Bài của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-09-2009] Tôi sống tại thành phố Qúy Dương, tỉnh Qúy Châu. Dù tôi không có trình độ học vấn phổ thông, tôi vẫn muốn chia sẻ cảm nghĩ của tôi về việc trải qua khảo nghiệm sinh tử với hy vọng rằng chúng ta tất cả có thể cùng cải thiện sự hiểu biết của chúng ta về Pháp và cùng nhau tinh tấn một cách kiên định.

Tôi 69 tuổi. Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Trong một vài năm đầu, vì tôi không ngộ được ở một tầng cao, nên tôi đã không tinh tấn trong việc học Pháp và như vậy không tu luyện tâm tính như một học viên. Tôi chỉ chú ý tập công và nghĩ nó là cần thiết để thăng cấp. Do đó, mặc dù nhiều năm tu luyện, tôi không ngộ được các nguyên lý của tu luyện. Vì thế tâm tính của tôi không được đề cao và cơ thể của tôi cũng không thay đổi. Đôi lúc, tôi trải qua nghiệp bệnh. Tôi trải qua cơn bệnh nặng nhất vào khoảng tháng 3 năm 2009.

Một ngày kia, tôi thình lình cảm thấy khó chịu và rất yếu. Có lúc, tôi bị run và cảm thấy lạnh và nóng. Khi tôi cảm thấy nóng, tôi đổ mồ hôi dầm dề và áo quần cùng tóc tôi ướt đẫm. Nhưng khi tôi cảm thấy lạnh, cho dù tôi ôm chặt một bình nước nóng và trùm kín bằng một cái chăn điện, cũng như nhiều chăn bông, tôi cũng không ấm lên. Tôi lạnh đến độ quấn mình như một trái banh và run không kiềm chế được. Cả cái giường của tôi cũng run. Tôi cũng nôn ra tất cả đồ ăn bất kể là thứ gì.

Tôi tin là tôi sẽ khỏe sau một vài ngày. Tôi không nhìn vào bên trong, cũng không phát chính niệm. Tôi chỉ để cho tà ác lợi dụng các sự thiếu sót của tôi. Ba tuần lễ sau, tình trạng của tôi nặng thêm. Tôi không đứng lên được và nằm liệt giường. Cả hai tay và chân tôi cũng không thể cử động. Tôi không thể ăn trong nhiều ngày. Tôi nôn ra mật. Tôi cảm thấy đau khắp mình và giống như hằng chục ngàn con kiến và sâu bọ đang cắn tôi. Tôi cảm thấy đau vô cùng. Hai bàn chân tôi sưng đến độ tôi không mang giày được.

Một ngày tôi cần đi nhà vệ sinh. Nhưng không có ai ở nhà. Tôi không thể ngồi dậy một mình. Tôi rất lo lắng. Thình lình tôi ngã xuống giường. Dù cái giường không cao lắm nhưng tôi ngã rất đau. Tôi cố bò đến nhà vệ sinh. Tôi mệt quá và đau đến độ tôi chỉ nằm dài trên đất. Tôi không ý thức tôi là một học viên và tôi phải phát chính niệm để phủ nhận sự bức hại của cựu thế lực. Tôi vẫn tiếp tục cầu xin Sư Phụ thương xót tôi. Tôi không có một chút Chính niệm, cũng không hành động như một học viên. Sư Phụ cũng không thể giúp tôi. Cái đau kinh khủng khiến tôi chỉ mong chết đi.

Sau đó, một bạn học viên đến thăm tôi. Sau khi anh ta nghe tôi, anh hỏi, “Anh có phải là một học viên không? Thế anh không có Chính niệm sao? Tại sao anh không nhìn sự kiện này từ góc độ của Pháp? Tại sao anh không tăng cường chính nguyên thần của anh? Anh nghĩ anh sẽ được giải thoát bằng cái chết. Kỳ thật nó sẽ tạo một nghiệp lực càng lớn hơn. Và anh chấp nhận và đi theo sự an bài của cựu thế lực.” Điều mà người học viên này nói đi sâu vào trái tim tôi. Tôi cảm thấy thật sự xấu hổ.

Tôi ngộ ra rằng bây giờ là lúc quan trọng nhất của thời Chính Pháp và mỗi học viên đang cố hết sức mình để làm ‘ba điều’ an bài bởi Sư Phụ. Nhưng tôi chỉ nằm dài trên giường và bỏ mất cơ hội vô cùng quan trọng này. Tôi bắt đầu cảm thấy rất lo lắng. Con gái tôi thấy rằng tôi chưa bình phục sau một tháng và muốn mang tôi đến bệnh viện. Tôi đồng ý đi đến một trạm xá nhỏ để cho nó yên lòng. Bác sĩ không giúp được tôi và kêu gia đình tôi mang tôi đến một bệnh viện. Nơi bệnh viện tôi qua nhiều bước kiểm tra sức khỏe, kể cả chụp CT và chụp X-quang. Tôi được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Tôi ở lại bệnh viện trong bốn ngày. Tình trạng của tôi không khá hơn. Tôi thậm chí nhận được tờ ‘Thông báo bệnh nặng’ hai lần. Sáng ngày thứ năm, y viện nói tôi cần thay đổi bệnh viện cấp tỉnh. Họ nói họ không thể giúp được tôi. Họ nói tôi phải đi đến nơi đó càng sớm càng tốt vì tôi may ra có thể được giúp. Tôi cảm thấy mờ mịt trong tâm và không biết làm gì. Lúc bấy giờ, Sư Phụ từ bi của chúng ta hướng dẫn tôi. Một bạn học viên từ Qúy Dương đến thăm tôi một buổi sáng sớm. Sau khi chị nhìn thấy tờ thông tin về chuyển viện, chị ta bắt đầu phát Chính niệm ngay tức thời, phủ nhận sự bức hại của cựu thế lực, xin Sư Phụ gia tăng năng lực cho chị.

Sau những ngày khó nạn đó, tôi cuối cùng hiểu ra được rằng tôi là một học viên và là một người tu đạo mà đang đi trên con đường trở thành một vị thần. Làm sao một con người thường có thể trị được bệnh của tôi? Tôi phải quay trở về nhà ngay.

Sau khi tôi về nhà, với sự giúp đỡ của nhiều học viên, tôi cuối cùng đã có được Chính niệm. Vì tôi rất yếu, tôi không thể tập công, vì vậy tôi chỉ học Pháp. Tôi học nhiều bài giảng, Tinh tấn yếu chỉ, Hồng Ngâm và nhiều sách Đại Pháp khác. Đôi lúc, tôi vẫn còn cảm thấy cái đau cùng cực mà khiến tôi lăn lộn trên giường. Tôi có thể cảm thấy rằng tà ác đang ép đè xuống tôi như một đám mây đen. Tôi đọc các câu Chính niệm liên tục. Tôi tin tưởng mạnh mẽ rằng các câu Chính niệm chắc chắn sẽ tiêu trừ tà ác và tiêu trừ khó nạn. Tôi bắt đầu có một chính niệm rất mạnh mẽ. “Tà ác, các ngươi không là gì cả. Ta có thể nhất định tiêu trừ các ngươi. Ta nhất định sẽ giải thể các ngươi, vì sinh mệnh của ta là được Sư Phụ ban cho. Cho dù ta sống hay chết là tùy nơi Sư Phụ ta. Không ai khác có quyền bức hại ta.” Cái đau hạ xuống và giây phút mà tôi cảm thấy cái đau, tôi dơ thẳng một bàn tay của tôi và phát chính niệm để tiêu trừ sự bức hại mà cựu thế lực đã mang đến thân tôi. Nếu tôi đã không thật sự tu luyện, tôi có lẽ đã chết. Với sự gia trì của Sư Phụ và sự giúp đỡ của nhiều học viên, tôi học Pháp và phát chính niệm càng thường xuyên hơn. Tôi càng ngày càng khỏe hơn. Khi tôi bình tĩnh lại, tôi có thể nhìn vào bên trong một chút lúc bấy giờ để tìm các quan niệm con người của tôi. Tôi tìm ra được rất nhiều chấp trước và quan niệm con người. Tôi thấy rằng tôi ích kỷ. Bây giờ tôi không muốn gì khác hơn là tự tu luyện. Tôi muốn xả bỏ sự sợ hãi. Nhưng tôi đã xem việc làm sáng tỏ sự thật, phát tài liệu Đại Pháp như một công việc hoặc một sứ mệnh của một người thường. Tôi chỉ nghĩ là càng nhiều người tôi cứu và càng nhiều tài liệu mà tôi phát ra, thì tôi tu luyện càng tốt hơn. Khi học Pháp với một nhóm học viên, thậm chí khi tôi nhìn thấy có những học viên mà không thể hiểu được các nguyên lý thật của Pháp, tôi không thể chỉ điểm ra, vì tôi sợ rằng các người bạn học viên đó sẽ giận tôi. Tôi chỉ than phiền trong tâm tôi. Đó thật là ‘ích kỷ’. Tôi không học Pháp tinh tấn, vì tôi luôn để mình ở cấp thứ nhất. Tôi chỉ học Pháp như một hình thức vậy thôi. Tôi chỉ để ý có bao nhiêu chương tôi học được một ngày nhưng không cố tìm hiểu các nguyên lý của Pháp. Khi tôi phát chính niệm, chỉ như một hình thức vậy thôi. Tôi càng nhìn vào trong, tôi càng hiểu ra chấp trước vào cái sợ của tôi, tôi càng hiểu rõ ràng rằng lý do mà tà ác bức hại tôi đó là vì tôi không học Pháp tốt và không có một sự hiểu biết rõ ràng về Pháp. Tôi không buông bỏ được cái ích kỷ. Nó đã cho tà ác một cái cớ để lợi dụng sự thiếu sót của tôi và tấn công cơ thể của tôi. Sau khi tôi tìm thấy chấp trước của tôi, tôi bắt đầu chia sẻ với bạn học viên. Tôi hiểu rằng tu luyện Chính Pháp là rất nghiêm túc. Bất kể vấn đề gì mà chúng ta đối diện trong lúc tu luyện, chúng ta phải nhìn vào bên trong vô điều kiện. Bất kể dưới tình huống gì, có Chính niệm mạnh là điều tối quan trọng và đức tin mạnh mẽ nơi Sư Phụ và Pháp.

Với sự giúp đỡ của các bạn học viên, tôi nâng trình độ hiểu biết của tôi và tăng cường chính niệm của tôi. Cơ thể của tôi càng ngày càng khỏe hơn. Người gia đình tôi không còn kêu tôi uống thuốc nữa.

Tôi quì gối trước hình của Sư Phụ và nguyện: “Sư Phụ, Người đã cứu mạng con từ cái chết. Người đã khó nhọc biết bao nhiêu với con, người học viên mà luôn làm Người thất vọng! Kể từ nay con sẽ buông bỏ danh, lợi, tình và tất cả các quan niệm con người. Con bây giờ tin tượng mạnh mẽ vào Sư Phụ và Pháp, sẽ thật sự tu luyện và làm ba điều tốt với một trái tim trong sạch nhất. Nhất định con sẽ không phản bội ân đức của Sư Phụ đã cứu mạng con, con sẽ không phản bội danh hiệu một người học viên và con sẽ nhớ mãi lời nguyện mà con đã làm trước lịch sử và đi theo Sư Phụ về nhà.

Tôi mất hết ba tháng cứu độ chúng sinh do cái bệnh ung thư giả này. Bài học thật không thể quên. Tôi quyết chí đền bù lại sự mất mát. Cơ thể của tôi chỉ là bình phục, chân tôi vẫn còn sưng và da của thân mình tôi chưa hoàn toàn mọc trở lại. Nhưng vì tôi đầy hối hận và ước muốn cứu độ chúng sinh, Sư Phụ đã giúp tôi. Tôi không còn cảm thấy đau nữa, cả khi bước đi rất xa với các bạn hoc viên để làm sáng tỏ sự thật của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bắt đầu đi phát tài liệu Đại Pháp. Tôi không cảm thấy mệt cả khi tôi leo lên hơn mười tầng lầu. Tôi thậm chí cảm thấy còn khỏe hơn trước. Tôi thật sự kinh nghiệm cái ý nghĩa sâu xa rộng lớn của nguyên lý, “Tốt xấu xuất từ một niệm.”(Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi đi qua trắc nghiệm và tiêu trừ nghiệp, tôi nhận được nhiều sự giúp đỡ từ các bạn học viên. Các học viên từ các nơi khác đến thăm tôi và giúp tôi tăng cường quyết tâm của tôi tiêu trừ tà ác. Họ phát chính niệm trong thời gian thật lâu trong nhà tôi. Họ giúp tôi hiểu được các nguyên lý của Pháp và cũng chia sẻ với tôi cách nào các bạn học viên đã qua trắc nghiệm sống chết. Các học viên mà học Pháp giúp tôi rất nhiều. Đặc biệt một người, lớn tuổi nhất giữa chúng tôi, biểu hiện rất lo lắng cho tôi. Khi tôi vẫn còn nằm liệt giường, bà ấy đến thăm tôi mỗi ngày, phát chính niệm và tập bài công Pháp thứ năm. Với một cái máy thâu âm bà phát cho tôi nghe các bài giảng của Sư Phụ. Khi tôi cảm thấy khỏe hơn một chút, bà mang tôi đến một nhóm học Pháp chung. Bà cũng giúp tôi rất nhiều trong đời sống thường nhật. Tôi rất cảm động bởi tất cả những sự giúp đỡ vô tư lợi và thành thật của các bạn học viên. Tôi có thể cảm thấy sức mạnh và sự ấm áp của mọi người như cùng một thể.

Tôi muốn nói lên sự biết ơn của tôi với Sư Phụ đại từ bi của chúng ta cũng như với Pháp lớn lao này. Đó là Sư Phụ và Pháp mà đã tạo ra một quần thể siêu nhân nam và nữ vô tư lợi!

Xin gửi lời cảm tạ của tôi đến với tất cả các bạn học viên đã giúp tôi. Đó là sự giúp đỡ vô vị kỷ của chư vị mà đã giúp tôi thoát khỏi khó nạn và vượt qua được khảo nghiệm sinh tử.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/9/12/208161.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/9/26/111110.html
Đăng ngày: 04-11-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share