Bài viết của phóng viên Minh Huệ

[MINH HUỆ 25-9-2018] Hiện nay, khoa học kỹ thuật, y thuật hết sức phát triển, điều kiện dưỡng bệnh và chăm sóc sức khỏe đặc biệt ưu việt, các phương thức vận động rèn luyện thể dục đa dạng, nhưng vẫn có rất nhiều bệnh tật vẫn không có cách nào chữa được, rất nhiều người vẫn phải sống với một thân thể đầy rẫy bệnh tật. Nhất là còn có những người vì nghèo khó mà không có tiền trị bệnh, chỉ còn cách chờ chết.

Từ năm 1992 đến năm 1999, Pháp Luân Đại Pháp (cũng gọi là Pháp Luân Công) truyền khắp vùng đất Thần Châu, Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn khiến cho hàng trăm triệu người thân tâm tịnh hóa, đạo đức thăng hoa. Có vô số minh chứng cụ thể, Pháp Luân Đại Pháp không chỉ trị bệnh khỏe người vô cùng hiệu quả, mà còn xuất hiện rất nhiều kỳ tích mà người thường đúng là bất khả tư nghị. Có những người từ nhỏ đã mắc bệnh mãn tính, hiểm nghèo, vì các chủng nhân duyên đã gặp và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đều là gặp được đường sống trong cõi chết, đạt được tâm thân khỏe mạnh.

Pháp Luân Đại Pháp là công pháp tu luyện Phật gia tính mệnh song tu chân chính, lấy Chân-Thiện-Nhẫn là Pháp lý chỉ đạo, với năm bộ công pháp đẹp mắt, đơn giản làm phụ trợ, có thể khiến người học thân tâm khỏe mạnh, khai trí khai huệ, đạt đến cảnh giới tự tại hiểu rõ hết thảy bí ẩn của nhân sinh và vũ trụ.

Đầu năm 1998, giới y học Đại Lục đã vì thế mà thực hiện năm đợt điều tra y học, sau đó, những người làm công tác y học ở Úc, Đài Loan cũng làm những điều tra sức khỏe liên quan. Kết quả cho thấy 97,9% người học luyện Pháp Luân Công có sự cải thiện sức khỏe.

Vịt con xấu xí’ biến thành ‘thiên nga trắng’ xinh đẹp

Khi lên sáu, Lâm Y Lực đã bị chẩn đoán bị mắc một chứng bệnh viêm da kỳ quái. Triệu chứng bệnh càng tồi tệ theo thời gian. Toàn thân và mặt mũi nổi đầy mụn đỏ, máu và mủ chảy ra. Khoảng 98% đồ ăn thiết yếu hàng ngày cô đều không thể ăn, ngay cả bột yến mạch, bánh bao, đậu hũ cũng đều không thể ăn. Một khi ăn vào, thì bệnh ngoài da của cô càng thêm nghiêm trọng. Cô tiêm ngừa dị ứng, điều trị Trung, Tây y,… nhưng bệnh tật của cô vẫn còn đó. Bác sỹ cho rằng căn bệnh này là không thể chữa trị, và nó sẽ theo cô Lâm suốt cả cuộc đời.

Bệnh tật của con gái giống như dao găm, đêm đêm ngày ngày đâm vào tim người mẹ. Mẹ của Y Lực hạ quyết tâm rằng cho dù bị khuynh gia bại sản, cũng phải trị khỏi bệnh cho con gái. Vô luận là thuốc quý đắt tiền đến đâu, chỉ cần nghe nói là hữu hiệu, mẹ cô liền đi mua. Vô luận là khó uống đến đâu, cô bé sáu tuổi cũng không do dự mà nuốt nó. Mấy năm trôi qua, sắc mặt của Y Lực đáng thương đã biến sang màu xanh vàng, chân tay vô lực, run rẩy. Thân thể ngày một yếu, da thịt toàn thân đau đớn cùng cực, đau đến không thiết sống nữa. Thấy toàn thân Y Lực máu, mủ chảy ra, bạn bè cùng học vội vàng chạy xa. Y Lực thống khổ nói với mẹ rằng: “Vì sao con thảm như vậy? Con thà chết cho xong!”

Khi Y Lực lên 10, mẹ Y Lực đã được một người bạn giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp. Y Lực nói rằng động tác của công pháp này nhìn rất đẹp mắt và cô muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, quả đúng là ‘khổ tận cam lai’, cơ thể của cô có bước chuyển ngoặt thần kỳ.

Y Lực và mẹ bắt đầu đọc sách “Chuyển Pháp Luân”, luyện năm bài công pháp của Pháp Luân Công. Thế giới quan của Y Lực nhanh chóng phát sinh cải biến. Đau đớn và sự cô đơn từng hành hạ cô dường như đã trở thành tầm thường. Trong mắt Y Lực không còn là mình là người có bệnh, mình bất hạnh nữa mà là bắt đầu quan tâm đến nhu cầu của người khác. Ngay cả trong hoàn cảnh thống khổ, cô vẫn thiện ý và khoan dung, thiện đãi người khác.

Một hôm, Y Lực đã khóc khi trường cô tổ chức đi dã ngoại, nhưng cha cô lại bận chơi mạt chược, không muốn đi mua đồ ăn để cô mang đi. Sau khi mẹ cô về nhà, cả hai quyết định sẽ cùng nhau đi mua đồ. Khi Y Lực đi, cô bé vui vẻ chào cha.

Mẹ hỏi cô rằng tại sao cô lại chuyến biến như vậy, trước kia cô sẽ giận cha, giờ cô lại đối xử tốt vậy. Y Lực trả lời: “Con nhớ rằng Sư phụ dạy chúng ta phải đối xử tốt với người khác ngay cả khi họ không đối xử tốt với chúng ta. Chúng ta phải đối đãi tốt với người khác vô điều kiện.”

Ở trưởng, khi Y Lực đang xếp hàng mua đồ ăn trưa, một bạn cùng lớp hỏi mượn tiền. Lúc đó Y Lực chỉ còn 1,25 đô la, nhưng không do dự cho bạn mượn 1 đô. Cô bé dùng 25 cent để mua một chiếc kẹo. Khi bạn cùng lớp biết chuyện, liền mang đồ ăn đến chia sẻ cùng Y Lực.

Bạn học sinh mượn tiền Y Lực cảm động và ôm cô bé hỏi: “Cậu không còn tiền mua đồ ăn sao còn cho mình mượn?” Y Lực đáp: “Đơn giản là vì tớ nghĩ rằng cậu cần dùng tiền đó hơn tớ.”

Bởi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Y Lực đã từ coi mình là trung tâm trở thành biết suy nghĩ cho nhu cầu của người khác trước.

Tâm Y Lực ngày càng rộng mở, và dần dần tình trạng da dẻ của cô cũng có cải biến. Một hôm, khi Y Lực đang làm bài kiểm tra, cô vô ý chạm tay vào trán khiến phần da chết rơi ra như hoa tuyết, và cô bé nhận ra rằng những chỗ da sưng mủ kia đã lành và khô lại. Da của cô trở nên non mịn và mềm mại chỉ sau vài tuần tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hiện tại, Y Lực đã là một cô gái trưởng thành xinh đẹp, và là một quản lý của cửa hàng trang sức.

Khỏi bệnh động kinh

Mạnh Hiên đã trở thành trung tâm thu hút sự quan tâm của gia đình ngay từ khi vừa mới sinh ra. Bất hạnh thay cậu bé thường xuyên đau ốm và phải đến bệnh viện. Khi lên ba tuổi, Mạnh Hiên bị sốt cấp tính và mặt cậu bé tím tái và ngừng thở. Bác sỹ cấp cứu và giữ được tính mạng của Mạnh Hiên, nhưng từ đó trở đi, cậu bé thông minh khả ái trở thành một cậu bé có ánh mắt đờ đẫn, đưa mắt nhìn không chủ đích. Khuôn mặt co giật và đại não không phản ứng nhạy bén giống như trước đậy.

Các chuyên gia kiểm tra và chẩn đoán Mạnh Hiên bị chứng động kinh. Căn bệnh đã làm thay đổi hoàn toàn một cậu bé đáng yêu, và bệnh tình của cậu ngày một tệ đi. Cuối cùng, cổ của Mạnh Hiên cũng bắt đầu bị co rút, và bộ dạng của cậu vụng về.

Mạnh Hiên đã uống rất nhiều thuốc, thường xuyên thăm khám bác sỹ. Mỗi lần uống là cả vốc thuốc, và mẹ của cậu thường trấn an rằng những viên thuốc đó sẽ giúp ích cho cậu. Thuốc khiến cậu buồn ngủ.

Mẹ của cậu thân tâm tiều tụy vì chăm sóc đứa con trai bệnh tật. Bà đã từng có ý định đâm vào xe khác để tự kết liễu cuộc sống khi đang đèo Mạnh Hiên ở phía sau xe đạp, nhưng may mắn thay người lái xe đã phanh lại kịp thời. Mạnh Hiên bật khóc nhắc mẹ hãy cẩn thận khi đi xe đạp.

Thầy cô giáo của Mạnh Hiên thường gọi điện đến nhà nói rằng Mạnh Hiên ngủ trong lớp học. Mẹ Mạnh Hiên không nói với họ về bệnh tình của cậu vì sợ cậu sẽ bị đối xử phân biệt.

Năm 1995, mẹ Mạnh Hiên đưa cậu đi tới một người họ hàng là bác sỹ để thăm khám. Vị bác sỹ này là một học viên Pháp Luân Công, ông đã mời họ tới học pháp môn này vào buổi tối hôm đó. Mạnh Hiên rất chăm chú xem video đến mức cậu không nhúc nhích trong toàn bộ thời gian đó. Mẹ cậu cũng nghĩ rằng các bài giảng thật tuyệt vời. Ba người họ về nhà và cảm thấy rất thư thái và vui vẻ trong buổi tối hôm đó.

Không bao lâu sau khi Mạnh Hiên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cậu bé không còn bị co giật nữa và nhìn khỏe mạnh lên mỗi ngày. Cậu chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp và trở nên nổi tiếng ở trường. Phần lớn họ hàng của Mạnh Hiên đều học luyện Pháp Luân Công sau khi chứng kiến những biến hóa thần kỳ cậu.

Một người bị bại liệt từ nhỏ đã biến thành một người khỏe mạnh

Mạch Tú ở tỉnh Sơn Đông bị liệt ở nửa thân phải ở tuổi lên ba sau một cơn sốt cao nguy hiểm. Sau đó cô chỉ có thể bò đi, gia đình kiệt quệ tài chính vì điều trị y tế cho cô bé, và cô gần như không thể đi lại và thường xuyên té ngã vì không giữ được thăng bằng.

Mạch Tú chưa từng tham dự lớp thể dục ở trường hay bất kỳ hoạt động thể chất nào. Cô cảm thấy xấu hổ vì cách bước đi khác biệt của mình. Sau khi học xong trung học, cô ở nhà và làm nghề thêu thùa để mưu sinh. Sau khi kết hôn, cô phải làm nhiều việc hơn, vì còn phải cáng đáng cả việc nhà. Dần dần, cô phát triển chứng đau đầu và bị kiệt sức, khiến cô thường xuyên chóng mặt và ói mửa, cô trở nên nhợt nhạt và gầy gò.

Mạch Tú không muốn dùng thuốc vì nó rất đắt. Khi những cơn đau đầu quá mức không thể chịu đứng nổi cô đã cố gắng uống nước tiểu của mình, vì một người quen đã khuyên cô như vậy. Cơn đau còn tồi tệ hơn, và thậm chí cả thuốc giảm đau cũng không giúp gì được.

Chị dâu của Mạch Tú khuyên cô thử luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô bắt đầu học luyện vào tháng 2 năm 1997, và chỉ trong vài ngày cô đã không còn bị đau đầu nữa. Cuối cùng cô đã có thể ăn ngon ngủ yên. Ngón chân của cô không còn đau mỗi khi bước đi nữa, cuối cùng, cô đã khỏe mạnh và có thể làm mọi việc.

Cha mẹ Mạch Tú lúc đó đã ngoài 70, và bà của cô ngoài 90 tuổi. Mẹ cô bị đột quỵ và cần được chăm sóc nhiều hơn. Mạch Tú phải chăm sóc cả ba người họ. Cô không phàn nàn gì và thường nói: “Tôi thật may mắn khi tôi có thể chăm sóc người khác. Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi sinh mệnh thứ hai.” Ngoài việc nhà, cô còn phải làm việc ca đêm và giúp thu hoạch mùa màng và chăn nuôi gia súc. Cô cũng giúp chị mình làm việc đồng áng. Cô luôn dồi dào sức lực, mặc dù khoảng thời gian đó cô làm việc gần 17 giờ mỗi ngày.

Khỏi hai bệnh ung thư

Khi Vu Thiên Long 15 tuổi, cậu bị chẩn đoán mắc ung thư hạch và ung thư phổi sau khi bị cảm mạo và phát sốt không ngừng. Cha mẹ Thiên Long đã tới tất cả các bệnh viện lớn ở tỉnh Hắc Long Giang. Tất cả đều đưa ra cùng một chẩn đoán. Sau vài ngày ở trong một bệnh viện chuyên điều trị bệnh ung thư, bác sỹ bảo họ hãy về nhà và chuẩn bị hậu sự cho cậu.

Tình trạng của Thiên Long càng trở nên nguy kịch hơn sau khi về nhà. Không còn gì để mất, gia đình cậu quyết định để cậu bé thử học luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2002, mặc dù lúc ấy pháp môn này đang bị [đảng cộng sản] cấm. Dì của Thiên Long, một học viên, đã đón cậu đến nhà mình và để cậu xem các video các bài giảng Pháp. Rất nhanh sau đó, cậu bé có thể ăn một số đồ ăn đơn giản.

Cha của Thiên Long đưa cậu đến bệnh viện để làm hóa trị vì tình trạng của cậu đã được cải thiện. Toàn thân cậu bé vẫn sưng phồng và bác sỹ không nghĩ rằng cậu có thể làm hóa trị vào lúc này. Sau khi nhập viện, đêm hôm đó, bỗng nhiên cơ thể Thiên Long không còn bị sưng phồng lên nữa. Sáng hôm sau bác sỹ đến kiểm tra, thấy rằng cậu bé hoàn toàn khỏe mạnh. Vị bác sỹ này quá đỗi kinh ngạc và vài bác sỹ khác cũng đến để xem xét về trường hợp phục hồi một cách thần kỳ này. Họ đều nói đây là kỳ tích!

Thiên Long về nhà và tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cha cậu đã đưa cậu trở lại bệnh viện để làm thêm hóa trị liệu, và bác sỹ đã bảo cậu hãy về nhà, vì lúc này Thiên Long không có dấu hiệu gì của bệnh ung thư. Thiên Long hiện đã ngoài 30 và có một cuộc sống hạnh phúc, khỏe mạnh, vô bệnh.

Bệnh nhân ung thư người Nga phục hồi một cách thần kỳ và có một cuộc sống gia đình hạnh phúc

Khi lên bảy tuổi, cô Renia, người Nga, có một khối u bên tay phải và nó là một phần của của khối u xơ cứng trong mô liên kết. Bác sỹ đã cắt bỏ nó, nhưng nó lại nhanh chóng phát triển trở lại sau tám tháng. Cô từng trải qua bốn ca phẫu thuật trong một năm và nhiều lần hóa trị liệu. Khi cô vừa nghĩ rằng về căn bản bệnh tình đã thuyên giảm hoàn toàn, thì khối u lại xuất hiện trở lại khi cô 20 tuổi. Không gì có thể giúp cô lần này và cô đang chết dần.

Mẹ của Renia nhớ ra có vài người họ hàng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và biết rằng nhiều người lâm trọng bệnh đã khỏi nhờ tu luyện pháp môn này. Thấy Renia quá yếu để có thể tiếp tục điều trị, mẹ cô quyết định học luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng cô.

Cả hai mẹ con luyện các bài công pháp và đọc sách “Chuyển Pháp Luân” hàng ngày. Renia nhanh chóng trở nên khỏe mạnh. Các tác dụng phụ của hóa trị như thiếu máu, buồn nôn, chán ăn, dạ dày yếu đều đã biến mất. Vài tháng sau, kết quả xét nghiệm tại bệnh viện cho thấy rằng khối u đã nhỏ lại.

Sáu năm trôi qua, và tính mạng của Renia đã không còn bị khối u đe dọa nữa, cô đã phục hồi hoàn toàn. Renia tốt nghiệp đại học, kết hôn và là kỹ sư thiết kế đồ án.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/25/374409.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/20/172928.html

Đăng ngày 07-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share