Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-12-2017] Năm lên tám, tôi đọc các sách Pháp Luân Đại Pháp và luyện công cùng mẹ. Thời điểm đó, tôi không hiểu mục đích của tu luyện hay những yêu cầu đối với một học viên là gì. Khi trưởng thành hơn, tôi bắt đầu theo đuổi những thứ tình cảm thế gian và ham muốn hưởng thụ vật chất. Cuối cùng, tôi quên những gì đã học từ Đại Pháp và trở thành một người đồng tính luyến ái.

Chẩn đoán bị AIDS

Tôi đi kiểm tra sức khỏe và được chẩn đoán bị AIDS. Mẹ tôi và các học viên Pháp Luân Đại Pháp khác đã khích lệ tôi buông bỏ các chấp trước và quay lại tu luyện Đại Pháp. Tôi hối tiếc về những gì đã làm và lo lắng không biết Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) có còn chấp nhận tôi là đệ tử của Ngài hay không. Tôi thấy xấu hổ khi đối diện với Sư phụ và các học viên khác.

Mẹ tôi và một đồng tu chia sẻ với tôi nhận thức Pháp của họ. Vị đồng tu đó nói: “Chừng nào chính Pháp còn chưa kết thúc, mọi người đều đang lựa chọn vị trí của mình. Cháu nhất định phải tín Sư tín Pháp. Nghe lời Sư phụ và hành xử chiểu theo lời dạy của Ngài. Cháu cần buông bỏ chấp trước vào tình, danh, sự giàu sang và hưởng thụ. Hãy phó thác sinh mệnh của mình để Sư phụ quyết định.”

Mẹ tôi nói: “Chính Pháp đang đi đến hồi kết. Sư phụ từ bi không muốn bất cứ đệ tử nào rớt lại. Ngài không muốn con tạo nghiệp thêm. Tốt hơn là con nên thức tỉnh đi.”

Tôi viết nghiêm chính thanh minh về tất cả những hành vi sai trái của mình và hạ quyết tâm rằng tôi sẽ quay lại tu luyện Đại Pháp và trở thành một học viên Đại Pháp tinh tấn. Tôi nhờ các đồng tu gửi bản Nghiêm chính thanh minh lên trang web Minh Huệ. Ngay lập tức, tôi quay lại tu luyện Đại Pháp. Trên thực tế thì đây là lần đầu tiên tôi thực sự coi mình là một học viên Đại Pháp.

Ban đầu, tôi không thể tĩnh tâm xuống được và có tâm sợ hãi khi nghĩ về các kết quả kiểm tra sức khỏe. Vì vậy tôi chép tay các bài thơ trong cuốn Hồng Ngâm của Sư phụ và bắt đầu ghi nhớ. Tôi làm như vậy trong giờ ăn và trong thời gian rảnh khi đi làm.

Tôi dậy lúc 3 giờ 50 phút sáng để luyện năm bài công pháp và luôn mang bên mình cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Đại Pháp. Tôi sẽ đọc cuốn sách bất cứ khi nào có thời gian, để chắc chắn rằng tôi hiểu từng đoạn. Tôi chỉ muốn liên tục đọc, ghi nhớ và đọc thuộc lòng. Tôi luôn không cầm được nước mắt, cảm thấy sự từ bi khổ độ của Sư phụ là quá vĩ đại. Một buổi sáng, khi đã đến thời điểm luyện công, tâm an dật và cơn buồn ngủ can nhiễu tôi. Lúc đó, tôi nhớ đến những câu thơ của Sư phụ:

“Ý bất kiên

Quan tự sơn

Trách xuất phàm” (ĐoạnHồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

Đoạn Đứt (Thơ khúc thời nhà Nguyên)

“Ý chí không kiên định

Thử thách lại như núi

Làm sao ra khỏi thế giới phàm tục”

Tôi liền tỉnh dậy và nhanh chóng đến điểm luyện công.

Đột phá nghiệp bệnh

Hai tuần sau, đầu gối và bàn chân tôi đột nhiên sưng lên, cơn đau khiến toàn thân tôi không còn sức lực. Nhưng tôi giữ ý chí mạnh mẽ và tín Sư tín Pháp.

Tôi tự nhủ: “Nếu đây là bức hại của cựu thế lực, mình hoàn toàn phủ nhận và sẽ dùng chính niệm để thanh trừ. Nếu đây là nghiệp mình phải trả, mình sẽ vượt qua bằng chính niệm kiên định. Vì mình là một học viên Đại Pháp, mình sẽ không sao cả. Chỉ những gì Sư phụ nói mới được tính.”

Tôi sốt cao và cảm thấy mắt nóng như lửa đốt. Tôi liên tục phát chính niệm hay học thuộc lòng thơ Hồng Ngâm của Sư phụ. Tôi không sợ hãi chút nào và đã vượt qua quan nghiệp bệnh này sau một tuần.

Cha tôi, một người thường, nói rằng: “Nếu một người bình thường bị sốt cao trong một tuần, anh ta sẽ bị tổn thương não hoặc gặp những biến chứng khác. Chính là Sư phụ của con đã chăm lo cho con, vì vậy con nên tu luyện tinh tấn hơn bằng cách nghe theo những lời dạy của Ngài, thế thì sẽ không có chuyện xấu nào có thể xảy đến với con.”

Một buổi sáng, sau khi thức dậy, tôi có triệu chứng đi tiểu ra sỏi thận. Cơn đau hành hạ tôi trong khoảng bốn ngày. Tôi không thể ăn uống hay đi vệ sinh. Bụng tôi sưng lên và đầy hơi. Tôi hướng nội và nhận ra mình vẫn có tâm sắc dục và chấp trước vào tình.

Tôi phát chính niệm để thanh trừ ma tình và lạn quỷ trong không gian khác. Tôi cũng nói với Sư phụ rằng tôi không muốn những thứ dơ bẩn đó và xin Sư phụ gia trì để tôi giải thể những nhân tố tà ác này.

Ngay lập tức, chỗ sưng ở bụng của tôi xẹp xuống và tôi có thể tiểu tiện được. Viên sỏi thận dường như đã thông được và 20 phút sau, tôi trở lại trạng thái bình thường.

Tôi nghỉ việc và ở nhà trong sáu tháng tiếp theo. Trong thời gian đó, tôi gặp khổ nạn nghiệp bệnh lớn. Hàng ngày tôi cùng mẹ học Pháp và luyện công. Mỗi tuần, tôi đều tham gia học Pháp nhóm và lắng nghe những chia sẻ kinh nghiệm của các đồng tu.

Sau khoảng thời gian đó, tôi bắt đầu tìm một công việc khác nhưng đã thất bại vài lần phỏng vấn xin việc. Các đồng tu cho rằng Sư phụ muốn tôi [dành thời gian] cho tu luyện để bù đắp những gì đã bỏ lỡ trước đây. Sau khi nghe vậy, tôi thực sự tập trung vào học Pháp và luyện công. Tôi thuận theo tự nhiên và đi theo an bài của Sư phụ.

Tôi có một giấc mơ ngay sau khi vượt qua được một quan nghiệp bệnh khác. Trong mơ, tôi rơi xuống một cái vực không đáy. Ngoài tôi ra, không có ai khác trong không gian rộng lớn đó cả. Dường như tôi không thể ra khỏi đó. Tôi cảm thấy lo lắng, sợ hãi và cầu xin Sư phụ cứu tôi. Bất ngờ, một cầu thang xuất hiện và tôi có thể thoát ra.

Buông bỏ ham muốn đồng tính luyến ái

Thực ra hồi đầu khi mới quay lại tu luyện Đại Pháp, tôi vẫn còn ôm giữ cái tâm [truy cầu] được cứu mạng. Tôi thấy rằng mình phải trở thành một người tốt để không phụ lòng Sư phụ, cha mẹ, và các đồng tu. Sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy rằng tu luyện quá khó và có quá nhiều thứ tôi cần phải buông bỏ. Tôi cố gắng dùng ý chí để chống lại tất cả các loại cám dỗ trần tục, thay vì coi nhẹ chúng.

Cùng với việc tiếp tục học Pháp và sau khi có được nhận thức sâu hơn về các Pháp lý, tôi nhận ra mình phải tu bản thân và làm tròn thệ ước tiền sử. Nếu một người tu luyện vì lợi ích của người khác, để tránh thảm họa hay vì một số mục đích cao cả trong người thường nào đó, đó chính là cái tình và sẽ không có tác dụng gì.

Một học viên khác nói: “Nếu một người tu luyện lấy kinh nghiệm tu luyện của người khác để khiến mình tinh tấn, mà không từ Pháp lý mà chân chính nhận thức đến, thì đó vẫn là có lậu.”

Từ đó trở đi, tôi bắt đầu tu luyện chân chính và xem xét mọi việc dựa trên Đại Pháp. Chấp trước lớn nhất của tôi là [ham muốn] đồng tính luyến ái. Nỗ lực đầu tiên của tôi để giải thể và loại bỏ nó đã không thành. Sau đó vấn đề trở nên rõ ràng hơn khi tôi đọc đoạn Pháp:

“Làm người tu luyện, từ nay chư vị hãy coi đó là một tâm chấp trước và bỏ nó đi, [rồi] chư vị thử xem có thể cai hẳn được không.” (Chuyển Pháp Luân)

Hàng ngày tôi đều phát chính niệm để thanh trừ chấp trước [ham muốn] đồng tính luyến ái, nhưng lại nhìn nhận nó từ góc độ người thường và như thể là nó to lớn hơn tôi. Có được nhận thức mới này, tôi hiểu rằng nếu có thể coi bản thân mình là một học viên chân chính, sẽ không có chấp trước nào mà tôi không thể loại bỏ.

Tôi nói với Sư phụ: “Con là một đệ tử Đại Pháp và con nhận ra rằng những tư tưởng và ham muốn biến dị kia không phải là con. Con kiên quyết không thừa nhận chúng. Con phải loại bỏ chấp trước này, vì nó không là gì cả và không thể can nhiễu con được. Xin Sư phụ giúp con gia trì chính niệm.”

Chấp trước đó lập tức tan biến và trong nháy mắt tôi cảm thấy biển rộng trời cao. Là Sư phụ đã làm tất cả. Khi tâm tính và cảnh giới tư tưởng một người đạt tới tầng thứ có thể chân chính tín Sư tín Pháp, không chỉ là nói miệng, lập tức những thứ xấu liền được Sư phụ lấy xuống. Khi nhìn chấp trước bằng quan niệm người thường và phóng đại chúng lên quá mức, chúng ta sẽ thấy thật khó loại bỏ chúng. Khi chúng ta buông bỏ tâm người thường, thì trước một học viên chân chính, chấp trước đó sẽ không là gì cả.

Giảng chân tướng về Đại Pháp

Cuối cùng, tôi bắt đầu đi phân phát tài liệu chân tướng Đại Pháp cùng với các học viên khác và giúp mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) qua điện thoại. Tôi cũng hỗ trợ làm những tấm bùa hộ mệnh có mang những thông điệp tốt đẹp về Đại Pháp. Mỗi lần như vậy, tôi cảm nhận được năng lượng cường đại của Sư phụ gia trì.

Cuối cùng, tôi tìm được một công việc ở quê nhà. Thu nhập so với công việc trước đây không chênh lệch là bao và lịch làm việc cho phép tôi có đủ thời gian học Pháp, luyện công và giảng chân tướng về Đại Pháp.

Khi người thân và bạn bè thấy tôi bây giờ khỏe mạnh và không còn buồn phiền nữa, nhiều người đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tuy nhiên, một người thân đã hỏi tôi có quay lại bệnh viện để kiểm tra xem sức khỏe đã trở lại bình thường hay chưa không.

Lúc đầu tôi có chút động tâm nhưng đã nhanh chóng nhận ra đó là khảo nghiệm tín Sư tín Pháp. Sau khi qua được khảo nghiệm này, nhận thức về Pháp của tôi được nâng cao và tín tâm vào Sư phụ của tôi trở nên mạnh mẽ hơn.

Trên đây là những thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/25/358234.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/25/172990.html

Đăng ngày 27-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share