Bài viết của một học viên tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-10-2018] Một học viên Pháp Luân Đại Pháp khoảng 50 tuổi ở làng tôi sản xuất các tài liệu thông tin về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Bà đã bị nghiệp bệnh nhưng đã vượt qua được nó với sự giúp đỡ của các học viên khác.

Nghiệp bệnh

Vài tháng trước bà bị ốm với chuẩn đoán là mắc “bệnh lao da kèm sốc nhiễm khuẩn”, một loại bệnh không thể chữa trị.

Bà đã ở lại bệnh viện công trong vài ngày, nhưng khi tình trạng của bà trở nên xấu đi, các bác sỹ đã khuyên bà chuyển tới một bệnh viện lớn ở Bắc Kinh.

Sau khi tôi nghe nói về tình trạng của bà, tôi đã tới thăm bà. Tôi không thể nhận ra bà nữa. Bà ở trong trạng thái bất an và mơ hồ. Tôi gọi tên bà, và bà nhận ra được giọng nói của tôi. Chúng tôi có thể trao đổi với nhau những lời đơn giản .

Tôi nói với con gái bà về việc sức khỏe của bà không khá hơn, do đó bà muốn về nhà và luyện công. Con gái bà nói rằng bác cô tức anh trai của bà sẽ đưa ra quyết định. Tôi nói chuyện với người anh trai và chia sẻ một số câu chuyện về cách mà các học viên khác đã có được sức khỏe tốt nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Người anh trả lời: “Cô ấy có thể rời khỏi bệnh viện vì chúng tôi đã hết sạch tiền rồi. Chị có thể giúp cô ấy bất cứ cách nào mà chị có thể làm.”

Bà đã trở về nhà ngày hôm sau và gia đình bà bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho bà. Con gái bà gọi điện cho tôi và tôi đã tới nhà bà vào tối hôm đó. Bà vẫn sốt và mơ hồ.

Chấp trước là con dao hai lưỡi

Tôi thảo luận về tình hình với một vài học viên địa phương, và tất cả đều đề xuất rằng chúng tôi sẽ chia sẻ về tu luyện với bà, để bà tìm ra các chấp trước, phục hồi và tiếp tục làm các tài liệu giảng chân tướng về cuộc bức hại.

Cuộc thảo luận này cho thấy rằng các học viên địa phương phụ thuộc rất lớn vào khả năng của bà. Tôi nói: “Nghiệp lực của bà ấy có thể do chính chấp trước của bà gây ra. Nhưng nó cũng có thể do chúng ta đã dựa dẫm vào bà quá nhiều.”

“Bà ấy rất yếu. Đừng hy vọng nhiều vào bà ấy vì tâm trí bà không tỉnh táo. Sư phụ muốn chúng ta hướng nội, do đó trước tiên hãy hướng nội và thanh trừ chấp trước của chính chúng ta!”

Vượt qua khó khăn

Vì nhiều lý do khác nhau, gia đình bà không muốn các học viên địa phương đến nhà họ, đặc biệt là vào ban ngày.

Điều này tạo nên tình thế khó khăn. Tôi sống ở thành phố kế bên, và tôi mất khoảng 1 giờ rưỡi đồng hồ để tới nhà bà bằng xe máy. Tôi đồng ý chăm sóc cho bà và học Pháp cùng bà vào buổi tối, còn các học viên địa phương phát chính niệm.

Tôi sống cùng gia đình con trai. Tôi lo toàn bộ việc bếp núc và cũng chăm sóc cho các cháu trước và sau khi đi học về. Do đó, tôi không thể ra khỏi nhà trước 8 giờ tối. Là phụ nữ lại ra ngoài một mình vào buổi tối, tôi cảm thấy sợ.

Tôi đạp xe đạp điện trên những con đường quê tối tăm với ánh sáng đèn xe của tôi chỉ chiếu sáng được vài bước phía trước. Cánh đồng ngô sắp hàng bên đường, thân của chúng đã cao gần 2m và sẵn sàng cho thu hoạch. Những thân cây xào xạc trong gió.

Bất cứ khi nào tôi thấy thót tim vì sợ hãi, tôi sẽ niệm: “Mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, mình có Sư phụ, có Pháp ở đây.”

Giúp một học viên khi cần thiết

Trước khi chúng tôi nghe các bài giảng của Sư phụ, tôi đưa cho bà ấy một tấm bọt biển để tắm, giúp bà trong việc vệ sinh và kiểm tra việc thối loét vì nằm quá lâu. Tôi đề nghị bà phát chính niệm và sau đó tôi đọc to Pháp cho bà nghe tới nửa rạng sáng.

Nhiệt độ của bà đã hạ xuống một tuần sau đó, nhưng bà vẫn không thể ăn. Tôi đã kiệt sức sau một tuần, do đó tôi cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, xin hãy giúp con. Hãy giúp bà ấy phục hồi, bởi vì nếu có gì đó xảy ra với bà ấy thì sẽ tác động tiêu cực rất lớn trong khu vực của chúng con. Con sắp tới nhà bà ấy lần nữa. Xin hãy ban trí huệ cho con!”

Vì tôi đang chuẩn bị rời đi, những lời giảng của Sư phụ hiện lên trong đầu tôi:

“Việc của bạn cũng là việc của mình.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington D.C)

Tôi tự hỏi bản thân liệu tôi có đang đối đãi với vấn đề của học viên này như vấn đề của chính mình không? Tôi nhớ lại cách tôi đã chăm sóc mẹ mình khi bà ốm. Tôi đã nấu một bát cháo và ngồi bên đồng tu của mình. Tôi hỏi bà rằng bà là một học viên hay một bệnh nhân và liệu Sư phụ có bảo bà nằm cả ngày trên giường không ăn uống gì không.

Sau đó tôi bón từng muỗng cháo vào miệng bà và nhẩm lại lời giảng của Sư phụ:

“Đối với người luyện công mà xét, thì ý niệm chỉ huy công năng người ta để thực hiện các việc” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Chín).

Sau đó tôi đề nghị bà sử dụng công năng của mình để ăn.

Bà nuốt thìa cháo đầu tiên một cách khó nhọc. Những thìa tiếp theo đã dễ dàng hơn, sau đó bà đã đề nghị để bà tự ăn. Mất 20 phút để bà ăn được nửa bát cháo. Sau khi nghỉ một chút, con gái bà và tôi giúp bà ngồi song bàn để luyện tĩnh công.

Bà bắt đầu run rẩy và ướt đẫm mồ hôi sau nửa giờ. Tôi khích lệ bà hãy tiếp tục và bắt đầu phát chính niệm để bài trừ can nhiễu.

Sau một giờ, chúng tôi nghỉ, phát chính niệm và bà đã ăn được một bữa ăn nhẹ khác. Bà đã ăn ba bữa nhỏ vào tối đó, và chúng tôi học Pháp, luyện công giữa các bữa ăn này.

Trải nghiệm uy lực của Đại Pháp

Các con của bà sững sờ khi thấy mẹ mình đã khá lên thế nào vào sáng hôm sau, do đó con trai của bà đã đồng ý dừng truyền dịch.

Kể từ hôm đó, tôi mang hoa quả và những thứ hữu ích khác theo khi tới nhà bà. Khi tôi đang cho bà ăn táo, bà nói rằng tôi đối xử với bà tốt hơn cả em gái bà. Tôi nhắc bà rằng chúng tôi đều là các học viên Đại Pháp.

Thái độ của các thành viên trong gia đình bà đối với các học viên Đại Pháp đã thay đổi sau khi sức khỏe của bà khá lên. Các học viên địa phương giờ đây được mời tới nhà bà để học Pháp nhóm.

Buổi tối sau khi bà có thể ăn, tôi đã giúp bà bắt đầu đi lại. Tôi bắt đầu bằng việc duỗi thẳng lưng của bà, giúp bà xoay, và giúp bà luyện tập đứng dậy trong khi vịn vào một cái ghế. Đến rạng sáng, bà đã có thể đi vịn vào tường. Ngày sau đó, bà bắt đầu luyện bài tĩnh công đứng trong khi dựa vào giường.

Khi bà luyện xong bài Phật triển thiên thủ Pháp, bà đã kiệt sức và đổ mồ hôi. Tôi nhắc bà về lời giảng Pháp của Sư phụ:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Chín)

Hai tuần sau, bà đã tự mình đi lại. Một tháng sau, bà tiếp tục việc học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Khi được hỏi về việc sản xuất các tài liệu thông tin Đại Pháp, bà đã tình nguyện làm.

Tôi đã học được ba điều từ việc giúp đỡ đồng tu này vượt qua khổ nạn nghiệp bệnh. Một là Sư phụ luôn dõi theo chúng ta. Hai là nếu tôi đối xử với các học viên khác như họ là những người thân trong gia đình, uy lực của Đại Pháp sẽ triển hiện. Ba là giúp đỡ các học viên khác cũng là tu luyện, vì chúng ta có thể ma luyện khả năng chịu khổ của bản thân và trở nên kiên nhẫn hơn trong suốt quá trình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/24/376095.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/2/173473.html

Đăng ngày 14-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share