Bài viết của học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-10-2018] Tháng 9 năm 2017, các quan chức chính quyền và công an địa phương đã ập đến xông vào nhà tôi và chụp hình cho hồ sơ của họ, vì tôi là một học viên Pháp Luân Công. Lúc đó tôi đi vắng và chỉ có cha mẹ vợ tôi ở nhà.

Khi biết chuyện, tôi cùng với vài học viên khác liền tới đồn công an địa phương và cố gắng giảng chân tướng Pháp Luân Công cho họ. Chúng tôi đưa cho họ bản sao của đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, tội phát động bức hại Pháp Luân Công, và nói với họ rằng không có luật nào của Trung Quốc cấm tu luyện Pháp Luân Công. Chúng tôi cũng nói với họ rằng Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại này hoàn toàn dựa trên những lời dối trá và tuyên truyền, trong đó có vụ tự thiêu giả và “1.400 trường hợp tử vong” lừa bịp. Mục đích của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là kích động người dân thù hận Pháp Luân Công và những người tu luyện pháp môn này.

Giảng chân tướng xong, lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi thì bị công an của Đội An ninh Nội địa bắt giữ.

Sự lựa chọn đúng đắn

Họ đưa tôi đến trại tạm giam, cảnh sát ở đó yêu cầu tôi cung cấp danh tính, cắt tóc, khám người, và chụp ảnh. Tôi từ chối hợp tác, thay vào đó tôi cố gắng giảng chân tướng Đại Pháp. Cuối cùng, họ đã không cắt tóc của tôi.

Trong khi bị giam giữ, hàng ngày tôi đều luyện công và phát chính niệm. Tôi bảo các cảnh sát canh tù rằng tôi không vi phạm bất kỳ điều luật nào khi tu luyện Pháp Luân Công và chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt. Việc bắt bớ và giam giữ các học viên là phi pháp, vì cuộc bức hại này là do Giang phát động, ông ta vu oan hãm hại, bức hại Pháp Luân Công. Do đó, tôi sẽ không hợp tác với họ.

Ở trong trại tạm giam vốn nổi tiếng là có môi trường khắc nghiệp này, bất quản là giám đốc trại, chính trị viên, cảnh sát canh tù, phụ tá cảnh sát, và những người bị giam giữ khác đều rất tôn trọng tôi.

Một hôm tại bữa trưa, giám đốc trại giam đến kiểm tra vệ sinh phòng giam. Tù nhân nào không mặc đồng phục tù nhân đều bị phạt. Một nữ lính canh chỉ vào tôi và nói: “Chị cũng không mặc đồng phục.” Vị giám đốc nói: “Chị ta là học viên Pháp Luân Công, được phép không mặc.”

Vào ngày diễn ra phiên tòa, tôi không mặc quần áo tù. Chính trị viên bảo tôi: “Tôi biết trường hợp của chị. Hôm nay chị có cơ hội giải thích rõ ràng nó với quan tòa.”

Một phụ tá cảnh sát đã cầm một danh sách và điểm danh ở hành lang. Khi anh ấy gọi tên tôi và tôi định nhân cơ hội này giảng chân tướng Pháp Luân Công, anh ấy đã lên tiếng trước: “Chị là người tu luyện Pháp Luân Công. Chúng tôi sẽ không làm phiền chị.”

Triển hiện vẻ đẹp của Pháp Luân Công

Tôi đối đãi với các tù nhân như thể người nhà bởi tôi biết họ là những chúng sinh đáng thương, là nạn nhân của tuyên truyền vô thần luận của tà đảng và họ cần phải liễu giải Pháp Luân Công.

Qua lời nói và hành vi của các đệ tử Đại Pháp, họ biết rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Bằng cách niệm những chữ thần uy này, những người bị chứng mất ngủ đã có thể an giấc, và những người bị chứng khó tiêu, đau lưng, đường trong máu cao có thể phục hồi về trạng thái chính thường. Bất cứ khi nào họ phiền não, khóc lóc, hoặc giận dữ, tôi liền trấn an để họ bình tĩnh lại bằng những Pháp lý và trí huệ mà tôi có được nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi kể cho họ việc tôi đã cải biến ra sao từ một người gặp nhiều vấn đề về sứ khỏe và thấy cuộc đời bất công mà than thân trách phận như thế nào. Họ rất sẵn lòng tiếp nhận những câu chuyện và lý lẽ của tôi.

Khi bồn cầu bị tắc, tôi đã sửa nó. Khi thùng rác và miệng cống bị bẩn, tôi là người làm sạch chúng. Các tù nhân rất cảm động, và tôi bảo họ rằng: “Là Pháp Luân Đại Pháp quá tuyệt vời, nếu không tu Đại Pháp, khắng định là tôi sẽ không làm mấy việc đó.”

Khi một tù nhân buôn bán thuốc phiện bị ốm và nằm liệt giường một tháng, tôi đã chăm sóc cô ấy. Tôi giúp cô ấy tắm rửa và giặt giũ quần áo. Cô ấy cảm động và bảo tôi rằng cô ấy mắc nợ tôi và rằng cô ấy tin những điều tôi nói về Pháp Luân Công.

Mùa xuân năm 2018, trại giam bị thiếu nước, mặc dù nước sử dụng bị hạn chế, tù nhân trưởng vẫn chia cho tôi nhiều nước hơn so với quy định của buồng giam và nói rằng sẽ không ai ý kiến gì nếu tôi được cấp nhiều nước hơn. Nghe vậy hai mắt tôi rưng lệ, họ mặc dù là những người bị hại bởi tuyên truyền dối trá của Trung Cộng, song tại đây, họ đã được biết đến Phật Pháp, họ đã minh bạch chân tướng Đại Pháp, họ là may mắn vô tỷ. Họ sẽ được Sư phụ và Đại Pháp cứu độ, sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Nhận được sự ủng hộ của cảnh sát canh phòng giam

Trong một năm tôi bị giam giữ trong sào huyệt của tà ác, đã đổi ba lính canh nữ phụ trách buồng giam của chúng tôi.

Khi vừa bị đưa đến trại tạm giam, vì tôi từ chối cung cấp danh tính, nữ lính canh đã không cung cấp cho tôi các nhu yếu phẩm thiết yếu như chăn, bát ăn cơm, hay chậu rửa. Ngày hôm sau, sau khi tôi vẫn không cung cấp tên, cô ta tức giận nói rằng nếu một học viên Pháp Luân Công bị đánh chết, thì cũng không ai bị truy cứu trách nhiệm.

Tôi nói: “Đó thực sự là mệnh lệnh ác độc của Giang Trạch Dân. Nhưng ‘thiện ác hữu báo’ là Thiên lý. Những quan chức chính phủ bị bắt gần đây vì tội tham nhũng thực chất đều là những người tham gia bức hại Pháp Luân Đại Pháp, đó là minh chứng rằng những ai bức hại Pháp Luân Đại Pháp tội ác ngập trời, Thiên lý bất dung. Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp, là Đại Pháp của Vũ trụ, thiện đãi Đại Pháp sẽ đắc phúc báo.”

Khi tôi đang giảng chân tướng thì một nam lính canh bước vào buồng giam của tôi và hỏi chuyện gì đang xảy ra. Tôi bắt đầu giảng chân tướng Pháp Luân Công cho anh ta. Sau đó anh ta mang cho tôi chăn và các vật dụng khác. Sau đó, tôi viết một lá thư gửi cho nữ lính canh kia, bảo cô ấy lý do tại sao tôi không hợp tác với cô ấy, đó không chỉ là để phản bức hại, mà quan trọng hơn là để nhiều người nhận thức ra sự bất công, rằng Pháp Luân Công là thiên cổ kỳ oan, để họ có thể đứng về phía của “Chân-Thiện-Nhẫn”.

Kể từ khi tôi bị bắt giữ, tôi đã muốn kiện những người phải chịu trách nhiệm trong Đội An ninh Nội địa. Ban đầu, khi tôi yêu cầu lính canh phụ trách buồng giam của tôi cung cấp cho tôi giấy và bút, cô ấy đều nói không có. Một hôm, tôi chắp tay trước ngực và xin Sư phụ giúp đỡ, tôi cảm thấy thân thể tràn đầy năng lượng và biết rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể tôi và là điểm hóa khích lệ tôi.

Vì cô ấy không mang những vật phẩm mà tôi yêu cầu, tôi nhận ra rằng hẳn là tâm tính của tôi chưa đạt đến tầng thứ yêu cầu, nên tôi phát chính niệm và tập trung vào việc này. Vài ngày sau, cô ấy mang giấy bút mà tôi đã yêu cầu đến. Cô ấy cũng mang cho tôi một lọ mực đỏ để tôi có thể điểm chỉ vào lá thư. Sau đó cô ấy giúp tôi gửi đơn kiện này tới các cấp chính quyền cao hơn.

Sau đó, một lính canh tù mới được phân công phụ trách buồng giam của tôi. Khi tôi nói với cô ấy về Pháp Luân Công, cô ấy rất dễ dàng tiếp nhận. Luật sư biện hộ của tôi bị cưỡng chế ra khỏi phòng xử án, tôi muốn tự biện hộ cho mình nhưng đều bị cắt ngang. Sau này, khi trở lại buồng giam, lính canh tù mới này đã đưa cho tôi giấy và bút để tôi có thể viết cho thẩm phán chủ tọa đã xét xử phi pháp tôi và cô ấy còn giúp tôi chuyển lá thư tới tòa án.

Khi còn 40 ngày nữa là kết thúc thời hạn giam giữ, tôi muốn viết một lá thư khiếu nại yêu cầu trả lại thanh bạch cho Sư phụ và Đại Pháp, đồng thời ngay lập tức trả tự do vô điều kiện cho tôi. Sau nhiều lần giảng rõ chân tướng, cô ấy đồng ý mang bút và giấy cho tôi, và còn giúp tôi gửi thư khiếu nại lên các cơ quan hữu quan.

Chiến đấu với tà ác

Trong hai phiên thẩm vấn, tôi từ chối để họ còng tay. Nhưng khi các nhà chức trách bắt tôi kiểm tra sức khỏe tại một bệnh viện tâm thần, tôi đã đồng ý yêu cầu của họ và để họ còng tay và cùm chân. Sau đó tôi thấy rằng toàn bộ trường không gian của tôi (ở không gian khác) bị lấp đầy bởi những vật chất đen đúa, và trong giấc ngủ tôi thường nằm mộng mà trong đó tôi làm những điều mơ mơ màng màng, không thể phân rõ đúng sai. Ngay sau đó, đội trưởng Đội An ninh Nội địa đã ngụy tạo bằng chứng trình viện kiểm sát nhầm mưu hại tôi.

Gia đình và bạn bè tôi đã thuê bốn luật sư, một trong số họ là người ở nơi khác đến. Ông ấy khuyên tôi nói dối về số tiền giấy có viết tay các thông điệp về Pháp Luân Công; ông ấy nói rằng nói dối thiện ý thì không có sai. Mặc dù ban đầu tôi phản đối, nhưng cuối cùng tôi đã bị tác động và ký tên vào biên bản với lời lẽ dối trá đó do tôi có tâm ỷ lại vào luật sư sau khi sợ ông ấy sẽ bỏ cuộc mà không biện hộ cho tôi.

Một lần khác, ông ấy bảo tôi ký vào một văn bản pháp lý thừa nhận rằng việc tu luyện Pháp Luân Công là bất hợp pháp. Tôi đã ký nó trái với nguyện vọng của mình, nghĩ rằng luật sư hẳn là biết kỹ thuật biện hộ tốt nhất. Sau đó, tôi đau khổ và vô cùng hối hận. Tôi nhận ra rằng ban đầu tôi không hành xử tốt và Sư phụ đã an bài cho tôi một cơ hội khác, nhưng tôi lại để vuột mất cơ hội một lần nữa và không hành xử dựa trên Pháp. Sai lầm của tôi khiến luật sư này bị cảnh sát tòa án đưa ra khỏi tòa vào ngày diễn ra phiên xử.

Do tôi không hành xử chiểu theo yêu cầu của Pháp, nên tà ác đã lợi dụng sơ hở của tôi. Tôi bị kết tội và tuyên án một năm tù. Luật sư của tôi đã dũng cảm làm tốt nhiệm vụ của mình và biện hộ vô tội cho một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tòa án. Nhưng các đệ tử Đại Pháp phải nghiêm khắc hành xử chiểu theo Pháp; nếu không, tác ác sẽ can nhiễu. Nếu tôi hành xử một cách đúng đắn, luật sư của tôi cũng sẽ hành động một cách ngay chính. Đây mới là điều mà Sư phụ muốn.

Tôi đối mặt với mọi cuộc chiến với tà ác trong khi bị giam giữ. Một lần khác, qua một quan chức của Đội An ninh Nội địa, tôi biết rằng cha mẹ yêu cầu kiểm tra tâm thần cho tôi, nói rằng tôi bị bệnh tâm thần. Nghe vậy, tôi rất oán hận cha mẹ và trách móc họ trong tâm: “Bệnh tình của tôi tất cả đều khỏi sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Làm sao cha mẹ có thể vẫn không tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Ôm hận trong tâm, tôi cứ buồn ngủ trong khi phát chính niệm, luyện công và nhẩm Pháp. Sau đó, tôi nhận ra chấp trước và quan niệm người thường của mình, nên tôi thừa nhận lỗi sai với Sư phụ và trong tâm cầu xin: “Con không muốn được tại ngoại để chăm sóc y tế hay bảo lãnh tại ngoại chờ hậu thẩm. Con muốn được trả tự do vô điều kiện.”

Vượt quan nghiệp bệnh

Trong một năm bị giam giữ, tôi bốn lần vượt quan nghiệp bệnh. Trong đó, hai lần vùng thắt lưng của tôi bị sưng phồng và đau nhức khiến tôi không thể ngồi thẳng người. Tôi thầm nói với Sư phụ trong tâm rằng tôi chỉ theo sự an bài của Sư phụ. Sau đó tôi phát chính niệm và không ngừng nhẩm Pháp và luyện công. Khi cơn đau cùng cực khiến tôi không chịu nổi, tôi nằm và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Lần đầu tiên, tôi phục hồi chỉ trong một ngày. Lần hai, mất ba ngày để tôi vượt qua.

Một buổi sáng khi tôi đang ngồi trên giường nhẩm Pháp, tim tôi đột nhiên cảm thấy có một lực mạnh giật nó lên, khiến tôi đau đớn vô cùng, rồi ngay lập tức mồ hôi của tôi vã ra như tắm. Tôi cầu Sư phụ giúp tôi trong khi tôi phát chính niệm. Cơn đau không thuyên giảm. Sau đó tôi nói: “Tôi là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ luôn ở bên tôi.” Sau đó, cơn đau thuyên giảm một chút sau mỗi lần tôi niệm như vậy, và cuối cùng nó đã biến mất.

Sau này tôi đã trả qua một quan nghiệp bệnh khác như vậy. Vì cách niệm như lần trước không giúp ích gì nhiều trong lần này, nên tôi xin Sư phụ điểm hóa. Sau đó tôi nhận ra rằng tôi phải phóng hạ tự ngã. Cơn đau sớm biến mất. Tôi biết là Sư phụ từ bi vĩ đại lại một lần nữa cứu tôi từ trong tay của cựu thế lực tà ác.

Các học viên không nên ký tên vào biên bản của trại giam

Nhân đây tôi muốn đàm luận suy nghĩ của mình về một bài báo mà tôi đọc thấy trên Tuần báo Minh Huệ có đề cập đến một đồng tu khuyên chúng ta nên ký tên vào các biên bản liên quan đến việc bị giam giữ và nói rằng để dùng nó làm bằng chứng bức hại. Tôi thấy rằng làm vậy là không dựa trên Pháp. Các văn bản giam giữ đó luôn mang những ngôn từ phỉ báng Đại Pháp, và chữ ký của chúng ta sẽ đồng nghĩa với việc chúng ta đang thể hiện sự đồng tình cho hết thảy những lời phỉ báng này. Kỳ thực chúng ta không ký tên thì sự việc tà đảng đang bức hại đệ tử Đại Pháp đã là chuyện thật và vô cùng rõ ràng rồi, không thể nói rằng chúng ta ký tên vào những văn bản đó thì mới là chứng ký bức hại hợp lệ.

Vào ngày tôi được trả tự do, tôi được bảo ký tên và điểm chỉ vào sáu văn bản. Tuy nhiên, tôi không hợp tác và thay vào đó tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công. Cuối cùng, tôi đã an toàn về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/23/376034.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/24/173378.html

Đăng ngày 29-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share