[MINH HUỆ 9-8-2018] Năm 1980, tôi bị chấn thương nghiêm trọng sau một tai nạn tại nơi làm việc. Vụ tai nạn đã mang đến cho tôi nhiều vấn đề về sức khỏe. Mỗi khi thời tiết thay đổi, da của tôi mẩn ngứa và tôi phải trải qua những cơn đau đớn khôn tả. Tôi không thể đi làm và làm việc nhà được nữa.

Tôi vẫn còn trẻ, vì vậy tôi đã tìm đến các bác sỹ ở các bệnh viện lớn tại Thượng Hải, Bắc Kinh và các thành phố lớn khác để chữa bệnh. Tuy nhiên, công cuộc tìm kiếm phương thuốc trị bệnh cho tôi hoàn toàn vô vọng. Tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền nhưng kể cả tìm đến Trung y hay Khí công thì bệnh tình của tôi đều không hề chuyển biến. Gánh nặng chữa bệnh cho tôi khiến cho gia đình tôi lâm vào tình cảnh khó khăn, tôi cũng chịu nhiều suy sụp về tinh thần.

Tu luyện và kiên định

Tôi được giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Sau một tháng tu luyện, sức khỏe của tôi hồi phục trở lại. Mỗi buổi sáng, tôi lấy máy ghi âm đến công viên để luyện công. Vào buổi tối, các đồng tu học Pháp tại nhà tôi.

Trước khi luyện công, chúng tôi luôn dọn dẹp khu vực xung quanh điểm luyện công. Nhân viên của công viên đã rất cảm động và cho chúng tôi vào cổng miễn phí, nhưng chúng tôi không nhận và vẫn mua vé như bình thường. Vào buổi sáng và buổi tối, chúng tôi dựng các bảng trưng bày trên đường phố và luyện công cùng một nhóm lớn các học viên. Vào những ngày lễ, chúng tôi đi đến vùng nông thôn để nói với mọi người về Đại Pháp.

Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc lúc bấy giờ, đã ra lệnh cấm Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Tôi nhận được một cuộc gọi từ nơi làm việc, báo rằng một người từ sở an ninh thành phố sẽ gặp tôi vào ngày hôm sau để hỏi tôi về kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt để giúp anh ta có hiểu biết đúng đắn về Đại Pháp.

Khi đến phòng Giám đốc, tôi được giới thiệu với người giám sát và thư ký của ông ta. “Anh ấy là một người rất tốt”, giám đốc của tôi nói. “Anh ấy bắt đầu tu luyện Đại Pháp sau khi bị tai nạn tại nhà máy. Anh ấy đã hồi phục sau chấn thương và không hề tốn một đồng tiền thuốc men nào. Vì vậy, anh ấy đã giúp chúng tôi tiết kiệm một lượng lớn chi phí y tế. Anh ấy trở lại làm việc mà không cần bất kỳ khoản đền bù nào cho vụ tai nạn. Các chi phí liên quan đến y tế trong nhà máy của chúng tôi mỗi năm lên đến hàng triệu nhân dân tệ. Chúng tôi hy vọng các công nhân đều tốt như anh ấy.”

Tôi được yêu cầu nói về Đại Pháp. Người giám sát hỏi tôi có tiếp tục tu luyện Đại Pháp nữa không. Tôi nói: “Sau khi bị thương, không chỉ gia đình tôi và tôi phải chịu đựng rất nhiều tổn thất, mà công ty tôi làm việc cũng phát sinh chi phí y tế rất lớn. Tôi không làm được việc gì cả. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bình phục trở lại, và đã tiết kiệm rất nhiều chi phí y tế cho công ty. Tôi không còn là gánh nặng của công ty nữa. Nếu anh là tôi, anh cũng sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Anh ta nói với tôi rằng chính quyền cho rằng Pháp Luân Công có hại cho xã hội. Tôi giải thích: “Trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, nếu ai đó nói với anh rằng Chân – Thiện – Nhẫn là tốt, anh sẽ đồng ý phải vậy không. Mỗi người nên phán xét mọi việc bằng lương tri của mình, đừng chịu ảnh hưởng bởi chính quyền. Nếu chính phủ cho rằng việc các học viên tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn là bất hợp pháp thì có phải cũng cho rằng làm người tốt cũng được coi là bất hợp pháp hay sao?”

Người giám sát trả lời: “Sau khi nghe được những điều anh nói, tôi có thể cảm nhận được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Và tôi cũng muốn tu luyện.”

Biến người tốt thành người xấu

Tôi đã tới Bắc Kinh ba lần để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi bị đưa về địa phương vào tháng 1 năm 2000, tôi bị giam giữ bất hợp pháp tại trại lao động cưỡng bức trong ba năm.

Suốt thời gian đó, tôi đã không ngừng giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho các lính canh và tù nhân. Vào năm thứ hai, tôi được đưa đến một bệnh viện của trại lao động. Tôi không dùng bất kỳ loại thuốc nào, và bắt đầu luyện công cùng với một bệnh nhân khác, người này đã được tôi hướng dẫn các bài công pháp.

Một ngày nọ, giám đốc bệnh viện bảo tôi nếu tôi không chịu từ bỏ Pháp Luân Công, thì ông ta sẽ bắt tôi phải đứng thẳng cho đến trưa. Tôi hỏi ông ta liệu ông có còn là một bác sỹ không: “Nếu ông là một bác sỹ, thì nhiệm vụ của ông là cứu chữa bệnh nhân của mình. Đức tin của tôi với nghề nghiệp của ông liệu có xung đột gì không?” Ông ta trả lời rằng ông ta chỉ làm theo lệnh của cấp trên. Tôi hỏi tiếp “Các ông đang biến tôi thành gì vậy, ông không biết gì về Pháp Luân Đại Pháp và Chuyển Pháp Luân cả. Ông không biết gì về những thay đổi trước và sau khi tôi tập Pháp Luân Đại Pháp như thế nào. Nếu ông có thời gian, tôi sẽ nói cho ông.”

Sau đó, ông ta mời tôi đến văn phòng để nói thêm về Đại Pháp. Tôi đã nói về huyền năng của Đại Pháp, và những thay đổi tích cực cả về tâm tính và sức khỏe của tôi sau khi tôi trở thành một học viên. Ông ấy im lặng lắng nghe. Chúng tôi đã nói chuyện cho đến tận đêm, và sau đó ông ấy dặn dò tôi: “Tôi chưa bao giờ được nghe những điều này về Pháp Luân Công, tuy nhiên anh vẫn phải chú ý đến sự an toàn của mình.”

Giống như cánh đồng cỏ dại

Tôi bị chuyển đến một trại lao động khác vào năm 2001, nơi các lính canh bị đầu độc thâm sâu. Họ thường xuyên tra tấn và bức hại tôi. Tôi coi mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, có Sư phụ ở bên, nên tôi không cảm thấy lo sợ.

Tôi đã nói chuyện với tất cả mọi người về sự vĩ đại của Đại Pháp, sự phổ biến rộng rãi của Đại Pháp, và cách ĐCSTQ vu khống và lừa dối mọi người qua các kênh truyền thông như thế nào. Tôi nói to để các nhân viên và các tù nhân khác ở quanh đó có thể nghe thấy. Vẻ đẹp của Đại Pháp luôn khiến các lính canh không nói nên lời.

Vào cuối mùa thu, khi công việc đồng áng kết thúc, trại lao động buộc các tù nhân phải nhổ cỏ. Mỗi khi gió thổi đến, mặt và miệng của chúng tôi phủ đầy bụi. Một lính canh nói với tôi “Cuộc sống ở đây rất khổ sở, đây không phải là nơi anh nên ở. Chỉ cần anh từ bỏ Pháp Luân Công, chúng tôi sẽ thả anh về nhà!”

Tôi nói: “Đại Pháp rất tốt, tại sao tôi phải từ bỏ? Aristotle đã từng nói: ‘Tôi là ai? Tôi đến từ đâu? Tôi sẽ đi đâu?’ Có rất nhiều người mà cả cuộc đời họ không tìm được ý nghĩa đích thực của đời mình. Thật đáng thương! Cuộc sống của họ cũng vô nghĩa như cánh đồng cỏ dại này. Những người đắc được Đại Pháp như chúng tôi mới là người hạnh phúc nhất trên thế giới.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/9/371816.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/19/172911.html

Đăng ngày 12-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share