Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-11-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 2013. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình về việc vượt qua khó khăn khi ngồi đả tọa.

Tôi có thể dùng một từ để mô tả quá trình ngồi đả tọa của mình, đó là: đau đớn. Khi bắt đầu luyện công, tôi đã không thể vắt chéo dù chỉ là tư thế đơn bàn. Đầu gối trái của tôi có vấn đề, và chân phải của tôi không thể đặt lên trên chân trái. Cả hai đầu gối của tôi rất cao, không nằm phẳng được trên sàn. Nó thực sự không thể được tính là tư thế đơn bàn. Mặc dù các đồng tu không nói gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy xấu hổ. Và tôi cũng chỉ có thể ngồi ở tư thế này trong ít phút đầu. Sau một thời gian dài, tôi chỉ có thể ngồi trong tư thế đơn bàn được nửa giờ.

Đầu năm 2016, tôi đã liên hệ với một học viên Pháp Luân Đại Pháp địa phương khác. Qua cô ấy, tôi đã có thể tham gia một nhóm học Pháp và luyện công cùng nhau. Mọi người đều có thể ngồi song bàn trong một giờ đồng hồ. Tôi rất ngưỡng mộ họ. Nhưng tôi không thể làm điều đó ngay cả trong một phút. Không ai biết tôi cảm thấy thất vọng về bản thân mình như thế nào.

Tâm sợ hãi và oán hận

Tháng 10 năm 2017, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã khởi động một đợt đàn áp các học viên Pháp Luân Đại Pháp trước Đại hội Đại biểu Nhân dân toàn quốc lần thứ 19. Ba học viên Pháp Luân Đại Pháp địa phương bị bắt giữ. Một trong số họ là điều phối viên mà tôi học Pháp cùng. Chẳng bao lâu sau, tôi cũng trải qua hai khổ nạn sinh tử.

Bầu không khí rất căng thẳng. Tôi cảm thấy tâm sợ hãi và oán hận nổi lên. Tôi không chịu nổi áp lực. Tôi biết rằng trạng thái tu luyện của mình không đúng nhưng cảm thấy bất lực không biết phải làm gì.

Tôi nói với con trai mình (vốn không tu luyện) rằng: “Pháp Luân Đại Pháp rất tốt. Nhưng có lẽ không phù hợp với mẹ. Mẹ không muốn tu luyện nữa.”

Sư phụ đã điểm hóa cho tôi qua miệng của con trai: “Mẹ không muốn tu luyện vì điều nhỏ nhặt tầm thường này sao?” Tôi lại cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên.

Sư phụ đã giảng:

“Con người phải phản bổn quy chân, đó mới là mục đích chân chính để làm người; do vậy một cá nhân hễ muốn tu luyện, thì được [xác] nhận là Phật tính đã xuất hiện.” (Bài giảng thứ nhấtChuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ mình phải tu luyện vì mục đích làm người thực sự là “phản bổn quy chân.”

Cải thiện trạng thái tu luyện

Ngày 11 tháng 11 năm 2017, tôi quyết định đề cao tu luyện, đọc Pháp và luyện công.

Thông thường, sau giờ làm việc, tôi sẽ chơi bóng, đi bơi, hoặc đi mua sắm. Đôi khi tôi xem tivi. Một số học viên nhắc tôi tập trung tu luyện. Nhưng, tôi vẫn làm theo cách riêng của mình. Vào thời điểm đó, tôi chỉ có thể ngộ nông cạn về Đại Pháp. Tôi ngộ rằng Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho mình, tôi khỏe mạnh mà không đau đớn. Nhưng tôi không nhận ra sự nghiêm túc của tu luyện. Trong bốn năm qua, tôi thường buông lơi và không nghiêm túc tu luyện. Tôi không học Pháp và luyện công hàng ngày.

Lúc đầu, ở nhà và tu luyện thật dễ đối với tôi, nhưng thật khó để thực hiện điều đó mỗi ngày. Đôi khi tôi không thể chịu nổi và ra ngoài đi dạo. Tình trạng tu luyện của tôi được cải thiện sau ba tháng. Tôi bắt đầu hiểu một số Pháp lý. Nhưng tôi không có nhiều tiến bộ trong phương diện ngồi đả tọa. Tôi vẫn chỉ có thể ngồi đơn bàn và vẫn rất đau đớn. Chân tôi cảm thấy lạnh từ đầu gối xuống. Tôi cần mặc đồ giữ nhiệt để giữ cho chân ấm vào mùa hè. Nếu không, tôi sẽ thức dậy vào giữa đêm vì cơn đau.

Tám tháng trôi qua như thế và tôi đã mất hết niềm tin vào bản thân mình. Nhìn đôi chân, tôi nghĩ thầm: “Mình học Pháp luyện công như vậy, thế mà chân của mình vẫn đau đớn khó chịu, đến khi nào mình mới có thể ngồi song bàn được đây?” Sư phụ đã thấy quyết tâm của tôi, Ngài liền đánh một niệm vào đại não tôi: “Phó xuất không ngừng nhất định sẽ có thành quả.” Tôi liền minh bạch. Một ngày nào đó tôi sẽ có thể ngồi song bàn. Tín tâm của tôi tăng lên rất nhiều.

Trong dịp Tết Nguyên đán năm 2018, tôi đọc một bài chia sẻ trên Minh Huệ. Một nam học viên cao tuổi cũng bị đau khi ngồi đả tọa. Khi ông niệm Pháp, cơn đau đã biến mất. Tôi được khích lệ và bắt đầu học thuộc Pháp. Tất nhiên, nói thì rất dễ. Quá trình ghi nhớ và học thuộc Pháp cũng là một quá trình tu luyện. Nó cần thời gian và kiên nhẫn. Đó là một quá trình đề cao lực ý chí.

Ngày 14 tháng 7 năm 2018, tôi đã phá vỡ kỷ lục của mình, có thể ngồi song bàn trong 20 phút. Tôi cảm thấy thời gian tới mình có thể ngồi được lâu hơn. Ngày hôm sau, tôi ngồi được trong 30 phút. Lúc tôi định bỏ chân xuống, trục cửa phòng ngủ của tôi đột nhiên rơi xuống. Tại sao? Tôi nhận ra mình đã đột phá chướng ngại nhờ gia trì của Sư Phụ.

Sau hai tháng, tôi có thể ngồi đả tọa song bàn trong một giờ đồng hồ. Mặc dù tư thế của tôi không đẹp bằng các học viên khác, nhưng tôi vẫn muốn chia sẻ hành trình của mình. Tôi đã xúc động rơi nước mắt khi viết bài chia sẻ này.

Trên đây là những trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/12/375675.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/18/173303.html

Đăng ngày 28-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share