Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-11-2018] Chớp mắt đã 20 năm kể từ khi tôi bắt đầu tham gia vào điểm sản xuất tài liệu tại khu vực mình. Có lẽ tôi đã không ở đây hôm nay nếu như không có Sư phụ từ bi bảo hộ. Cũng xin cảm ơn các đồng tu, những người đã khích lệ tôi bước tiếp trên con đường tu luyện của mình.

Vào lúc cuộc bức hại bắt đầu, chúng tôi đã thiết lập một điểm sản xuất [tài liệu] lớn trong một căn nhà thuê với nguồn lực rất hạn chế. Khi Sư phụ yêu cầu tách các điểm sản xuất lớn thành những điểm sản xuất nhỏ hơn, chúng tôi đã đóng điểm lớn và thiết lập các điểm tư liệu nhỏ tại nhà.

Một học viên đã mua một vài chiếc máy tính và nhờ tôi dạy các học viên khác cách sử dụng chúng. Tôi không phải là chuyên gia máy tính và chỉ biết lên trên mạng để tải các tập tin xuống. Được học viên ấy khích lệ, tôi đã dạy cho hai học viên khác cách tải xuống các tập tin [tài liệu] từ Minh Huệ và in chúng ra. Sau khi họ đã học được các thao tác cơ bản, chúng tôi đã mang các máy in từ điểm sản xuất gốc đến chỗ họ. Cứ như vậy, các điểm sản xuất tài liệu gia đình được thành lập.

Làm việc với các đồng tu để sản xuất tài liệu đã cho tôi nhiều cơ hội đề cao. Nhiều chấp trước của tôi đã nổi lên như tâm hoan hỷ, tâm hiển thị, tranh đấu, tật đố, phàn nàn và tâm tự mãn. Đôi khi tôi trở nên ngạo mạn và tỏ ra kiêu ngạo khi nói chuyện với các bạn đồng tu. Nhờ trợ giúp của họ, cuối cùng tôi đã có thể xác định được những chấp trước của mình và loại bỏ chúng.

Sự thiện lương của các học viên đã truyền cảm hứng cho tôi

Năm 2012, người mẹ 87 tuổi của tôi bị gãy xương đùi và phải nằm liệt giường. Tôi đã chăm sóc bà suốt cả ngày lẫn đêm. Tôi bị kiệt sức vào cuối ngày và không thể đảm bảo việc tu luyện của bản thân. Không học Pháp đầy đủ khiến tâm tính tôi bị rớt xuống.

Một học viên đến nhà tôi và nhờ tôi thiết kế một bùa hộ mệnh cho các học viên địa phương để in. Tôi rất lạnh nhạt với cô ấy và đi thẳng vào bếp để chuẩn bị bữa trưa cho mẹ mình. Cô ấy theo tôi vào bếp và cố gắng thuyết phục tôi đảm nhiệm công việc này, tôi tiếp tục phớt lờ cô ấy và làm những việc của mình. Sau khi cô ấy rời đi, mẹ tôi nói với tôi: “Cô ấy là một người tốt.”

Học viên đó không để tâm tới thái độ của tôi với cô ấy. Cô ấy đã quay trở lại một vài lần. Tôi cảm động bởi sự kiên trì của cô và nhận ra vấn đề của mình. Tôi đã đồng ý làm việc đó.

Sau một ngày dài làm việc, rất khó để tôi có thể tĩnh tâm và làm công việc thiết kế vào ban đêm. Vào thời điểm ấy, tôi không thành thạo máy tính lắm và phải mất khá nhiều thời gian để làm ra sản phẩm phù hợp.

Trên thực tế, sản phẩm tôi đưa ra chưa được tốt. Vì mặt trước và mặt sau của bản thiết kế không khớp nhau, điều đó khiến các học viên khác phải mất công để sắp xếp lại. Nhưng không ai trong số họ phàn nàn với tôi. Họ đã làm rất nghiêm túc, cẩn thận chú ý từng chi tiết và các sản phẩm cuối cùng hoá ra rất đẹp và rất được yêu thích khi họ mang chúng đi tặng.

Tôi cảm thấy hối tiếc vì đã từ chối làm việc này ngay từ đầu và đổ lỗi cho học viên đó vì đã không xem xét tình hình gia đình tôi. Bây giờ tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài cho học viên ấy đẩy tôi tiến bước trong tu luyện, nhưng tôi đã ngoan cố suốt gần hai năm.

Trở nên tự mãn

Khi các học viên khác nói với tôi rằng bản thiết kế của tôi tuyệt vời như thế nào, tâm hiển thị của tôi nổi lên. Tôi bắt đầu khoe khoang về việc mình đã quản lý công việc tốt như nào bất chấp những khó khăn.

Thấy tình trạng tu luyện của tôi đang rất tệ, học viên kia đã mời tôi đến nhà cô ấy để [chúng tôi] học Pháp cùng nhau. Sau nhiều lần từ chối, cuối cùng tôi đã đồng ý.

Khi tôi đến, có một số học viên khác đang ở trong phòng. Cô ấy đã mở băng giảng Pháp của Sư phụ tại Quảng Châu. Khi đang nghe Pháp, tôi đã ngủ thiếp đi. Người học viên đó nhẹ nhàng chạm vào tôi để đánh thức tôi dậy và mang cho tôi một que kem đá. Cô ấy tử tế và chu đáo. Tôi thì rất xấu hổ về hành xử của mình.

Điểm sản xuất đầy đủ chức năng

Thời gian trôi qua, điểm sản xuất tài liệu mà tôi và các học viên khác phụ trách đã phát triển rất nhanh. Ngoài việc in các cuốn tài liệu nhỏ thông thường, chúng tôi có thể sản xuất đĩa DVD, thẻ đánh dấu trang sách, và nhiều thứ khác. Các thẻ đánh dấu sách đặc biệt phổ biến đối với học sinh, điều này giúp chúng tôi giảng chân tướng tốt hơn.

Để giảm thiểu việc lãng phí, tôi đề nghị cả nhóm sử dụng lại giấy thừa bị cắt từ bìa DVD và biến chúng thành các thẻ đánh dấu sách kèm theo các thông điệp giảng thanh chân tướng trên đó. Các đồng tu đều thích ý tưởng này.

Khi bản thiết kế cho lịch để bàn Minh Huệ sẵn sàng được sử dụng, tôi phối hợp với các đồng tu khác để có những vật liệu tương ứng cần cho việc sản xuất lịch. Chúng tôi đã tận dụng tài nguyên từ các điểm sản xuất khác và cùng nhau in gần 7.000 quyển lịch để bàn trong năm đầu tiên.

Một học viên nữ đã phân phát các hộp lịch cho các điểm học Pháp khác nhau. Mặc dù tốn rất nhiều công sức, nhưng cô đã không phàn nàn mà còn trân trọng cơ hội được đóng góp cho hạng mục.

Phân phát tài liệu

Sau khi hoàn thành việc làm lịch để bàn, chúng tôi đã phân phát tài liệu cho các nhà trong vùng và khuyên người dân thoái đảng cộng sản và các tổ chức liên đới của nó. Tất cả chúng tôi đã làm việc chăm chỉ và bỏ qua bữa trưa, nhưng chúng tôi chưa bao giờ cảm thấy đói hay mệt. Nhiều dân làng bày tỏ lòng biết ơn [đối với chúng tôi] vì đã mang chân tướng đến cho họ.

Vào một ngày mùa đông, chúng tôi gặp tuyết rơi và bầu trời rất sáng do ánh sáng phản chiếu trên tuyết. Chúng tôi đợi đến khi trời tối và đi trên tuyết để đến nhà của những người dân trong làng. Khi có người ngã, chúng tôi tới giúp cô ấy và tiếp tục đi. Quần chúng tôi bị ướt và mặt thì lạnh cóng.

Mặc dù trời lạnh, nhưng không khí rất mát mẻ và tôi nhớ tới một bài thơ của Sư phụ:

“Đại giác bất uý khổ

Ý chí kim cương chú

Sinh tử vô chấp trước

Thản đãng Chính Pháp lộ”

(Chính niệm chính hànhHồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Đại Giác không sợ khổ

Ý chí kim cương đúc

Không chấp vào sinh tử

Thanh thản Chính Pháp lộ”

Được Pháp tiếp thêm chính niệm, tôi cảm thấy vinh dự khi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, trợ Sư Chính Pháp.

Những ngôi nhà trong rừng cách xa nhau, nhưng chúng tôi không muốn bỏ lại bất cứ ai phía sau. Các học viên nam tình nguyện đi đến những ngôi nhà xa nhất và trên những con đường gập ghềnh nhất. Đôi khi một ngôi nhà có vẻ gần như trong nháy mắt nhưng hoá ra lại khá xa khi chúng tôi đi trong bóng tối. Tôi rất cảm động trước sự phó xuất của các học viên khác và [cảm thấy] trân quý cơ hội được phối hợp với họ.

Khắc phục những khó khăn

Sau khi tôi học cách cài đặt các hệ thống máy tính và sửa chữa các vấn đề đơn giản với máy in, tôi bắt đầu giúp các học viên địa phương giải quyết một vài vấn đề khi các học viên kỹ thuật không ở quanh đó. Sư phụ thường điểm hoá cho tôi khi tôi không biết phải làm gì.

Một học viên đã thiết lập một điểm sản xuất [tài liệu] mới ở nhà cô ấy. Cô ấy không có một chút kiến thức nào về máy tính và tôi phải dạy cô ấy mọi thứ. Tôi mất khá nhiều thời gian để dạy cô ấy cách truy cập mạng internet và in các tập tin [tài liệu] vì cô ấy thường quên mọi thứ. Tôi trở nên thiếu kiên nhẫn với cô. Nhưng cô không bận tâm. Dù thái độ của tôi tệ đến mức nào đi nữa, cô ấy vẫn vui vẻ.

Trên thực tế, không phải là tôi dạy cô ấy cách sử dụng máy tính mà là cô ấy đang giúp tôi đề cao tâm tính.

Sau khi học các kỹ thuật cơ bản, cô ấy đã mua một chiếc máy in khác và cung cấp tất cả các tài liệu cần thiết cho nhóm học Pháp của mình.

Tôi thường đến vùng nông thôn cùng một điều phối viên để giúp các đồng tu khác sửa máy tính của họ. Sau khi anh ấy chuyển tới một thành phố khác, tôi còn lại một mình. Ban đầu, tôi không cảm thấy thoải mái khi một mình đến đó. Nhưng sau đó tôi nghĩ, Sư phụ đã cho tôi cơ hội để đi thành con đường của mình và tôi không thể luôn dựa vào các đồng tu khác được.

Vào cuối năm 2017, máy in của một học viên đã dừng hoạt động trong khi đang in một vài tài liệu liên quan đến năm mới. Thời tiết rất lạnh và một chiếc xe thông thường không thể chứa được chiếc máy in lớn, điều đó khiến chúng tôi gần như không thể mang nó đi sửa. Vì vậy tôi đã liên lạc với các học viên kỹ thuật ở hải ngoại [thông qua một diễn đàn trên mạng] và cứ thế tôi sáng đi đến vùng nông thôn, tối về nhà lên mạng hỏi mất mấy ngày để sửa máy. Cuối cùng, tất cả các tài liệu đã được hoàn thành đúng thời hạn.

Khi đến vùng nông thôn, tôi thường sử dụng dịch vụ đi xe chung. Nhưng vấn đề là, hầu hết lái xe sẽ không đi nếu xe chưa đầy khách. Trong khi đợi xe để có thêm khách, tôi trở nên rất lo lắng về việc liệu tôi có thể về nhà vào buổi trưa để chuẩn bị bữa trưa cho người mẹ đã ngoài 90 tuổi được hay không. Tôi biết Sư phụ đang lợi dụng cơ hội này để cho tôi tu nhẫn.

Thông thường bất cứ khi nào các học viên cần tôi, tôi luôn bỏ qua những việc riêng của mình và đáp ứng yêu cầu của họ ngay lập tức. Tôi biết họ lo lắng thế nào khi máy móc có vấn đề.

Một lần, ngoài trời đang mưa và tôi vẫn vội vã ra ngoài trong mưa. Tôi đã ướt hết khi đến nhà của một học viên và chưa có ai đến mở cửa cho tôi. Tất cả các loại tư tưởng và những oán trách của người thường bắt đầu xuất hiện trong tâm tôi. Hóa ra học viên đó nghĩ rằng tôi sẽ không đi khi trời mưa, nên cô ấy đã đến một nơi khác.

Một lần khác tôi lên kế hoạch đến thăm cô ấy, nhưng một lần nữa cô ấy không ở nhà khi tôi đến. Tôi đã rất tức giận và nghĩ rằng cô ấy không đáng tin. Tôi đã quở trách cô ấy và nói rằng tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Hướng nội, tôi nhận ra mình đã sai vì tôi đang suy nghĩ sự việc từ quan điểm của riêng mình mà không quan tâm đầy đủ đến người khác.

Khi tình huống tương tự xảy ra lần nữa, tôi đã có thể nhanh chóng bình tĩnh. Thay vì đổ lỗi cho các đồng tu, tôi thấy mình thấu hiểu họ hơn. Đây chính xác là điều chúng ta cần đề cao trong tu luyện.

Hỗ trợ kỹ thuật từ các học viên hải ngoại

Khi tôi gặp khó khăn về kỹ thuật, tôi thường vào “Diễn đàn thảo luận Thiên Địa Hành” do các học viên hải ngoại tổ chức. Lúc mới đầu, tôi không biết cách tự mình đăng câu hỏi như thế nào, vì vậy tôi đã xem hết trang này đến trang khác câu hỏi do các học viên khác đăng, tìm kiếm các thảo luận liên quan đến vấn đề của mình.

Mặc dù tôi mất rất nhiều thời gian để tìm câu trả lời, nhưng tôi đã học được nhiều kỹ năng máy tính bằng cách đọc các bài đăng. Sau đó tôi tạo tài khoản của mình và bắt đầu trao đổi trực tiếp với các học viên ở đó.

Các học viên trong diễn đàn rất ân cần. Họ thường khích lệ tôi tin tưởng vào bản thân mình khi tôi nghĩ rằng tôi không thể giải quyết một vấn đề nào đó, điều đó giúp tôi tự tin và gia tăng chính niệm của mình để tiếp tục cố gắng.

Tôi thực sự trân quý cơ hội được phối hợp với các học viên khác nhau, cho dù ở Trung Quốc hay hải ngoại. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ và trợ giúp của các đồng tu, tôi sẽ không thể đạt được bất cứ điều gì. Chỉ khi phối hợp như một chỉnh thể, chúng ta mới có thể làm tròn trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/7/376573.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/10/173196.html

Đăng ngày 29-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share