Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-09-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước khi cuộc bức hại bắt đầu. Trước đó, tôi yếu về thể chất. Nếu tôi không ốm trong 2 ngày, thì đến ngày thứ ba tôi chắc chắn sẽ cảm thấy trong người khó chịu. Tôi thậm chí còn có biệt danh là “dặt dẹo”. Hơn nữa, tôi có một tính khí mạnh mẽ và không mấy dễ chịu.

Chị gái tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi bởi vì tôi luôn luôn ốm, và nói rằng môn này có hiệu quả đáng kinh ngạc trong việc chữa bệnh khoẻ thân. Chị ấy đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân và một bức hình của Sư phụ.Tôi rất vui mừng đưa bức chân dung của Sư phụ về nhà. Tôi mua một khung tranh và treo nó lên tường.

Kể từ khi đó, tôi dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của mình để học Pháp và luyện công tại điểm luyện công. Tôi biết rằng Đại Pháp dạy người ta làm người tốt, và khi tôi xuất hiện nghiệp bệnh, tôi biết rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi. Tâm tôi không động khi tôi bị ốm, vì tôi biết rằng đó là hảo sự đối với tôi. Tuy nhiên, chỗ thiếu sót của tôi là hiểu biết nông cạn về tu luyện.

Vì tôi không có thể ngộ sâu sắc về Pháp, trạng thái tu luyện của tôi đi xuống khi cuộc bức hại bắt đầu. Tuy nhiên, tôi biết rằng Đại Pháp là tốt và rằng tôi sẽ không bao giờ rời xa Đại Pháp.

Tôi thấy các học viên khác tới Bắc Kinh để đòi công lý cho Đại Pháp, tôi không thể làm theo vì sợ hãi và chấp trước vào tình với gia đình. Tôi cảm thấy rằng tôi đã khiến Sư phụ thất vọng. Tôi đau đớn trong tâm và thường khóc về điều đó khi ở nhà.

Bởi vì tôi không thể duy trì việc học Pháp và luyện công hàng ngày, tôi trở nên giống như một người thường kể từ khi đó.

Phối hợp với các học viên khác

Tôi quay lại tu luyện vào năm 2005 và bắt đầu phối hợp sản xuất tài liệu giảng chân tướng cùng các học viên khác. Tôi muốn bù đắp lại quãng thời gian đã mất và cho nhiều người hơn biết về Đại Pháp.

Do tôi học Pháp không đủ, tôi luôn luôn rơi vào mâu thuẫn với các học viên khác. Tôi không thể hướng nội, và sau đó quyết định tự mình làm việc. Tôi mua một máy tính và một máy in, lên mạng để lấy tài liệu từ trang Minh Huệ và bắt đầu sản xuất tài liệu giảng chân tướng tại nhà. Sau đó, tôi ra ngoài để phát tài liệu.

Tôi cũng độc tu. Thông qua học Pháp, tôi biết rằng điều này không đúng. Sau khi tôi hướng nội, tôi nhận ra rằng tôi có chấp trước coi thường người khác, chấp vào tự ngã và có tâm sợ hãi. Tôi cũng nghĩ rằng sẽ là an toàn khi không liên hệ với các học viên khác.

Cho mãi tới khi tôi bắt đầu đệ đơn kiện cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân vì đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, trạng thái tu luyện của tôi mới có cải biến. Ngoài ra, Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ được nhiều chấp trước của mình.

Kể từ khi đó, tôi cung cấp các tài liệu Đại Pháp cho một vài học viên khác, và tôi thành lập một nhóm học Pháp tại nhà mình. Mọi người trong nhóm chúng tôi đều làm ba việc mà các học viên cần phải làm, phù hợp với tầng thứ tu luyện của mỗi người.

Oán hận đối với chồng

Tôi trở nên mạnh khỏe sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi cũng rất ủng hộ và nói rằng Đại Pháp thật tuyệt vời. Khi tôi làm các tài liệu giảng chân tướng, anh ấy đã hỗ trợ tôi về tài chính bằng cách mua mực in cũng như các văn phòng phẩm khác. Anh ấy thường niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và anh ấy nhận được phúc báo.

Chồng tôi làm việc trong ngành xây dựng và thường phải làm việc ở xa nhà. Khoảng 12 năm trước, trong một lần tôi đến thăm anh, tôi thấy anh đang đi cùng một phụ nữa trên đường về nhà. Họ dường như có mối quan hệ rất gần gũi.

Là một học viên, tôi muốn tin tưởng anh ấy nhưng tôi thấy làm được thật là khó.

Sau đó, khi anh trở về nhà trong kỳ nghỉ, tôi bắt đầu có cảm giác khác lạ về anh. Tôi cảm thấy tôi không nên nói gì, do đó tôi lặng lẽ quan sát anh. Tôi nhận thấy rằng anh thích tự mua quần áo, và anh dường như không quan tâm nhiều đến tôi nữa. Nhà của chúng tôi giống như khách sạn với anh. Tôi tự mình nuôi dạy con cái và anh ấy dường như không quan tâm nhiều về chúng nữa – từ khi chúng bắt đầu đi học tới khi chúng kết hôn.

Năm 2007, khi chồng tôi tới miền nam Trung Quốc để làm việc, anh và người phụ nữ kia không còn gặp gỡ nhau. Một ngày, cô ấy gọi tới nhà tôi để tìm anh ấy, Khi tôi nghe điện thoại và hỏi cô ấy là ai, cô ấy đã choáng váng. Kể từ đó, tôi biết chắc chắn rằng chồng tôi có cặp bồ với cô ấy. Việc này khiến tôi bị tổn thương rất lớn, nhưng tôi không muốn nói cho anh biết, cũng không chia sẻ nó với người thân của mình. Tôi đã quyết định âm thầm chịu đựng.

Một ngày, chồng tôi gọi cho tôi từ một thành phố khác khiến tôi rất buồn. Tôi không gọi lại cho anh ấy và khóc thành tiếng sau khi nghe điện thoại. Tôi nghĩ: Khi anh ấy không ở nhà, tôi phải chăm lo mọi việc. Tôi không bao giờ đòi anh ấy đưa lương. Tôi chỉ cầm những gì anh đưa cho tôi để trang trải phần chi phí sinh hoạt của anh ấy.

Trong suốt cuộc hôn nhân của chúng tôi, anh không bao giờ mua cho tôi một món quà đàng hoàng. Anh không bao giờ tỏ lòng cảm kích về những gì tôi đã làm để nuôi dạy con cái, cũng như những gì tôi đã làm cho bố mẹ anh ấy. Thế nhưng anh thậm chí lại còn nói những điều xấu về tôi. Kể từ khi đó, tôi đã sinh tâm oán hận với anh. Khi con của chúng tôi lớn hơn, tôi sẽ ly dị với anh. Tôi cảm thấy tình cảm bị tổn thương rất nhiều.

Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Tư)

Sư phụ cũng giảng:

“Phật tính của con người là Thiện, biểu hiện từ bi, làm các việc thì trước tiên nghĩ cho người khác, có thể nhẫn chịu thống khổ.” (Tinh tấn yếu chỉ – Phật tính và ma tính)

Tôi bắt đầu nhẩm đọc những đoạn Pháp này mỗi ngày và điều đó giúp tôi cảm thấy tốt hơn.

Chồng tôi dừng đi công tác xa nhà năm 2017 và làm việc tại nhà. Ở nhà, anh thường xuyên hoặc giữ mặt lạnh tanh hoặc kiếm chuyện với tôi. Tôi cảm thấy rằng tôi gần như không thể chịu đựng được. Có lần tôi đã hỏi anh: “Có phải anh có người khác không? Nếu anh không thích em, hoặc không muốn ở đây, tại sao anh không đi?” Anh đã không nói gì.

Một ngày, tôi phát hiện qua điện thoại của anh việc anh có quan hệ với một phụ nữ khác. Khi tôi hỏi anh về điều đó, anh không nói lời nào. Tôi không tra hỏi anh vì tôi đã chịu đựng điều đó trong hơn mười năm. Nhưng tâm tôi vẫn thổn thức.

Sư phụ đã giảng:

“Tại sao lại gặp những vấn đề này? [Đó] đều là nghiệp lực mà bản thân chư vị mắc nợ tạo thành; chúng tôi đã giúp chư vị tiêu trừ vô số phần rồi. Chỉ còn lại một chút được phân chia tại giữa mỗi tầng, để đề cao tâm tính của chư vị, thiết lập một số ma nạn để ‘ma luyện’ tâm của chư vị và vứt bỏ các chủng chấp trước. Đây đều là [khó] nạn của bản thân chư vị; nhưng chúng tôi lợi dụng chúng để đề cao tâm tính của chư vị; đều có thể để chư vị vượt qua được. Chỉ cần chư vị đề cao tâm tính, thì có thể vượt qua; chỉ e bản thân chư vị không muốn vượt qua; muốn vượt qua thì vượt qua được.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Tư)

Sư phụ đã giảng rõ rằng tất cả đều là nghiệp lực của bản thân chúng ta, là một chút còn lại được dùng để đề cao tâm tính của chúng ta. Thỉnh thoảng khi tâm oán hận nổi lên, tôi lại cố gắng áp chế nó.

Dần dần, tôi có thể buông bỏ tình cảm với chồng và thay vào đó là từ bi. Tôi bắt đầu cảm thấy chồng tôi thật đáng thương, vì anh ấy lạc lối trong mê mờ và không thể phân biệt đúng sai. Các học viên chúng ta có Sư phụ và Đại Pháp. Chúng ta thực sự là những người may mắn nhất.

Sư phụ giảng:

“Giả dụ trước giờ chư vị chưa hề có tình huống này, là một người tu luyện vì để đề cao nếu không tạo ra môi trường này cho chư vị thì cũng không được. Nếu chư vị không có chuyện phiền phức thì cũng không được, tôi vẫn phải lợi dụng chuyện phiền phức này để đề cao tâm tính của chư vị. Đồng thời với việc đề cao tâm tính bản thân chư vị cũng đang tăng công, tâm tính của chư vị đang đề cao. Ai tạo ra phiền phức cho chư vị thì đồng thời họ cũng đang cấp đức cho chư vị. Chư vị trong thống khổ thì nghiệp lực của bản thân cũng đang chuyển hóa thành đức, chư vị nhất cử tứ đắc, chư vị nên cảm tạ người ta mới phải. Chư vị còn hận người ta, còn không nhẫn nại được với người ta, như thế thì không đúng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Houston)

Khi tôi đọc đoạn Pháp này, tôi đã mỉm cười. Tôi nói với chồng tôi: “Hãy để em đọc đoạn Pháp này của Sư phụ cho anh nghe”.

Tôi đã làm vậy và sau đó nói: “Em đã sai khi ghét anh. Đó đều là do nghiệp lực của em gây nên. Em sẽ không làm như vậy nữa.”

Anh ấy cảm động và đáp: “Đừng nói vậy.”

Tôi có thể cảm thấy anh ấy hối hận.

“Nếu không có Sư phụ và Đại Pháp, em không biết em sẽ ra sao. Em phải cảm ơn Sư phụ vì sự cứu độ của Ngài”.

Bây giờ, giữa hai vợ chồng tôi dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Trong thời gian tu luyện hữu hạn này, tôi sẽ làm tốt ba việc mà một học viên cần làm và chiểu theo Pháp để quy chính bản thân, là một đệ tử chân tu và quay trở về gia viên cùng Sư phụ.

Cảm ơn Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/5/373380.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/24/172986.html

Đăng ngày 12-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share