Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 29-09-2018] Gần đây, tôi ngộ ra rằng nếu một sinh mệnh không thể lý giải rõ ràng được sự trân quý của Đại Pháp và sự nghiêm túc của tu luyện, họ không thể chủ động hướng nội một cách chân chính để đề cao bản thân.

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 20 năm. Giai đoạn trước năm 1999 (khi cuộc bức hại bắt đầu) là giai đoạn tu luyện cá nhân. Lúc đó, trên cơ bản, tôi có thể chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp để hướng nội, tuy rằng nền tảng tu luyện của tôi chưa được vững chắc, nhưng tôi vẫn có thể kịp thời điều chỉnh bản thân, phát hiện chấp trước, và tu bỏ chúng.

Tuy nhiên, sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã lầm tưởng cho rằng tất cả khó khăn mà tôi gặp phải đều do cựu thế lực gây ra, và rằng tôi cần triệt để phủ nhận chúng. Do đó, tôi luôn đẩy mọi khó khăn ra ngoài và chống lại nó.

Tôi đã ngộ sai những gì Sư phụ giảng:

“Ngoại trừ học viên mới ra, Sư phụ từ sau 20 tháng Bảy, 1999 trở về sau, là không tạo ra ‘quan’ [khảo nghiệm] tu luyện cá nhân nào cho chư vị…” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Vì vậy, tôi đã buông lỏng tu luyện bản thân, cho dù có hướng nội nhưng đều rất qua loa. Nhiều khảo nghiệm nhỏ không vượt qua đã tích lũy lại, lâu ngày thành đại quan, khiến thân thể tôi xuất hiện giả tướng nghiệp bệnh, thì mới bất đắc dĩ hướng nội và tăng cường phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố can nhiễu. Và xem như tôi đã vượt qua được một số quan nạn.

Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy tâm tính của tôi thực ra không đạt. Chính Sư phụ là người đã chịu đựng thay cho tôi và giúp tôi vượt qua tất cả khổ nạn. Nếu không, tôi đã có thể mất đi tính mạng từ lâu rồi.

Bây giờ, tôi đã có nhận thức sâu sắc hơn về những gì Sư phụ giảng:

“Ưu ái bảo hộ phía con người này của chư vị ấy là để chư vị có thể ngộ lên trong Pháp. (Nói về Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Kỳ thực, tôi đã không ngộ được tầm quan trọng của tu luyện cá nhân trong thời kỳ phản bức hại. Cho đến tận vài tháng gần đây, khi chia sẻ thể ngộ với một số đồng tu, tôi mới hiểu rằng cho dù là sau năm 1999, chúng ta cũng không được buông lỏng tu luyện cá nhân, ngược lại, chúng ta càng nên nghiêm túc đối đãi việc này. Nhận thức ấy khiến tôi chấn động trong tâm. Từ đó, tôi quyết tâm tu luyện bản thân nghiêm túc, kể cả trong từng việc nhỏ nhặt.

Tuy nhiên, nói thì dễ nhưng làm mới thật là khó. Mặc dù tôi có cái tâm này, nhưng nhiều lúc gặp khảo nghiệm, tôi vẫn cố đẩy mọi thứ ra ngoài theo quán tính và quên không hướng nội, vậy nên tôi đã không vượt qua được khảo nghiệm. Tôi không thể đột phá được tình trạng này cho đến khi đọc Kinh văn “Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018” của Sư phụ.

Trong vòng vài ngày sau khi Kinh văn này được công bố, tôi đã liên tục đọc bốn lượt. Khi đọc lượt thứ năm với tâm thuần tịnh và kính Sư kính Pháp, các Pháp lý bác đại tinh thâm đã bắt đầu triển hiện ra trước mắt tôi. Lần đầu tiên tôi tự mình ngộ được sự trân quý vô hạn khi được làm đệ tử Đại Pháp của thời kỳ Chính Pháp, tầm quan trọng của việc Sư phụ dẫn dắt chúng ta thiết lập văn hóa truyền thống, tính nghiêm túc của sứ mệnh trợ Sư chính Pháp, và nội hàm sâu xa của Chính Pháp. Tôi đã nhận thức được ý nghĩa trọng đại của việc tu luyện tốt và hoàn thành sứ mệnh của bản thân.

Lúc này, một ý niệm bỗng xuất ra từ bản nguyên sinh mệnh của tôi: “Mình cần phải hướng nội mỗi khi gặp vấn đề.” Từ đó, tôi bắt đầu để ý hơn đến từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống. Tôi luôn coi đồng tu và những người xung quanh là tấm gương phản chiếu bản thân mình,và luôn tự soi xét bản thân khi nhìn thấy thiếu sót của họ. Tôi nhận thấy tôi cũng có những thiếu sót giống họ, cho dù biểu hiện là ít nghiêm trọng hay nghiêm trọng hơn.

Trong quá trình hướng nội, thói quen đẩy mọi thứ ra ngoài vẫn liên tục cản trở tôi. Vì vậy, tôi đã xuất ra một niệm mạnh mẽ: “Mọi thứ không phù hợp với Đại Pháp đều là do cựu thế lực cưỡng ép thêm vào, không phải là bản tính tiên thiên của ta, vì vậy ta triệt để phủ nhận tất cả. Diệt!” Tôi phát hiện rằng khi tôi không coi những chấp trước này là một phần của bản thân và hoàn toàn tách biệt chúng ra, tôi có thể trở nên cảnh giác và kịp thời thanh trừ chúng.

Khi không ngừng hướng nội, tôi cảm thấy những thứ không tốt tồn tại bên trong bản thân mình càng ngày càng trở nên nhỏ bé. Khi ở trạng thái tốt nhất, tôi có thể phát giác bất kỳ ý niệm bất chính nào ẩn nấp trong đầu, kịp thời bắt lấy chúng và thanh trừ chúng. Bây giờ, tôi đã hình thành được thói quen chủ động hướng nội tìm.

Đồng thời, tôi cũng tăng cường thời gian và khả năng tập trung khi học Pháp. Đôi khi, nếu tôi không có đủ thời gian học Pháp, thì ít nhất tôi cũng phải đảm bảo về chất lượng học và nhập tâm đọc từng câu từng chữ. Khi tâm tính của tôi đề cao, nội tâm tôi cũng trở nên thuần tịnh hơn, và nội hàm thâm sâu của Pháp cũng không ngừng triển hiện.

Thú thật, trong suốt 19 năm qua, tôi thấy mình đề cao được rất ít. Tôi liên tục vấp ngã, và lại liên tục đứng dậy bước đi. Tuy nhiên, trong một tháng gần đây, tôi cảm thấy mình đã khôi phục, thậm chí vượt quá trạng thái tu luyện mà tôi từng có trước năm 1999. Dường như cứ cách vài ngày, tôi lại tăng lên một tầng thứ mới. Hòa tan trong Pháp khiến tôi có cảm giác rất bình an, hạnh phúc, và vô cùng biết ơn Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Thiên địa nan trở Chính Pháp lộ
Chỉ thị đệ tử nhân tâm lan (Ma phiền, Hồng Ngâm III)

Tạm dịch:

“Trời đất khó ngăn đường Chính Pháp
Vấn vương đệ tử nặng nhân tâm” (Ma phiền, Hồng Ngâm III)

Tôi tự nhủ mình cần phải nghiêm khắc hơn với bản thân, dĩ Pháp vi Sư, dũng mãnh tinh tấn, nỗ lực đồng hóa Đại Pháp, và làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu.

Con xin khấu đầu cảm tạ ân Sư!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/29/375110.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/2/173103.html

Đăng ngày 01-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share