Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Indonesia

[MINH HUỆ 08-09-2018] Khi tôi được đề nghị tham gia cuộc diễu hành lớn “Kỷ niệm 300 triệu người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc” tại Hồng Kông, phản ứng đầu tiên của tôi là thờ ơ. Tôi cảm thấy nó không khác gì hơn việc phát tài liệu giảng chân tướng cho các du khách Trung Quốc và khuyến khích họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, tôi đã và đang làm ở Bali.

Vài ngày sau, tôi bắt đầu có biểu hiện nghiệp bệnh nặng ở chân. Việc này khiến tôi không đến được điểm du lịch để giảng chân tướng cho du khách Trung Quốc.

Khi các đồng tu biết tình hình của tôi, họ gọi cho tôi để hỏi thăm tình hình và khích lệ tôi, và ba đồng tu đã đến thăm tôi. Sau khi học Chuyển Pháp Luân, họ khích lệ tôi kiên định vào Pháp. Một người đề cập đến việc họ sắp tham dự cuộc diễu hành tại Hồng Kông và mời tôi đi cùng. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi đã đồng ý. Tôi cảm thấy rằng đến ngày diễu hành còn 6 tuần nữa, tôi sẽ vượt quan nghiệp bệnh và sẽ có thể tham gia trong Đoàn nhạc diễu hành Tian Guo.

Nhưng trái với những gì tôi nghĩ, nghiệp bệnh của tôi vẫn tiếp diễn lúc nặng lúc nhẹ. Ban đầu nó tấn công cả hai chân. Rồi cơn đau lắng xuống và tôi lại có thể đi lại được. Ba bốn ngày sau, cơn đau lại quay trở lại. Thậm chí đến ngày tôi hạ cánh ở Hồng Kông, tôi vẫn chưa vượt được quan nghiệp bệnh của mình.

Trước khi tới Hồng Kông, tôi đã nghi ngờ: Mình sẽ làm gì ở Hồng Kông nếu mình thậm chí không thể đi lại được tử tế? Tôi chia sẻ tình huống của mình với một đồng tu khác và đồng tu đã khuyên tôi: “Đừng nghĩ về nó. Chỉ mang theo nhạc cụ của bạn. Hãy để mọi việc cho Sư phụ an bài.”

Khi tôi đến Hồng Kông, tôi lại bị động tâm. Chân tôi vẫn sưng lên đau đớn, và tôi vẫn đi khập khiễng. Nhưng tôi cố gắng giữ chính niệm và buông bỏ tâm chấp trước vào sự đau đớn. Tôi có thể luyện công cùng các học viên khác, học Pháp và tới các điểm du lịch ở Hồng Kông để phát tài liệu chân tướng cho du khách Trung Quốc.

Buổi tối trước cuộc diễu hành, tôi đã thảo luận với một học viên khác về việc tôi nên tham gia cuộc diễu hành như thế nào. Học viên đó nói rằng tôi không thể phát tài liệu giảng chân tướng, vì các học viên địa phương sẽ thực hiện việc đó. Cô ấy đề nghị rằng tôi đi trong đoàn diễu hành và cầm biểu ngữ hoặc chân dung một học viên đã bị bức hại đến chết hoặc một thứ gì đó khác. Tôi quyết định rằng cho dù tôi chọn làm việc gì, tôi cũng sẽ đi. Nhưng chân của tôi vẫn không khá hơn, và tôi không thể quyết định sẽ làm gì.

Ngày hôm sau, hai học viên trong trang phục của Đoàn nhạc diễu hành Tian Guo nói: “Bạn đã đến tận Hồng Kông và thậm chí mang theo cả nhạc cụ của mình. Nếu bạn không chơi trong đoàn thì mang nhạc cụ đi có nghĩa lý gì?” Lúc đó, lời lẽ của họ nghe có vẻ khắc nghiệt và tôi đã bực tức vì họ không thông cảm với tôi. Cuối cùng, tôi mặc đồng phục ban nhạc và mang theo nhạc cụ của mình.

Khi tôi bước tới xe buýt sẽ đưa chúng tôi tới điểm tập kết cho cuộc diễu hành, tôi bước đi như bình thường. Tôi bước nhẹ nhàng và hết sức giấu sự tập tễnh. Một tia hy vọng lóe lên trong tôi, và tôi quả quyết rằng mình sẽ ổn. Tôi tự nhủ: “Mình là một học viên Đại Pháp và chắc chắn có thể làm việc này. Sư phụ sẽ bảo vệ mọi học viên.”

Khi chúng tôi tới điểm bắt đầu cuộc diễu hành, khổ nạn của tôi trở nên càng ngày càng khó vượt qua. Sau đó, trời bắt đầu sấm sét và đổ mưa. Quần áo, giày, tất của tôi đều bị ướt, và tôi bắt đầu rùng mình vì lạnh.

Tay tôi tê cứng, và chân thì đau rát. Nhưng tôi tiếp tục giữ chính niệm và thầm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo. Sư phụ hảo. Tôi là một học viên Đại Pháp. Tôi là đệ tử của Sư phụ. Thanh trừ mọi can nhiễu!” Khi cuộc diễu hành bắt đầu, thời tiết đã tốt lên, nhưng tôi vẫn run rẩy.

Khi đoàn nhạc bắt đầu chơi, mặt trời ló ra và bầu trời trong xanh trở lại. Cơ thể tôi bắt đầu nóng lên và tôi không còn cảm thấy không khỏe nữa. Khi chúng tôi chơi hết bản nhạc này tới bản nhạc khác, tâm tôi tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ. Hơn 10.000 du khách đã xem cuộc diễu hành, và tôi đã có thể đi hết toàn bộ tuyến đường cùng đoàn nhạc.

Giúp các du khách Trung Quốc trên chuyến bay của tôi thoái ĐCSTQ

Trên chuyến bay của tôi từ Hồng Kông trở về Bali, tôi nhận thấy có hơn 90% hành khách trên máy bay là du khách Trung Quốc.

Không bỏ lỡ thời gian, tôi lấy các cuốn Đại Kỷ Nguyên bằng tiếng Hoa trong hành lý xách tay và đưa cho những du khách Trung Quốc ngồi gần tôi. Họ dễ dàng tiếp nhận chúng và cảm ơn tôi khi họ biết được tờ báo được phát miễn phí. Một lúc sau, họ bắt đầu có những phản ứng khác nhau. Một số người trông vui mừng và mỉm cười, một số trông lo lắng và sợ hãi, và những người khác trông có vẻ phản cảm, có vẻ như họ muốn trả lại tờ báo cho tôi. Tôi vượt qua những phản ứng của họ một cách dễ dàng và giơ ngón tay cái lên với họ: “Tốt”. Tôi cũng nói: “Người Trung Quốc là người tốt.” và “Những người dân Bali là người tốt”. Họ bắt đầu bình tĩnh và liếc trộm tôi. Tôi hiểu rằng họ đang cố gắng đảm bảo cho an toàn của bản thân và họ sẽ không mạo hiểm nhận báo.

Tôi giữ thái độ tích cực và để tạo sự thân thiện tôi hỏi họ cách bật màn hình tivi của mình. Bầu không khí trở nên ấm áp hơn và người phụ nữ ngồi cạnh tôi rất thân thiện. Họ mời tôi ăn kẹo và các món tráng miệng và nói rằng là bạn của họ thì tôi nên nhận quà của họ. Trong suốt chuyến bay, họ mở tờ báo ra và bắt đầu đọc nó.

Tôi tự nhủ liệu tôi có can đảm để đề nghị họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó hay không. Tôi cảm thấy rằng tôi chắc chắn sẽ hối tiếc nếu tôi không làm vậy. Mặc dù vậy, tâm tôi vẫn lo lắng vì sợ họ từ chối, bầu không khí lại trở nên căng thẳng.

Bốn tiếng rưỡi sau, máy bay đáp xuống Bali. Các hành khách bắt đầu lấy túi trên khoang máy bay xuống để rời đi. Tôi lấy bút và tờ mẫu điền thoái ĐCSTQ và nói: “Chào mừng đến đảo Bali. Bạn đã thoái ĐCSTQ chưa? Hãy thoái ĐCSTQ để đảm bảo cho cuộc sống và sự an toàn của bạn.” Tôi sử dụng một số cụm từ tiếng phổ thông mà tôi biết. Tất cả 6 du khách đã thoái ĐCSTQ, sử dụng tên bí danh. Trước khi chúng tôi rời khỏi máy bay, tôi đã bắt tay và cảm ơn họ.

Sự việc này khiến tôi nhận ra rằng chúng tôi có thể khuyên người Trung Quốc thoái ĐCSTQ ở mọi nơi. Tôi cần sẵn sàng tận dụng thậm chí là một cơ hội nhỏ nhất. Tôi cần mang theo nhiều tài liệu giảng chân tướng hơn nữa và làm tốt hơn công việc khuyên mọi người thoái ĐCSTQ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/8/373504.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/18/172897.html

Đăng ngày 12-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share