Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-11-2018] Mùa xuân năm 2007, tôi được thả ra khỏi trại lao động cưỡng bức. Mặc dù bị giam giữ ở trại lao động hai lần, nhưng tôi đã không từ bỏ đức tin của mình.

Sau khi trở về nhà, thay vì hạnh phúc, tôi cảm thấy buồn và chán nản vì vợ tôi đã ly dị tôi. Lúc ấy tôi đã 48 tuổi, và gặp khó khăn trong việc tìm kiếm một công việc.

Con gái tôi đến một thành phố khác để học đại học. Trong khi tôi bị giam giữ, vợ tôi liên tục đe doạ ly hôn, đổ lỗi và lạnh nhạt với tôi. Khi tôi được thả, cô ấy không nói chuyện với tôi. Tôi đã rất chán nản. Các học viên khác chỉ ra rằng ngay cả nét mặt của tôi cũng tỏ ra đau khổ.

Chân chính nhận ra ý nghĩa những lời giảng [của Sư phụ]

Tôi bắt đầu đến một nhóm học Pháp nhỏ. Mỗi ngày, tôi đọc hai hoặc ba bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân. Tôi liên tục tìm việc làm, nhưng sau một vài cuộc phỏng vấn tôi đều không được nhận. Điều này diễn ra trong hai tháng.

Một học viên tôi quen biết hơn 10 năm đã nói: “Công việc mà các học viên Pháp Luân Đại Pháp làm đều được Sư phụ an bài. Không phải là bạn cần tìm một công việc, mà thay vào đó, việc sẽ tìm bạn.” Tôi đột nhiên hiểu ra và ngừng lo lắng. Tôi bình tĩnh học Pháp và luyện công.

Khoảng năm tháng tiếp theo tôi dừng lo lắng về chuyện tìm việc làm. Thay vào đó, tôi tập trung học Pháp. Mỗi ngày, tôi đọc hai hoặc ba bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân. Một hôm, cha tôi bỗng nhiên nói: “Thật không dễ để tìm một công việc, con có thể làm việc cho công ty của cha. Để cha hỏi ông chủ.” Khi ông chủ nghe nói tôi có một số chuyên môn về cơ khí, ông đã thuê tôi. Tôi biết điều này đã được Sư phụ an bài.

Mặc dù đã tăng cường học Pháp trong năm tháng, nhưng tôi luôn cảm thấy mình đang học bề mặt. Tôi chưa bao giờ có thể hiểu được nội hàm sâu hơn, và tôi gặp khó khăn khi nhớ những gì mình đã đọc. Khi luyện công, tâm trí tôi dễ bị sao lãng. Tôi không biết những suy nghĩ đó đến từ đâu.

Tôi biết một số học viên từng bị giam giữ hoặc bức hại đã trải qua tình huống này, vì trong khi bị cầm tù họ không thể học Pháp.

Mặc dù bị đưa đến các trại lao động cưỡng bức hai lần, nhưng tôi vẫn cố gắng ghi nhớ một số bài thơ trong Hồng Ngâm, Hồng Ngâm II, Tinh Tấn Yếu Chỉ, và một phần của bài giảng thứ nhất trong Chuyển Pháp Luân. Tuy nhiên, tôi không kiên trì và tôi không thể học Pháp một cách có hệ thống.

Theo đề nghị của một học viên, tôi bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân vào năm 2008. Tiến độ của tôi lúc đầu rất chậm. Tôi bị can nhiễu bởi những tư tưởng khác nhau và tôi chỉ có thể nhớ một hoặc hai trang mỗi ngày. Tôi cứ nghĩ: “Như thế này chậm quá! Có lẽ học ba bài giảng một ngày hiệu quả hơn.” Ngoài ra tôi còn nghĩ: “Việc này thật lãng phí thời gian, vì học xong, mình luôn quên những gì đã học thuộc.”

Nhờ kiên trì và được các đồng tu khích lệ, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được hiệu quả của việc ghi nhớ Pháp. Khi phát chính niệm, tôi ít bị can nhiễu hơn và những tư tưởng bất hảo trong tâm trí tôi bắt đầu giảm đi. Sau tám tháng, tôi đã hoàn thành việc học thuộc Chuyển Pháp Luân. Tôi rất hạnh phúc, nhưng sau đó tôi nghĩ về một học viên địa phương đã bắt đầu học thuộc Pháp trước năm 1999 và giờ đã học thuộc được hàng trăm lần. Làm thế nào để tôi có thể bắt kịp những người khác! Tôi quyết định học thuộc Chuyển Pháp Luân lần thứ hai và mất khoảng sáu tháng.

Hiện tại tôi đang học thuộc Chuyển Pháp Luân lần thứ 16. Tôi vừa thông đọc vừa học thuộc. Bây giờ khi học Pháp, tôi đọc bằng trí nhớ của mình. Tôi có thể bình tĩnh và hoàn toàn không bị mất tập trung khi học Pháp. Tôi [có thể] chân chính nhận thức vô số tầng nội hàm của Pháp và Sư phụ vĩ đại từ bi như thế nào.

Trong quá trình học thuộc Hồng Ngâm, tôi nhận ra chúng sinh trân quý như thế nào, trách nhiệm mà đệ tử Đại Pháp đang gánh vác là gì, thệ nguyện thần thánh của chúng ta và lòng từ bi vô hạn của Sư phụ khi liên tục nhắc nhở chúng ta về những thệ nguyện của chúng ta trong các bài giảng.

Giảng chân tướng

Sau khi bắt đầu học thuộc Pháp vào năm 2008, tôi cũng bắt đầu tăng thời gian giảng chân tướng về Đại Pháp và cũng đi phân phát các tài liệu thông tin về Đại Pháp. Để chân tướng được truyền rộng hơn, chúng tôi bắt đầu dán các tờ thông điệp ở những nơi công cộng. Nếu dán ở hành lang, nhiều người sẽ đọc được và chúng [có thể] được lưu lại trong thời gian dài.

Lúc đầu, tôi chỉ dán một vài tờ thông điệp trong hành lang. Nội dung là “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Thế giới cần Chân-Thiện-Nhẫn” và v.v.. Sau đó, khi tôi cùng các học viên khác trao đổi để cách làm hiệu quả hơn, tôi đã chọn một số cụm từ giảng chân tướng mà tôi tìm thấy trên Minh Huệ mà tôi cảm thấy sẽ truyền cảm hứng cho mọi người. Ví dụ: “Hiến pháp quy định rằng công dân có quyền tự do tín ngưỡng và Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp ở Trung Quốc. Việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc là hợp pháp. Chính ĐCSTQ đã chỉ đạo cho bộ máy tư pháp vi phạm pháp luật.” Và các cụm từ khác. Các chữ cái được tô màu đỏ, xanh dương và vàng trên các tờ thông tin chân tướng của chúng tôi trông rất sáng và rực rỡ trong hành lang.

Trong khi dán các thông điệp, chúng tôi gặp một vấn đề. Luôn có một lớp bụi trên đường ống, hộp điện, cửa sổ và tường. Vì có bụi, nên các tờ thông điệp không kết dính tốt và dễ bị bong ra. Giải pháp là lau sạch chỗ cần dán, sau đó đặt tờ thông điệp vào đó rồi ấn nó xuống. Như vậy các tờ thông điệp sẽ không thể bị rách. Khi quay lại, tôi thấy một số miếng dán đã ở đó trong hai năm và vẫn trong tình trạng tốt.

Sau khi đã thành thạo, tôi có thể dán khoảng 100 tờ thông điệp mỗi ngày. Tôi phải đi bộ vài giờ đồng hồ và tôi biết điều đó là không thể nếu không có Sư phụ bảo hộ và gia trì. Vào mùa hè, tôi đổ mồ hôi rất nhiều và mùa đông tôi phải mặc quần áo khá dày. Nhưng tâm tôi tràn đầy niềm vui.

Mỗi tối khi đọc các bài giảng của Sư phụ, tôi thường có một thể ngộ mới.

Bởi vì công việc khá linh động, nên tôi thường chỉ làm việc nửa ngày còn buổi chiều thì rảnh rỗi. Vì vậy, tôi dành bốn đến năm buổi chiều mỗi tuần để dán các tờ thông điệp giảng chân tướng. Tôi biết Sư phụ đang giúp mình vì các hành lang luôn vắng vẻ khi tôi vào các toà nhà. Trong sự tĩnh lặng và yên bình, tôi nhớ tới sự thần thánh của những gì mình đang làm. Trạng thái tu luyện của tôi được cải thiện rất nhiều.

Phát chính niệm thanh trừ can nhiễu

Tôi cũng gặp phải một số tình huống nguy hiểm. Mùa xuân năm 2011, tôi đến một trường đại học với một túi các tờ thông tin chân tướng. Tôi bắt đầu từ tầng năm của một toà nhà và vừa dán xong một tờ thông điệp trên một cái hộp. Một người đàn ông cao lớn chạy ra khỏi cầu thang và nắm lấy cổ áo tôi rồi hét lên: “Anh đang dán cái gì vậy? Đến đồn cảnh sát với tôi!”

Tôi bị sốc đến mức đột nhiên những cảnh tượng trong trại lao động loé lên trước mắt mình. Tôi ngã xuống đất và toàn thân cứng đờ. Cơ thể tôi giống như một tảng đá. Anh ta không thể kéo tôi lên, vì vậy anh ta đá vào đáy quần tôi vài lần. Tôi nằm nghiêng về phía đang bị thương. Tiếp theo, anh ta cố lấy túi của tôi và muốn biết có gì bên trong. Tôi đẩy chiếc túi xuống phía dưới người mình và hất cánh tay của anh ta ra. Anh ta cố lấy lại nó và tôi hất tay anh ta lần nữa. Việc này lặp đi lặp lại nhiều lần. Tôi có thể nói anh ta mệt nhưng vẫn nắm lấy cổ áo của tôi.

Tôi yêu cầu anh ta lắng nghe mình. Anh ta từ chối nhưng vẫn giữ tôi. Tôi nói: “Anh có nghĩ rằng những gì anh đang làm là tốt cho anh không?” Anh ta nói: “Đừng doạ tôi!” Vào lúc này, chính niệm của tôi khởi lên và tôi nói to: “Anh không nên ngược đãi người vô tội theo cách này!”

Ngay sau khi tôi nói như vậy, nắm tay của anh ta trên cổ áo tôi nới lỏng và anh ta hít một hơi thật sâu. Ngay sau đó, con gái anh ta gọi từ tầng dưới và anh ta rời đi. Tôi đứng dậy và bước đi sau anh ta. Tình huống này giống như một cơn bão và nó trở nên yên lặng trong chớp mắt.

Khi chúng tôi đi xuống cầu thang và sắp bước ra khỏi cửa, tôi đột nhiên nghĩ đến việc nói điều gì đó với anh ta. Tôi nói: “Chúc anh may mắn!” Có vẻ như anh ta không nghe thấy. Vì vậy, tôi nói to hơn: “Chúc may mắn!” Anh ta có vẻ hơi xúc động và nhẹ nhàng nói: “Đừng đến đây nữa.”

Tôi nhớ tới lời giảng của Sư phụ:

“Nếu thật sự có thể khi khó nạn trước mặt mà niệm đầu rất chính, khi bức hại tà ác ở trước mặt, khi can nhiễu ở trước mặt, chư vị nói một câu [với] chính niệm kiên định liền có thể khiến tà ác lập tức giải thể, (vỗ tay) liền có thể khiến những ai bị tà ác lợi dụng phải cúi đầu đào tẩu, liền khiến bức hại mà tà ác nhắm vào chư vị [phải tan đi như] khói tiêu mây tản, liền khiến can nhiễu mà tà ác nhắm vào chư vị tiêu mất không còn tung tích. Chính một niệm chính tín này, ai có thể giữ vững chính niệm này, ai có thể đi đến cuối cùng, thì người đó có thể thành vị Thần vĩ đại được tạo ra trong Đại Pháp. (vỗ tay thời gian lâu)” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế miền Tây Mỹ quốc [2005])

Uy lực của chính niệm

Trước năm 2009, tôi không thể tĩnh tâm trong khi phát chính niệm. Tôi chỉ tập trung vào chữ “diệt.” Tôi chưa bao giờ có thể đi sâu hơn. Tôi thường đọc các bài chia sẻ trên Minh Huệ về việc phát chính niệm. Tôi cũng nghĩ rằng mình nên phát chính niệm trong thời gian dài và thay đổi hoàn cảnh bản thân.

Các học viên khác đồng ý rằng chúng tôi cần phải làm gì đó để giảm thiểu các nhân tố tà ác trong khu vực của mình. Vì vậy, trước khi học Pháp chúng tôi đã phát chính niệm trong hai giờ. Ban đầu, nó rất khó. Mọi người đều bị đau cổ tay, đau lưng và đau chân, nhưng tất cả chúng tôi đều kiên trì. Sau một tháng, tay tôi không còn đau, lưng và chân của tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Khi tiếp tục học thuộc Pháp và giảng chân tướng, tôi cảm thấy uy lực của phát chính niệm. Tôi cảm thấy được bao bọc trong một trường năng lượng thuần tịnh.

Trong một khu phố cách không xa chỗ chúng tôi, có 10 học viên lớn tuổi học Pháp nhóm mỗi ngày. Một ngày, khi họ đang học Pháp, cảnh sát đến và đưa họ đến một trại tạm giam. Các học viên địa phương đã phối hợp để giải cứu họ và chúng tôi bắt đầu bằng cách phát chính niệm. Mỗi buổi chiều, ngay sau khi tôi rời sở làm, tôi đã phát chính niệm hướng tới Phòng 610, Đội An ninh Nội địa và đồn cảnh sát trong hai giờ đồng hồ để thanh trừ tà ác đang khống chế họ. Tuy nhiên, sau 15 ngày, các học viên đó vẫn chưa được thả.

Chúng tôi thảo luận về việc này và chia sẻ suy nghĩ của mình. Chúng tôi quyết định ngừng tập trung vào việc khi nào họ sẽ được thả mà thay vào đó chỉ phát chính niệm. Chúng tôi tiếp tục phối hợp với các thành viên trong gia đình [của những học viên kia] để giải cứu họ. Sau khi phát chính niệm trong khoảng 20 ngày, tôi cảm thấy mệt mỏi, nhưng luyện công khiến tôi cảm thấy tốt hơn.

Sau khoảng 30 ngày, trong khi đang đả toạ, tôi đột nhiên có suy nghĩ: họ sẽ trở về. Ngày hôm sau khi hỏi lại, tôi được thông báo rằng tất cả các học viên cao tuổi đã được thả. Mọi người đều đồng ý rằng chúng tôi đã thực sự được trải nghiệm uy lực của chính niệm và tầm quan trọng của việc phối hợp.

Học thuộc Pháp thay đổi hoàn toàn trạng thái tu luyện

Tôi bắt đầu học thuộc Pháp vào năm 2008. Điều đó đã thay đổi hoàn toàn trạng thái tu luyện của tôi và loại bỏ các can nhiễu mà tôi gặp phải khi học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi trở nên tập trung hơn trong khi làm công việc hàng ngày và có ngày càng ít quan niệm người thường. Những năm sau khi được thả ra khỏi trại lao động là bước ngoặt cho sự tu luyện của tôi và đó là sự khởi đầu cho sự thực tu chân chính.

Sư phụ luôn quan tâm và bảo vệ tôi suốt những năm tôi trong trại lao động cưỡng bức. Tôi vô cùng biết ơn Phật ân hạo đãng của Sư tôn. Mọi thứ chúng ta có đều là Sư phụ ban cho.

Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/7/376574.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/15/173254.html

Đăng ngày 07-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share