnh ung thư quay trở lại và rằng tôi sắp chết. Tôi nhanh chóng chính lại suy nghĩ này và tự nhắc nhở bản thân rằng Sư phụ đã giảng:

“Triêu văn Đạo, tịch khả tử” (Hoà tan trong Pháp, Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi không nói với bất kỳ ai về điều đó và tiếp tục làm các việc Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi đã bí mật thực hiện ý định của mình và đưa nó cho công ty bảo hiểm của tôi. Vài ngày sau, tôi nói với các học viên khác trong nhóm học Pháp về cơn đau ấy. Một người trong số họ đã nói với tôi rằng chính Sư phụ đang giúp tôi tiêu nghiệp và tôi cần dành nhiều thời gian hơn để học Pháp, phát chính niệm và hướng nội tìm chấp trước. Nhờ trợ giúp của các học viên, tôi tin rằng đó không phải là bệnh và tôi cần loại bỏ các chấp trước của mình, tiếp tục làm những gì cần làm và để mọi thứ cho Sư phụ an bài. Một tuần sau, cơn đau của tôi biến mất.

Một ngày nọ, tôi bắt đầu ho mất kiểm soát, nhưng lần này tôi không lo lắng. Chồng tôi đã yêu cầu tôi uống một ít thuốc, nhưng tôi đã giấu nó khi ông ấy không nhìn thấy. Một tuần sau, cơn ho biến mất. Tôi đưa cho chồng những viên thuốc và nói với ông rằng môn tu luyện đã chữa lành bệnh cho mình. Từ đó trở đi, ông thực sự tin vào huyền năng chữa bệnh của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi sản xuất tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp tại nhà vì cả hai đứa con của tôi đều sống ngoài thị trấn còn chồng tôi thì đi làm vào ban ngày. Tôi có rất nhiều không gian và thời gian. Chồng tôi không có ý kiến gì với việc đó nhưng muốn tôi cẩn thận. Ngược lại con trai tôi đã rất tức giận khi phát hiện ra việc tôi đang làm. Cháu không nghe tôi nói và quở trách tôi. Cháu chỉ trích rằng tôi đã đi quá xa so với việc tu luyện, rồi đập vỡ điện thoại, ném máy in và máy tính của tôi. Tôi nhanh chóng hướng nội và nhận ra rằng mình chưa thực sự giảng rõ chân tướng cho cháu. Không muốn làm con mình thêm tức giận, tôi nói rằng mình sẽ lo liệu mọi thứ nếu cháu cho tôi một chút thời gian.

Vài ngày sau, con trai tôi trở về nhà và tôi đã sẵn sàng [để chia sẻ] với cháu. Nhìn thấy các tài liệu Đại Pháp, cháu lại khó chịu. Tôi rất bình tĩnh nói với cháu rằng cứu người là sứ mệnh của mình và tôi không thể dừng lại. Cháu vẫn khăng khăng đòi tôi bỏ các thiết bị đi. Tôi nói: “Mẹ không giấu con bất cứ điều gì. Đại Pháp đã cứu mẹ, và các tài liệu mẹ làm sẽ cứu người khác. Tuyên truyền vu khống của ĐCSTQ đã ngăn người dân được cứu. Con sẽ làm được điều gì đó phi thường qua việc ủng hộ những gì mẹ làm. Gia đình chúng ta đều được thọ ích từ môn tu luyện và chúng ta nên giúp những người khác cũng được hưởng những lợi ích đó.”

Cháu đã bình tĩnh hơn một chút. Tôi gọi một học viên khác khi đang nói chuyện với con trai mình. Cô ấy nghe thấy giọng nói của con tôi trên điện thoại và biết ngay chuyện gì đang xảy ra vì trước đó tôi đã nói với cô về chuyện này. Cô đã phát chính niệm tại nhà của mình để thanh trừ tà ác bức hại con trai tôi trước khi cô đến. Ngay khi cô bước vào, con trai tôi đã nhờ cô nói chuyện với tôi về việc làm tài liệu vì cháu thực sự nghĩ rằng tôi đang tự đặt mình vào nguy hiểm. Cô ấy ngồi xuống và nói chân tướng cho cháu nghe trong khi tôi ở một phòng khác để phát chính niệm. Trong khoảng một giờ, tôi nghe thấy con trai nói: “Xin dì hãy giúp cháu thoái ĐCSTQ!” Nước mắt tôi bắt đầu rơi và tôi không biết làm gì để cảm ơn Sư phụ và đồng tu đã giúp mình.

Con trai tôi đi vào trong phòng của tôi và nhẹ nhàng nói: “Mẹ, từ giờ trở đi, nếu làm bất cứ điều gì cần giúp đỡ, con sẽ giúp mẹ. Nếu mẹ cần bất cứ thứ gì, con sẽ giúp.” Cháu quay ra và đề nghị học viên kia ở lại và cháu sẽ nấu ăn cho cô ấy. Cháu trở thành một người khác kể từ đó. Cháu thậm chí còn giúp tôi làm các việc Đại Pháp khác, vào ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới cháu cũng cùng các học viên khác gửi lời chúc đến Sư phụ. Sau đó, cháu tìm được một công việc tốt ngay sau khi tốt nghiệp.

Giúp đỡ những người khác bước vào tu luyện

Khi được trải nghiệm huyền năng chữa bệnh thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp, tôi [rất] muốn chia sẻ điều này với những người khác. Tôi đã gọi điện cho hai người phụ nữ ở cùng phòng bệnh với mình trong bệnh viện nhiều năm trước. Họ đã giúp đỡ và chăm sóc tôi khi tôi ốm nặng. Tôi đến thăm một người ở thành phố Tế Nam và cô ấy tiếp nhận Đại Pháp không chút do dự sau khi tôi kể cho cô câu chuyện của mình. Bây giờ cô ấy đã là một học viên rất tinh tấn. Một người khác cũng nhanh chóng trở thành một học viên.

Năm 2014, một trong những người chú của tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi. Tôi đã đến thăm chú và nói với chú về Đại Pháp. Chú ấy tin và đồng ý với những gì tôi nói. Tôi đã dạy chú các bài công pháp và mang cho chú hai cuốn Chuyển Pháp Luân vì chú cũng muốn vợ mình cùng tu luyện. Chú học Pháp và luyện công mỗi ngày. Đã bốn năm rồi và sức khoẻ của chú chưa bao giờ khỏe hơn thế.

Người dân lựa chọn thoái ĐCSTQ

Một ông lão ở độ tuổi 70 đã tiếp cận tôi trong một khu chợ và nói: “Này, tôi đang tìm bà! Bà còn cuốn tài liệu nhỏ nào nữa không? Tôi rất thích đọc chúng và muốn cảm ơn bà. Bà đã khuyên tôi niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’ và tôi đã làm điều đó được một năm. Nó thực sự có tác dụng! Nhìn xem bây giờ tôi khoẻ chưa!”

Tôi nhớ rằng một năm trước tôi đã gặp ông ấy ở khu chợ này. Lúc ấy, ông trông rất ốm yếu và gầy gò. Ông nói rằng mình bị bệnh gan và bệnh viện đã từ chối ông. Ông đã tiêu rất nhiều tiền [cho việc điều trị bệnh] và giờ ông chỉ còn chút ít thời gian. Tôi nói với ông về Pháp Luân Đại Pháp và chân tướng cuộc bức hại đồng thời giúp ông thoái ĐCSTQ. Tôi cũng khuyên ông niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo và tin tưởng vào huyền năng trị bệnh của Pháp Luân Đại Pháp. Những suy nghĩ tích cực và niềm tin vào Đại Pháp đã cứu mạng ông. Ông đã khóc khi kể cho tôi nghe câu chuyện của mình và ông rất cảm kích trước ơn cứu độ của Sư phụ.

Chồng tôi bị bệnh hô hấp từ nhỏ. Ông đã chi rất nhiều tiền thuốc và thỉnh thoảng vẫn phải nhập viện. Ông rất ủng hộ tôi tu luyện và làm việc Đại Pháp. Kể từ khi tôi trở thành một học viên, ông không xuất hiện bất cứ triệu chứng nào. Một lần khi ông đang làm việc trong một cái giếng, một chiếc lồng nặng rơi xuống chân ông nhưng bị bật ra. Ông vẫn không sao, mặc dù lẽ ra ông có thể sẽ bị thương rất nặng. Ông biết rằng Sư phụ đã bảo hộ mình và kể từ đó ông rất biết ơn Sư phụ. Ông thậm chí còn gửi một bài viết cho Minh Huệ để cảm tạ Sư phụ.

Con chỉ có thể báo đáp Phật ân hạo đãng của Sư phụ bằng cách ngày càng tinh tấn hơn. Con sẽ nghe lời Sư phụ và chiểu theo các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp để làm tốt ba việc, hoàn thành sứ mệnh của mình, theo Sư phụ trở về nhà.

Trên đây là những trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào chưa đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/10/376405.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/17/173284.html

Đăng ngày 15-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share