Bài viết của một học viên từ Montenegro

[MINH HUỆ 9-10-2018] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi đến từ Montenegro (một quốc gia ở Đông Âu) và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hai năm rưỡi.

Năm ngoái, tôi quyết định tiếp tục theo học đại học. Tôi đã nhận thức được rằng thời gian sắp tới sẽ rất khó khăn với mình vì tôi phải vừa dành thời gian cho học tập, vừa dành thời gian học Pháp và luyện công, đi làm, tham dự các lớp ngoại ngữ, làm việc nhà v.v.. Tuy nhiên, tôi đã quyết định làm tất cả và rất quyết tâm.

Sư phụ đã giảng:

“Chư vị nói rằng chư vị cần phải kiên định không lay động, với tâm như thế, đến lúc ấy chư vị thật sự có thể kiên định không lay động, thì chư vị tự nhiên làm được tốt, bởi vì tâm tính chư vị đã đề cao lên.” (Chuyển Pháp Luân)

Công việc của tôi không quá bận và tôi có nhiều thời gian rảnh trong giờ hành chính. Tôi thường luyện công tại nơi làm việc, khi không có gì phải làm và khi một mình ở văn phòng.

Khi tôi bắt đầu đi học đại học, mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Đột nhiên, tôi không còn được một mình trong văn phòng nữa, nếu có thì thời gian rất ngắn.

Tôi nhận ra rằng đã đến lúc tôi phải buông bỏ chấp trước vào ngủ nhiều và quan niệm cho rằng tôi cần ngủ tám đến chín giờ đồng hồ để sinh hoạt bình thường.

Tôi bắt đầu thức dậy lúc 5 giờ sáng để luyện công và học Pháp. Có những lúc tôi cảm thấy rất mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng là người tu luyện, tôi nhận ra đó chỉ là một loại can nhiễu, vì vậy tôi đã tăng cường học Pháp.

Sau đó, thậm chí lượng công việc của tôi còn tăng lên nhiều lên. Tôi nhận ra rằng mình cần vượt qua khảo nghiệm. Và tôi đã tận tâm làm việc.

Sư phụ đã giảng:

“Ai cũng có công tác nào đó, hơn nữa cũng cần làm công tác cho tốt.” (Chuyển Pháp Luân)

Trong khi ôn thi, tôi thấy mình không thể hiểu được lý thuyết, vì tôi thường làm việc chủ yếu với các con số, và tôi khá giỏi về việc này. Dần dần tôi bắt đầu lo lắng, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng đã đến lúc tôi cần học Pháp nhiều hơn.

Ngay sau khi tôi học Pháp nhiều hơn, mọi thứ trong tất cả các khía cạnh đều dễ dàng được giải quyết. Trước đây, tôi thường mất 20 ngày để học điều gì đó thì bây giờ tôi chỉ mất nửa thời gian là có thể học được.

Ngoài ra, thời gian này đột nhiên bạn bè của tôi bắt đầu rủ tôi ra ngoài chơi nhiều hơn. Lúc đầu, tôi từ chối, nói rằng tôi quá bận. Ngay sau đó, tôi nhận ra rằng cách hành xử như thế là không tốt, và trong tu luyện không có gì là ngẫu nhiên, do đó họ gọi cho tôi nhất định là có nguyên nhân.

Sau đó, khi bạn bè gọi, tôi hỏi họ xem có ai khác đi cùng không, họ đề cập đến một số tên mới trong vòng bạn bè của chúng tôi. Đây là những người tôi chưa từng gặp trước đó, và tôi nhận ra rằng đây là cơ hội để tôi nói cho họ về Pháp Luân Đại Pháp. Bằng cách này, tôi cố gắng tiếp tục làm ba việc mà các học viên Đại Pháp cần làm.

Một thời gian sau, tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Là người tu luyện, tôi nhận ra rằng đây là trạng thái của một người thường. Tôi tập trung vào trạng thái tu luyện của mình và nhận ra rằng mình đã không thực sự tập trung trong khi học Pháp. Sau khi khắc phục điều đó, mọi thứ lại được cải thiện.

Sư phụ đã giảng:

“Làm một người tu luyện, chư vị mãi cứ coi bản thân mình là người thường, mãi cứ cho rằng có bệnh, thì hỏi luyện sao đây? Trong luyện công khi chúng ta gặp kiếp nạn, chư vị [nếu] vẫn cứ coi bản thân mình là người thường, tôi nói rằng tâm tính của chư vị lúc ấy đã rớt xuống chỗ của người thường.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi thường gặp các khảo nghiệm tâm tính trong các kỳ thi của mình. Khi một giáo sư hỏi tôi có muốn thi lại để lấy điểm cao hơn không, lúc đó tôi cảm thấy đây là khảo nghiệm xem tôi có chấp trước vào điểm cao thấp hay không.

Dựa trên quan niệm của người thường, tôi hi vọng các kỳ thi sẽ dễ dàng hơn nếu tôi hoàn thành tốt bài luận của mình, nhưng thực tế mọi thứ hoàn toàn khác. Tôi nhận ra mình bị chấp trước vào những quan niệm và mong đợi của người thường.

Một giáo sư từng bắt chước điệu bộ của tôi sau khi hỏi tôi có hài lòng với kết quả của mình không. Điệu bộ của tôi ngụ ý rằng tôi không vui, mặc dù đó là một kết quả tương đối cao. Sau khi bà ấy diễn tả điệu bộ của tôi, tôi nhận ra rằng mình cần phải tu sửa về phương diện này.

Tôi thường xuyên tham gia nhóm học Pháp, và lúc đó có người đề xuất thêm một ngày học Pháp nhóm nữa. Ban đầu tôi cảm thấy miễn cưỡng khi tham gia. Có những lần buổi Pháp học của chúng tôi bị trễ đến tận khuya, khiến tôi lại phải điều chỉnh thói quen của mình. Tôi dậy sớm – đôi khi khoảng 4 giờ sáng để luyện công, học Pháp, xem lại bài tập, và ra khỏi nhà.

Nhiều suy nghĩ khác nhau xuất hiện trong tâm trí tôi – ngay cả suy nghĩ tôi nên làm tất cả những việc khác trước, và học Pháp sau. Tuy nhiên, tôi đã học cách phủ nhận những suy nghĩ đó và đặt Đại Pháp lên trên.

Sư phụ đã giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân:

“Lão Tử từng giảng câu: ‘Thượng sỹ văn đạo, cần nhi hành chi’. Kẻ sỹ bậc thượng được nghe Đạo, [hiểu ra] đắc chính Pháp không hề dễ dàng gì, hôm nay không tu thì đợi bao giờ nữa? Hoàn cảnh phức tạp, tôi nghĩ rằng trái lại lại là điều hay; càng phức tạp thì càng có khả năng xuất hiện cao nhân; nếu từ nơi đây mà vọt trội lên được thì mới tu được chắc chắn nhất.” (Chuyển Pháp Luân)

Người thân trong gia đình xem Shen Yun

Tôi đã nghĩ đến việc đưa gia đình đi xem Nghệ thuật Biểu diễn Shen Yun. Điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ phải đến một trong các nước châu Âu, mua vé và thuê chỗ ở.

Sư phụ giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân:

“Làm điều tốt sẽ sinh ra vật chất màu trắng; vật chất màu trắng là khi chịu khổ, chịu đựng điều thống khổ rồi, [hay] làm điều tốt rồi mà được..” (Chuyển Pháp Luân)

Tuy nhiên, trong một khoảng thời gian nhất định, rất khó để tôi sắp xếp mọi thứ. Vé máy bay rất tốn kém, và rất khó để tìm chỗ ở có giá phải chăng. Tôi đã tìm kiếm thông tin ở tất cả các thành phố, nhưng mọi thứ đều rất tốn kém.

Chi phí rất cao, nhưng khó khăn hơn cả là tất cả mọi chi phí đều do tôi gánh chịu. Nói chung, tôi là người rất lý trí trong chi tiêu tiền bạc, nhưng lần này tôi phải nghiêm khắc hơn với bản thân mình. Tôi cảm thấy khó chịu và nhói đau trong phổi khi nghĩ đến việc phải sắp xếp mọi thứ cho chuyến đi của chúng tôi.

Một ngày nọ, khi đang tìm các chuyến bay và chỗ ở, tôi nhìn thấy cơn đau trong lồng ngực mình là một thứ vật chất đen đang ngày càng dày đặc hơn. Thể ngộ của tôi thì đó chính là nghiệp lực đang đè ép lên mình. Tôi hướng nội vì lúc đó cảm thấy rất đau và nhận ra đó là một lời cảnh báo cho mình.

Tôi đã dừng mọi thứ đang làm và chỉ quan sát cơn đau. Tất cả điều này xảy ra khi tôi đang ở chỗ làm và nó kéo dài một thời gian. Trong khoảng thời gian đó, đồng nghiệp của tôi cũng có mặt tại văn phòng, và tôi đảm bảo rằng anh không nhận thấy bất cứ điều gì. Tôi tiếp tục hướng nội và nhận ra mình có tâm chấp trước vào tình thân quyến. Tôi đang chuẩn bị đưa tất cả 11 người thân đi xem Shen Yun, và không muốn thiếu một người nào.

Sau đó, tất cả các loại suy nghĩ xuất hiện: Tại sao tôi quyết định đưa tất cả đi vào thời điểm này? Tôi đang rất bận cơ mà. Có rất nhiều việc phải làm, tôi không thích di chuyển bằng máy bay. Các thành viên trong gia đình tôi cũng rất thường xuyên thể hiện ra cách nghĩ như vậy. Tôi mang đầy những quan niệm người thường, cộng thêm tất cả những kinh nghiệm đã có với họ trước đây. Nhưng, sau khi nhận ra tất cả những điều này, vật chất màu đen bắt đầu di chuyển ra khỏi phổi của tôi, và cơn đau lắng xuống.

Sư phụ đã giảng:

“Bởi vì khi chân họ đau, chúng tôi thấy vật chất màu đen đang [tấn] công xuống chân họ. Vật chất màu đen chính là nghiệp lực; chịu khổ có thể tiêu nghiệp, từ đó chuyển hoá thành đức. Khi [bắt đầu] đau chính là nghiệp lực bắt đầu bị tiêu; nghiệp lực càng chuyển áp [lực] xuống nhiều, thì chân họ lại càng đau ghê gớm; do vậy cái đau ở chân họ không phải là vô duyên vô cớ” (Chuyển Pháp Luân)

Vì vậy, tôi tiếp tục tìm vé Shen Yun cho tất cả các thành viên gia đình. Bất ngờ là tất cả mọi thứ đều thuận lợi – Tôi tìm được vé máy bay giá rẻ đến Rome, chỗ ở tốt ở trung tâm của thị trấn, và vé xem biểu diễn.

Một tháng trước khi chúng tôi đi, anh tôi có bạn gái. Lúc đó, tất cả vé Shen Yun đã bán hết. Tôi quyết định mời bạn gái anh đi cùng chúng tôi và tặng cô ấy vé xem buổi biểu diễn. Tôi định không nói với các thành viên khác trong gia đình rằng tôi sẽ không xem chương trình.

Tôi cố gắng để mua được thêm một vé, nhưng không thành công, vì vậy tôi chấp nhận điều đó. Tuy nhiên, một vài ngày trước khi chúng tôi khởi hành, tôi kiểm tra trang web của Shen Yun và thấy họ đã mở thêm một buổi diễn cùng ngày!

Tôi rất hạnh phúc và nhận ra đó chính là an bài của Sư phụ.

Phản hồi của gia đình tôi đối với chương trình rất tốt. Cha tôi là người rất mê tín, ông không thích cả nhà đi du lịch cùng lúc. Tuy nhiên, ông đã chấp nhận chuyến đi đến Rome, và trong khi chúng tôi ở đó, mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ.

Sư phụ đã giảng:

“Chư vị trong quá trình tu, tại nơi người thường mà đề cao tâm tính của mình, đồng hoá với đặc tính vũ trụ; [khi] đặc tính vũ trụ không còn ước chế chư vị nữa, [thì] chư vị có thể thăng hoa lên được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tai nạn xe hơi

Tu luyện một thời gian khá lâu, tôi đã trải qua một tình huống mà tôi không biết cách khắc phục. Có một cảm giác lạnh lùng và xa cách nào đó trong tôi, một thứ thực sự khó xác định, nhưng có gì đó tồn tại. Tôi cũng có thể thấy rõ sự lạnh lùng và xa cách này ở những người khác nữa.

Sư phụ đã dạy chúng ta trong Pháp rằng bất cứ điều gì chúng ta thấy được từ người khác chúng ta cũng nên tự hướng nội. Tôi không biết phải làm gì với tình huống này, nhưng tôi biết rằng đó không phải là một trạng thái tốt đối với người tu luyện. Tình trạng này kéo dài một thời gian, và tôi vẫn không khá hơn.

Một ngày nọ, tôi đang lái xe về nhà thì bị tai nạn xe hơi. Chiếc xe phía sau tôi đang chạy rất nhanh, và tài xế không nhận ra rằng tôi đã dừng lại vì có một hàng xe dừng trước mặt tôi. Chiếc xe phía sau đâm vào xe của tôi và tạo ra một phản ứng dây chuyền.

Đúng lúc đó, tôi rời khỏi nhục thân của mình, và trông thấy đầu mình đang di chuyển qua lại một cách dữ dội. Khi bước tới, tôi nghe thấy xe của mình vẫn đang rồ ga vì chân vẫn đang nhấn ga. Tôi nhanh chóng rời khỏi xe, và nghĩ: “Tốt quá, một khối nghiệp lực giờ đã bị tiêu mất.” Tôi thấy một cảm giác vui sướng từ nội tâm.

Sư phụ đã giảng:

“Chúng ta có rất nhiều đệ tử trong quá trình tu luyện gặp phải mấy việc nguy hiểm, [như] đụng xe ô-tô, ngã từ trên cao xuống, v.v., rất nhiều chuyện. Sau đó trong tâm bản thân học viên chúng ta rất cao hứng, đáng để cao hứng. Đương nhiên trong Pháp tôi đã giảng, điều đó bằng như là đã hoàn trả nghiệp lực rất lớn đã nợ trước đây, thậm chí là [bằng như] đền mạng. Nếu thật sự đã trả mạng rồi, thì quả đúng là ‘địa ngục trừ danh’, vì chư vị đã trả mạng đó rồi.

Kỳ thực chư vị đừng tưởng đụng một cái chư vị chả sao cả; nhưng [thực tế] chư vị đã quả thật chết đi một chư vị, là cái chư vị cấu thành từ nghiệp lực. Hơn nữa trên thân thể có các tư tưởng cấu thành từ nghiệp lực bất hảo, có [các] tâm, có tứ chi, đã đụng chết rồi, thế nhưng nó toàn do nghiệp lực cấu thành. Chúng tôi đã làm cho chư vị một chuyện tốt lớn nhường ấy, đã trừ bỏ nghiệp lực lớn đến thế, dùng nó để đền mạng; không ai làm chuyện này đâu. Chính vì chư vị có thể tu luyện, chúng tôi mới làm như vậy; đợi khi chư vị biết được, chư vị cũng không có cách nào cảm ơn tôi.” (Giảng Pháp tại buổi tọa đàm ở New York)

Xe của tôi bị hư hại đáng kể ở cả đầu và đuôi xe, nhưng những chiếc xe phía sau và trước mặt tôi chỉ bị những vết lõm nhỏ hoặc trầy xước. Người phụ nữ trong xe trước mặt tôi nói rằng cô hầu như không cảm thấy có va chạm.

Đột nhiên, tôi bắt đầu bị đau nhói ở cổ. Tôi phủ nhận và nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn vì tôi là người tu luyện. Người lái xe đâm phải tôi cứ liên tục nhìn tôi. Cô thấy tôi không ổn, nhưng đã không nói một lời nào. Người phụ nữ trong chiếc xe phía trước nói rằng tôi nên đến bệnh viện; cô ấy và những người xung quanh cũng nói rằng tôi nên yêu cầu bồi thường cho những tổn thất – nhưng tôi đã không làm điều đó.

Khi cảnh sát đến, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là người phụ nữ lạnh lùng và xa cách đã đâm vào tôi như thế nào. Tôi nhìn thấy bản thân mình trong hành vi của cô ấy và trong hành vi của cảnh sát. Không ai bày tỏ bất kỳ sự quan tâm nào đối với tôi, họ xa cách và chỉ quan tâm làm việc của họ.

Sau khi cảnh sát phỏng vấn xong, tôi về nhà, vì tôi sống khá gần đó. Tôi đi bộ rất khó khăn vì toàn bộ cơ thể tôi đang đau đớn. Tôi luyện công khi về nhà, và sau đó học Pháp với các học viên khác, mặc dù tôi không thể thực sự tập trung.

Ngày hôm sau tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi bị đau ở lưng và cánh tay, và thậm chí giữ thẳng đầu còn khó khăn. Các đồng nghiệp khuyên tôi nên đến gặp bác sĩ, mặc dù tôi đã cố gắng giấu họ tất cả các triệu chứng của mình.

Ngày hôm sau còn tệ hơn nữa. Tôi rất khó ra khỏi giường, vì vậy tôi quyết định dành cả ngày chỉ để học Pháp. Ngày hôm sau tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh.

Tôi đã nghĩ rất nhiều về hành vi của người tài xế đã đâm vào xe mình. Tôi không thể hiểu tại sao cô ấy lại cư xử như thế, nhưng rồi một học viên địa phương chia sẻ thể ngộ của cô ấy với tôi, và tôi nhận ra rằng tôi đã hiểu sai về Thiện.

Tôi từng nghĩ rằng Thiện là điều gì đó xảy ra tự nhiên trong tu luyện, nhưng câu mà học viên đó nói là: “Sư phụ bảo chúng ta tu Thiện.” Lúc đó, tôi đã minh bạch nội hàm hay quá trình tu Thiện, và tôi thấy một cái vỏ bao quanh cơ thể mình dần dần tan rã.

Sau trải nghiệm đó, việc giao tiếp giữa tôi với những người khác được cải thiện rất nhiều. Ngoài ra, tôi không còn để tâm đến hành vi lạnh lùng hay xa cách của người khác nữa.

Con xin cảm tạ ân Sư! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ tại Pháp hội châu Âu 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/9/375464.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/12/172817.html

Đăng ngày 14-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share