Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-11-2018] Từ nhỏ tôi đã ốm yếu và có thể mắc bất cứ loại cúm nào khi có dịch. Sau khi tôi kết hôn, uống thuốc đã trở thành việc thường ngày của tôi. Vào mùa xuân năm 2003, tôi bị trầm cảm, cứ đến đêm là không tài nào ngủ được. Ban ngày, lúc nào tôi cũng sợ hãi. Tôi đã thăm khám nhiều bác sỹ nhưng không thấy thuyên giảm.

Tôi có một người bạn là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi biết bệnh tình của tôi, cô ấy đã đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy cũng hướng dẫn tôi luyện năm bài công pháp. Tôi đã đắc Pháp và bắt đầu bước trên con đường phản bổn quy chân.

Một hôm, tôi nhắm mắt ngồi trên giường và khi tiến nhập vào không gian khác, tôi nghe thấy tiếng gió lốc. Tôi có thể bay lên và hễ nhắm mắt lại là chủ ý thức của tôi liền có thể rời khỏi thân thể vật chất của tôi. Có lần, ở một không gian khác, tôi thấy một cô gái trẻ. Tôi có cảm giác như cô ấy là một người thân của tôi. Tôi đã nói với cô ấy rằng cần phải học Pháp Luân Đại Pháp và quay trở về ngôi nhà thực sự của mình bằng cách đi theo Sư phụ. Cô ấy đã chạy theo tôi nhưng tôi đã bay lên ngày một cao hơn. Giọng nói của tôi vang lên trong không gian đó.

Sư phụ giảng:

“Hiện nay có một vấn đề rất nổi cộm, đó là một số học viên khi nguyên thần ly thể, nhìn thấy và tiếp xúc được một tầng không gian nào đó, cảm thấy quá mỹ hảo, hết thảy đều tồn tại một cách chân thật, bèn không nghĩ quay trở về, kết quả tạo thành thân xác thịt bị tử vong, lưu lại ở cảnh giới đó mà không về nữa.” (“Minh Thị”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sau khi đọc đoạn Pháp này, tôi nói: “Thưa Sư phụ, con tin Thần Phật là có tồn tại, và con tin Sư phụ. Con sẽ nỗ lực để tu luyện thật tốt. Con sẽ không rời khỏi thân thể vật chất của con nữa.” Kể từ đó, chủ ý thức của tôi không đi sang không gian khác nữa.

Sau khi tôi có được nhận thức tốt hơn qua việc đọc và học thuộc Pháp, tôi đã hiểu sứ mệnh trọng đại của các đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi nhận ra rằng bản thân mình cần giúp nhiều người hơn nữa biết được chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và giúp họ được cứu.

Loại bỏ tâm sợ hãi

Quê tôi ở vùng núi, cách xa nơi tôi đang ở. Ở đó, chưa có ai đến giảng chân tướng về Đại Pháp. Sau khi cuốn Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản được xuất bản, chính quyền đã thắt chặt kiểm soát. Kiểm tra an ninh trên đường sắt được thực hiện nghiêm ngặt và rất khó để có thể mang bất kỳ đĩa DVD nào. Cháu gái tôi sẽ tổ chức lễ cưới ở quê tôi. Cháu định lái xe đến đó để tổ chức lễ cưới. Tôi nghĩ tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này được. Tôi đã chuẩn bị hàng trăm đĩa DVD chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và các tài liệu khác, đã đóng thành hai chiếc túi lớn. Khi làm việc này, tâm sợ hãi của tôi liên tục nổi lên và cứ khi nào tôi nghĩ đến nó, tim tôi lại đập nhanh. Tôi đã dành rất nhiều thời gian để đọc và học thuộc Pháp để tăng cường chính niệm.

Trong hai đêm trước khi chúng tôi lên đường, tim tôi đập nhanh đến nỗi tôi không sao ngủ được. Tôi đã dành cả đêm ngồi trên giường. Tôi bị can nhiễu mạnh từ các không gian khác. Tôi cảm thấy nỗi sợ hãi đó tràn ngập toàn bộ trường không gian. Tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi và phát chính niệm. Đến sáng, khi tôi đến nhà cháu gái với hai cái túi lớn, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi thấy như thể tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Tôi đã phát chính niệm cường đại: “Ta là đệ tử Đại Pháp. Ta cần hoàn thành nhiệm vụ của mình. Không ai xứng can nhiễu đến việc chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh của ta.” Tôi đã nhẩm Hồng Ngâm của Sư phụ trên suốt chặng đường:

“Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”
(“Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)

Với chính niệm mạnh mẽ, uy lực của Đại Pháp đã triển hiện. Mặc dù tôi cảm thấy tim mình đang đập thình thịch nhưng tôi vẫn bắt được xe buýt với hai chiếc túi lớn mà không xảy ra vấn đề gì. Tôi đã nói với những hành khách khác về Pháp Luân Đại Pháp. Tà ác ở không gian khác đã bị tiêu hủy. Nỗi sợ hãi ở tôi đã biến mất. Tôi đã đến được nhà cháu gái tôi và ngủ một giấc ngon lành.

Ngày hôm sau, cháu gái tôi đã lái xe đưa chúng tôi về quê. Cháu gái tôi nói: “Dì à, đâu đâu cũng có camera giám sát. Họ ghi lại mọi thứ để bắt trộm.” Tôi lại bắt đầu cảm thấy sợ. Tôi đã phát chính niệm để thanh lý trường không gian của mình. Tôi nghĩ tôi không phải là kẻ trộm. Tôi là đệ tử Đại Pháp. Tôi cần phân phát thông tin về chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp, mặc kệ đám camera giám sát đó. Ban đêm, tôi đi ra ngoài với chị dâu. Chị mang theo đèn pin và tôi đã phân phát tài liệu tới từng nhà. Khi chúng tôi quay trở lại, tôi không ngủ mà phát chính niệm đến tận 3 giờ sáng. Sau đó, tôi đã luyện các bài công pháp vào buổi sáng. Suốt đêm đó, tôi đã không hề ngủ.

Sáng hôm sau, toàn bộ nông trại bắt đầu xôn xao, nói rằng, đêm hôm trước có một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến và chỗ nào cũng có tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Anh rể tôi nói: “Em phải dừng lại. Việc này đã được báo lên huyện. Sở cảnh sát muốn xem lại video ghi lại qua camera giám sát.” Tôi nghĩ Sư phụ sẽ bảo hộ tôi và tôi sẽ không sao cả.

Vào đêm trước khi tôi rời đi, tôi vẫn còn một số tài liệu Đại Pháp. Tôi định phân phát nốt nhưng họ hàng của tôi đã giám sát tôi rất chặt chẽ. Tôi đã bí mật lấy chúng đi. Đứng ở trên đường, nhìn thấy có nhiều camera giám sát, tôi có chút do dự. Tôi cần làm gì đây? Ngay khi đó, âm nhạc phát thanh của Đài truyền hình Tân Đường Nhân vang lên bên tai tôi, ngày một rõ hơn. Tôi vô cùng cảm động. Sư phụ đang khích lệ tôi, nói với tôi rằng mọi người đang xem những chiếc đĩa DVD mà tôi đã phân phát. Không chút do dự, tôi đã hoàn tất việc phân phát số tài liệu còn lại. Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã rời đi một cách an toàn vào ngày hôm sau.

Chiểu theo Pháp của Sư phụ khi giảng chân tướng

Tôi bắt đầu giảng chân tướng trực diện với mọi người thuộc mọi tầng lớp về Pháp Luân Đại Pháp, giúp họ nhận ra bản chất tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và thuyết phục họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Ban đầu, tôi thường gặp những người không hiểu chân tướng và đặt ra những câu hỏi mà tôi không biết phải trả lời như thế nào. Khi trở về nhà, tôi sẽ suy xét lại những gì đã xảy ra. Sau đó, tôi đọc những bài viết liên quan trên website Minh Huệ.

Với sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi nhanh chóng tìm được câu trả lời. Khi gặp lại câu hỏi đó, tôi đã có thể nhanh chóng giải khai được những vướng mắc trong tâm họ. Tôi cũng đọc kỹ những bài chia sẻ kinh nghiệm của các đồng tu và tham khảo cách họ tiếp cận vấn đề. Tôi ghi nhớ và thông qua việc liên tục học hỏi, Sư phụ đã liên tục ban trí huệ cho tôi. Tôi đã dần trở nên thành thục hơn khi giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp.

Có dịp, tôi cùng một đồng tu đi qua bưu điện thì trông thấy một cụ bà 80 tuổi đang ngồi nghỉ bên lề đường. Tôi ngồi xuống cạnh bà và hỏi bà đã từng đi học hay chưa. Bà nói, bà chưa bao giờ đi học cả. Tôi hỏi bà có phải là thành viên của ĐCSTQ hay các tổ chức liên đới của nó hay không.

Đột nhiên, bà phản ứng ngược lại và hỏi tôi: “ĐCSTQ cấp lương hưu cho tôi. Cô đang làm chính trị và chống lại ĐCSTQ.” Đầu bà chứa đầy những lời dối trá mà ĐCSTQ đã tiêm nhiễm vào người dân. Tôi nói: “Dì à, ĐCSTQ không trả lương hưu cho dì mà chính là những người dân đã đóng thuế ủng hộ ĐCSTQ. Ví dụ như đôi giày dì đang đi. Nếu chúng trị giá 100 Nhân dân tệ, thì nhà máy và cửa hàng đã tăng thêm tiền thuế vào giá của đôi giày này. Chẳng phải dì phải trả tất cả những thứ đó sao?”

Sau đó, tôi đã nói với bà về việc tôi đã thay đổi ra sao sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thông qua việc hành xử theo nguyên Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã cố gắng để trở thành người tốt. Tôi là một người con dâu tốt và có một gia đình hạnh phúc. Tôi cũng được khỏe mạnh. Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp tốt cho cả đất nước và người dân. Nhưng chủ nghĩa vô thần mà ĐCSTQ tuyên truyền đã dẫn tới sự phóng túng đạo đức và tham nhũng. Nó không để người dân tin vào Chân – Thiện – Nhẫn. Nó kích động đấu tranh và giết chóc để có thể duy trì quyền lực. Vì thế mà hàng giả nhan nhản khắp nơi. Còn có thực phẩm độc hại. Có những người mắc những căn bệnh kỳ quái cũng chính vì nguyên nhân này.” Bà càng nghe, càng minh bạch và dần trở nên vui vẻ hơn. Tôi đã dặn bà niệm câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi nói rằng điều đó sẽ tốt cho bà. Bà đứng lên và lặp lại những lời đó.

Một lần khác, tôi gặp một cậu sinh viên đại học ở một bến xe buýt. Cậu ấy nói rằng, cậu ấy đang được nhận làm thực tập nhưng lo là khó mà được vào đội ngũ nhân sự ở đó. Cậu ấy lo ngại rằng, con người ngày nay dường như không nhận thức được đúng sai, ứng xử trong quan hệ giữa người với người thật khó. Khi tôi bắt đầu nói với cậu về sự tốt lành của Pháp Luân Đại Pháp, cậu ấy rất sẵn lòng lắng nghe. Câu ấy đã thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên. Tôi đã nói với cậu về Hàn Tín, người có tâm đại nhẫn khi bị một tên côn đồ nhục mạ. Vừa nghe, khuôn mặt cậu vừa sáng lên niềm vui. Cậu ấy tán đồng và nói rằng những gì Sư phụ của tôi nói thật tuyệt vời. Cậu ấy muốn biết nhiều hơn. Nhưng xe buýt của cậu đã đến nên cậu đành phải rời đi. Tôi khuyên cậu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân nếu có cơ hội và cậu sẽ thu hoạch được nhiều điều từ đó. Cậu ấy ghi nhận những gì tôi nói và rời đi cùng người bạn của mình. Sau đó, cậu ấy quay lại và vẫy tay chào tôi.

Phối hợp với các học viên khác để phản đối cuộc bức hại

Trở về nhà an toàn

Tháng 5 năm 2009, tôi cùng đi với một vài học viên khác đến một thị trấn khác để phát tặng đĩa DVD chương trình biểu diễn nghệ thuật Shen Yun vào ban ngày. Một người dân làng đã báo tôi cho cảnh sát. Học viên Mai, cũng là em tôi, đã gọi điện thoại và bảo chúng tôi hãy nhanh chóng rời đi. Tôi biết có điều gì đó không ổn. Tôi đi ra đường chính. Một học viên đi xe máy ngang qua và tôi bảo cậu rằng chúng tôi phải rời đi ngay lập tức. Cậu ấy liền đèo tôi đi khỏi đó. Chúng tôi đi chưa được 30 mét thì một chiếc xe cảnh sát xuất hiện và bắt đầu đuổi theo chúng tôi. Họ bật còi báo động để yêu cầu chúng tôi dừng lại, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục đi. Chiếc xe cảnh sát vượt lên trước chúng tôi và đậu ở giữa đường. Tôi thấy Mai bị bắt và đang ngồi ở ghế sau.

Trước khi cảnh sát ra khỏi xe ô tô, tôi đã nhảy ra khỏi xe máy và chạy vào trong làng. Một cảnh sát đã đuổi theo tôi và túm lấy ba lô của tôi. Anh ta đã cố gắng lôi tôi vào xe nhưng tôi đã kháng cự lại và nói với anh: “Chúng tôi là người tốt. Chúng tôi không làm điều gì xấu cả. Các anh không nên bắt chúng tôi. Các anh không nên làm như vậy – điều đó không đúng.” Anh ta đã thả ba lô của tôi ra và nói một cách yếu ớt: “Chị cứ đi đi. Rồi tôi sẽ gọi điện [cho người tới].”

Tôi chạy vào nhà một người dân làng. Một bà lão với đứa cháu trai trong nhà. Tôi nói: “Dì à, bên ngoài trời nắng nóng. Cháu đang đợi một người bạn. Cháu có thể nghỉ một lát ở nhà dì được không?“ Bà ấy đồng ý và chúng tôi bắt đầu trò chuyện với nhau. Tôi nói với bà rằng tôi tin vào Phật Pháp và tôi tin vào nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Bà ấy rất đồng tình. Không lâu sau chồng bà về nhà và tôi đã nói chuyện với ông ấy. Rồi sau đó, ông ấy đi vào một căn phòng khác và còn lại tôi một mình ở đó. Tôi đã gọi các học viên khác ở nhà và nói với họ rằng chúng tôi đang gặp rắc rối. Sau đó, tôi thấy cảnh sát đến từng nhà để truy lùng chúng tôi. Tôi đã tháo pin điện thoại ra và tập trung phát chính niệm. Lúc đó, tôi quyết định phó thác sự an toàn của bản thân cho Sư phụ.

Cụ bà đang trông đứa cháu trai chơi xích đu ở sân trước. Cảnh sát hỏi bà có thấy một tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp nào hay một học viên nào hay không. Bà nói rằng bà không thấy gì cả. Hai giờ sau, bà quay lại nói với tôi rằng có một ngôi làng khác ở cách đây 5km mới bắt được taxi. Tôi cảm ơn bà và đi về phía ngôi làng đó. Đó là một thị trấn chứ không phải là một ngôi làng và đó không phải là nơi bà ấy chỉ tôi đến. Tôi nghĩ Sư phụ đang điểm hóa cho tôi rằng nguy hiểm đã qua.

Khi về nhà, tôi được biết Mai đã trốn thoát được trong khi cảnh sát rượt đuổi theo tôi. Sư phụ từ bi đã bảo hộ chúng tôi. Chúng tôi đã về nhà an toàn và không khiến cảnh sát phạm tội.

Nghe chân tướng về Đại Pháp, cảnh sát đã thả học viên

Chồng Mai bị bắt giữ khi anh đi ra ngoại ô phát tặng tài liệu Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 9 năm 2009. Bị cảnh sát đe dọa, Mai đã đến và đề nghị tôi cùng đi với cô ấy đến đồn cảnh sát. Tôi hứa hôm sau sẽ đi cùng cô ấy.

Những nỗi sợ hãi cứ vây bám lấy tôi, ngay cả khi tôi đã dùng chính niệm để ức chế nó. Tôi cần làm gì đây? Tôi đã xin Sư phụ gia trì cho tôi: “Sư phụ, nếu đây đúng là điều con cần làm, xin Sư phụ hãy giúp con loại bỏ tâm sợ hãi này.”

Sáng hôm sau, tôi thức dạy và cảm thấy thoải mái. Tôi không còn sợ nữa. Tôi đã đi cùng Mai và con gái cô ấy, chúng tôi đã phát chính niệm suốt dọc đường đi. Khi đến sở cảnh sát, chúng tôi được biết người phụ trách vụ việc sẽ quay trở lại vào buổi chiều. Chúng tôi đã nói chuyện với những người ở đồn cảnh sát về Pháp Luân Đại Pháp và khuyên họ hãy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau đó, chúng tôi đã đến nói chuyện với trưởng đồn, và người này đã tử tế nói với chúng tôi rằng những cảnh sát phụ trách sẽ ở đó vào chiều ngày hôm đó.

Khi cảnh sát này đến đồn, ông rất hung hăng và có thái độ rất tệ. Tôi nhớ lại điều Sư phụ đã giảng:

“Từ bi năng dung thiên địa Xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân”
(“Pháp Chính Càn Khôn”, Hồng Ngâm II)

Tôi mỉm cười và nói với anh: “Chúng tôi biết công việc của anh không dễ. Anh cũng phải chịu nhiều áp lực. Anh biết đấy, chúng ta cùng sống trong một thành phố và gặp nhau như thế này. Nhưng nếu gặp nhau ở một tỉnh khác, tôi nghĩ chúng ta sẽ cảm thấy thân thiết như gặp đồng hương.”

Anh ấy bắt đầu bình tĩnh lại. Tôi nói. “Hoàn cảnh gia đình em gái tôi rất khó khăn. Họ có hai con nhỏ và phải thuê một căn hộ để sống. Em rể tôi từng là người chơi bời. Em gái tôi không sao cải thiện sức khỏe kém của cô ấy được. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nó đã khỏe lên, em rể tôi cũng bắt đầu làm việc nuôi gia đình. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt.”

Cảnh sát nói rằng trước đây, ông đã gặp các học viên Pháp Luân Đại Pháp và biết họ là người tốt. Chúng tôi đã giảng chân tướng cho ông và ông đồng tình với những gì chúng tôi nói. Tôi nói với ông rằng người hàng xóm của tôi mới chỉ 44 tuổi mà đã qua đời sau ba tháng bị giam giữ. Con trai anh ấy mới học trung học, còn vợ anh đã bị mất việc. Thật đáng buồn.

Vị cảnh sát đó nói: “Chúng tôi không thể làm như vậy. Ngày mai chúng tôi sẽ thả em rể của bà. Bà có thể đến đón cậu ấy. Nếu bà gặp vấn đề gì, hãy đến gặp tôi.” Khi chúng tôi rời đi, ông ấy đã tiễn chúng tôi ra đến cổng. Ông nói với chúng tôi hãy nhớ giữ an toàn và đề nghị chúng tôi nói chuyện với mọi người mà không phát bất cứ tài liệu nào bởi vì nếu họ không có bất cứ vật chứng nào thì chúng tôi sẽ không gặp vấn đề gì.

Trên đường trở về nhà, chúng tôi đã cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi vĩ đại của Ngài. Chúng tôi không chỉ giúp cảnh sát hiểu được chân tướng mà còn giúp chục người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Ngày hôm sau, chồng Mai đã được trở về nhà an toàn.

Phối hợp với người nhà để phản đối cuộc bức hại

Tháng 9 năm 2011, bảy học viên bị bắt giữ. Chính quyền tỉnh đã lập một lực lượng đặc nhiệm để thi hành nhiệm vụ và đe dọa bắt giữ nhiều học viên hơn. Đội An ninh Nội địa thông báo rằng, họ sẽ bắt giữ bất kỳ ai thả các học viên bị giam giữ. Thời gian đó rất căng thẳng. Một số học viên đã bắt đầu đi trốn. Một học viên bị bắt giữ đã chuyển lại lời nhắn cho mẹ anh và tôi là người chuyển thông điệp đó. Bà cụ buồn phiên đến nỗi bệnh đau lưng của bà tái phát và bà không thể đi lại được nữa. Người nhà nhà anh rất giận các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Gần lễ hội Trung thu năm đó, tôi cùng học viên nữa đã mua quà và đến gặp họ. Chúng tôi giới thiệu họ với một bác sỹ, cũng là học viên Pháp Luân Đại Pháp để giúp mẹ họ. Vài ngày sau, bà đã đi lại được. Bà đã đi cùng chúng tôi đến Đội An ninh Nội địa để yêu cầu thả con trai. Đội phó rất ngạo mạn và không để chúng tôi nói. Chúng tôi quyết định tìm nhà anh để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho anh ở đó.

Chúng tôi đã tìm thấy nhà ông sau ba lần nỗ lực tìm kiếm. Chúng tôi đã dán thông tin Pháp Luân Đại Pháp trên cửa nhà và trong khu phố của ông, gửi thư cho ông và gọi điện thoại để giảng chân tướng cho ông về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại đang diễn ra. Khi chúng tôi đến Đội An ninh Nội địa vào lần tiếp theo, ông ấy không còn trịch thượng nữa. Ông nói với chúng tôi về việc bắt giữ và nói rằng vụ việc không do ông phụ trách. Ông nói chúng tôi hãy đến sở cảnh sát.

Phó Giám đốc Sở Cảnh sát phụ trách vụ việc sợ gặp chúng tôi. Chúng tôi ra sảnh tầng một để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng cảnh sát đã xuất hiện để ghi hình nên chúng tôi đã phải rời đi. Chúng tôi tới hỗ trợ người nhà các học viên giương biểu ngữ ở tòa nhà văn phòng chính quyền quận. Mẹ của một học viên giương tấm biển mang thông điệp “Hãy thả con trai tôi”. Cảnh sát chống bạo động và một số xe cảnh sát đã được điều động đến bắt chúng tôi nhưng tất cả chúng tôi đều rời đi kịp thời. Ba học viên đã được thả sau 40 ngày.

Sau đó, chúng tôi đã phối hợp với các gia đình để thuê bốn luật sư bảo hộ cho những học viên còn bị giam giữ. Chúng tôi đã gửi thư mời công khai cho công chúng đến tham dự phiên xử để phơi bày cuộc bức hại. Phiên xử kéo dài cả ngày, và luật sư đã trình bày những lập luận hết sức xác đáng. Các học viên bên ngoài tòa án đã giảng chân tướng cho công chúng và phát chính niệm. Nhiều người, kể cả cán bộ từ các tổ chức của công an và lập pháp ngày hôm đó đã hiểu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Toàn bộ nỗ lực này kéo dài sáu tháng. Đó là một quá trình giúp tôi hướng nội và đề cao. Đó cũng là quá trình để các học viên cùng phối hợp với nhau. Nó thể hiện uy lực của Đại Pháp.

Gọi điện thoại giảng chân tướng

Năm 2013, tôi học cách gọi điện thoại để khuyên mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Ban đầu, tôi rất lo lắng mỗi khi nhấc điện thoại lên và giọng tôi bị run. Tôi xin Sư phụ gia cường cho tôi. Dần dần, tôi trấn tĩnh lại và đã giúp được nhiều người hơn nữa thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi đã cố gắng bảo bản thân không được để tâm đến số người thoái, mà chỉ tập trung vào cuộc gọi và nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Có lúc, tôi đã thực hiện 30 đến 40 cuộc gọi mà không ai muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi bình tâm lại, tin vào Sư phụ và tiếp tục thực hiện các cuộc gọi. Khi tôi tiếp tục, một vài người đã đồng ý thoái. Có lúc có đến hơn hai chục người thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Năm nay, thẻ sim điện thoại của chúng tôi thường bị chặn do bị can nhiễu. Trong tâm tôi nói với Sư phụ rằng tôi có thể cứu người nếu tôi có một chiếc thẻ sim tốt. Sau đó, một đồng tu đã mang đến hơn 10 chiếc sim bị chặn. Tôi lại thấy buồn. Chúng dùng để cứu người mà. Tôi đã thử lại một lần nữa và tìm được hai cái hoạt động tốt. Tôi cảm thấy yên lòng. Cảm tạ Sư phụ. Tôi lại có thể tiếp tục gọi điện thoại giảng chân tướng.

Do thiếu thẻ sim, nên lúc nào tôi cũng lo lắng khi thực hiện các cuộc gọi. Tôi đã gặp một học viên ở thủ đô và chia sẻ về vấn đề này. Cậu ấy đã suy nghĩ về điều đó và nói sẽ giúp chúng tôi giải quyết vấn đề. Giờ tôi lại có thể tập trung thực hiện các cuộc điện thoại để cứu người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/10/376435.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/18/173291.html

Đăng ngày 13-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share