Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Vân Nam

[MINH HUỆ 12-11-2010] Việc mẹ tôi thỉnh nguyện với chính quyền địa phương là hoàn toàn hợp pháp; tuy nhiên, cảnh sát nói rằng mẹ tôi phá rối trật tự công cộng. Điều này thật phi lý. Vì vậy, tôi đã viết một bức thư cho Giang Trạch Dân, nói về sự tuyệt vời mà Pháp Luân Công mang đến cho gia đình tôi và nói với ông ta rằng ông ta đã sai khi bức hại Pháp Luân Công và bắt giữ mẹ tôi. Tôi đã ký tên của tôi trong bức thư này. Sau đó, mọi người nói rằng bức thư đã bị giữ lại và nhiều quan chức đã đọc nó. Thật bất ngờ, mặc dù tôi viết thư thỉnh nguyện gửi đến chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc bằng danh tính thực của mình, nhưng không ai đến làm phiền tôi và cũng không gây ảnh hưởng tiêu cực nào đến tôi. Thay vào đó, trong môi trường tà ác như vậy, trường học của tôi cũng không có bất kỳ hành động bức hại Pháp Luân Công nào hay đề cập đến Pháp Luân Công trong các cuộc họp. Nhiều bạn học của tôi biết tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi vẫn được trao danh hiệu “Sinh viên ba sao”. Các quan chức địa phương hoặc ủy ban khu phố chưa bao giờ đến nhà tôi.

—- Lời tựa của tác giả bài viết

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

Đây là lần thứ ba tôi tham gia Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trên Internet dành cho các học viên ở Trung Quốc. Vào thời điểm này, những trải nghiệm tu luyện của tôi trong hơn 10 năm qua chợt hiện lên trong đầu tôi. Trước bức chân dung của Sư phụ, tôi cảm thấy như đang trở lại thời quá khứ cách đây mười năm.

1. Đại Pháp cứu độ những người có tiền duyên

Khi còn nhỏ, tôi thường nghĩ đến cái chết, điều này khiến tôi rất sợ hãi. Tôi cảm thấy chán nản như một người già. Khi tôi học lớp 5, mẹ tôi đã nói với tôi về Pháp Luân Công. Mẹ tôi nói rằng: “Tu luyện Pháp Luân Công sẽ giúp con thành người bất tử.” Tôi ngay lập tức trả lời: “Con muốn tu luyện!” Kể từ đó, lần đầu tiên trong đời, trái tim tôi cảm thấy được bình yên bởi vì tôi biết tôi đã có Sư phụ quản.

Hàng ngày, tôi cùng các thành viên trong gia đình luyện công, đọc Chuyển Pháp Luân và các bài giảng khác của Sư phụ. Dần dần, tôi trở nên lạc quan và cởi mở, sức khỏe tốt hơn. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi rất ốm yếu và thường bị cảm lạnh và sốt. Tôi bị chứng đầy hơi, đi ra ngoài ăn gì cũng bị tiêu chảy. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi khỏe hơn và không còn vấn đề về tiêu hóa nữa.

2. Đại Pháp phá vỡ mọi lừa dối

Vào ngày 25 tháng 4 năm 1999, một hội thảo chia sẻ kinh nghiệm tu luyện được tổ chức tại khu vực chúng tôi sinh sống. Gần mười nghìn người đã tham dự hội thảo này, trong đó có chín thành viên trong gia đình tôi. Hôm đó trời nắng và không có mây. Nhìn thấy rất nhiều học viên ở đó, tôi nghĩ: “Sư phụ có rất nhiều đệ tử!” Không có ai đứng ra duy trì trật tự trong Pháp hội, nhưng mọi người đều giữ trật tự. Khi một học viên đang nói, những người khác sẽ yên lặng lắng nghe. Mặc dù tất cả mọi người ăn trưa trong hội trường, nhưng không có rác hay túi ni lông vứt bừa bãi.

Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi cảm thấy lờ mờ trong tâm rằng những gì đang xảy ra là một thử thách và Sư phụ đang quan sát tôi.

Một buổi sáng tháng 2 năm 2000, mẹ tôi nói rằng bà phải ra ngoài để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp, và hỏi tôi có muốn đi cùng với bà không. Tôi không do dự và nói: “Con đồng ý!” Sau đó, chúng tôi đã cùng nhau đi đến Văn phòng Khiếu nại và Kháng nghị tại chính quyền tỉnh. Các nhân viên ở đây đã không cho chúng tôi nộp đơn và yêu cầu cảnh sát bắt và đưa chúng tôi đến đồn cảnh sát. Tại đây, cảnh sát hỏi tôi tại sao lại đến khiếu nại. Tôi nói với họ rằng tôi đến đó vì Pháp Luân Công. Họ hỏi tôi có xem tin tức trên TV không. Tôi nói: “Tôi đã xem. Pháp Luân Công không giống những gì mà đài truyền hình đã đưa tin, Pháp Luân Công dạy mọi người trở thành người tốt.” Họ hỏi tôi liệu tôi có tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công hay không và có phải tôi đến đây là vì mẹ tôi bắt đến. Tôi trả lời: “Tôi sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công và tôi đến đây là vì tôi muốn làm vậy.” Cảnh sát đưa cho tôi xem một bản tường trình về cuộc điều tra này. Nhiều cảnh sát đi ngang qua và nhìn tôi với vẻ tò mò. Tôi nghĩ: “Chỉ có đệ tử Đại Pháp mới có thể giúp cho nhiều người biết đến Pháp Luân Công.”

Hai ngày sau, mẹ tôi bị bắt giam một tháng, với cáo buộc làm náo loạn trật tự công cộng.

Việc mẹ tôi thỉnh nguyện với chính quyền địa phương là hoàn toàn hợp pháp; tuy nhiên, cảnh sát nói rằng mẹ tôi phá rối trật tự công cộng. Điều này rất phi lý. Vì vậy, tôi đã viết một bức thư cho Giang Trạch Dân, nói về sự tuyệt vời mà Pháp Luân Công mang đến cho gia đình tôi và nói với ông ta rằng ông ta đã sai khi bức hại Pháp Luân Công và bắt giữ mẹ tôi. Tôi đã ký tên của tôi vào bức thư này. Sau đó, mọi người nói rằng bức thư đã bị giữ lại và nhiều quan chức đã đọc nó. Thật bất ngờ, mặc dù tôi gửi thư thỉnh nguyện đến cơ quan chính phủ bằng danh tính thực của mình, nhưng không ai đến làm phiền tôi và cũng không làm hại đến tôi. Thay vào đó, trong môi trường tà ác như vậy, trường học của tôi không có bất kỳ hành động nào nhắm đến Pháp Luân Công hay đề cập đến Pháp Luân Công trong các cuộc họp. Nhiều bạn học của tôi biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi vẫn được trao danh hiệu “Sinh viên ba sao”. Các quan chức địa phương hoặc ủy ban khu phố chưa bao giờ đến nhà tôi quấy rối.

3. Lớn lên trong Đại Pháp

Mẹ tôi và tôi quyết định kháng nghị lên Bắc Kinh vào tháng 7 năm 2000. Tuy nhiên, vì tâm tính của tôi chưa đạt yêu cầu và trái tim tôi chưa thuần khiết, chúng tôi đã bị kiểm tra trên đường đến và bị bắt. Kết quả là, mẹ tôi bị bắt vào tù và tôi được người nhà mang về nhà. Cả nhà đổ lỗi cho tôi, nói rằng tôi phải chịu trách nhiệm về việc mẹ tôi bị bắt giữ và nói rằng Đại Pháp không tốt, khiến tôi hàng ngày cảm thấy như mình đang bị ngâm trong nước bẩn. Trong thời gian đó, nhà tôi không có sách Đại Pháp vì bị cảnh sát lấy đi. Tôi không biết các đồng tu khác, nên tôi không biết những gì đang xảy ra ở xung quanh. Tôi cảm thấy bị cô lập hoàn toàn và bất lực. Các thành viên trong gia đình đã từng tu luyện trước đây đều im lặng. Trong sự đau khổ tột cùng, một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên từ sâu thẳm trái tim tôi: “Hãy tiếp tục! Đừng bao giờ bỏ cuộc!”

Sau đó, mẹ tôi bị tà Đảng bắt giam hai năm rưỡi. Thời điểm đó, tôi đã trúng tuyển vào trường trung học. Tôi đã kể những chuyện xảy ra cho các bạn cùng lớp nghe và họ đã khóc. Ban đầu, tôi không đạt điểm cao ở trường. Sau khi nhận được sách Đại Pháp, tôi tự thúc giục mình cần phải học Pháp và luyện công. Sư phụ đang quản tôi và từng bước khai sáng cho tôi. Điểm số của tôi dần dần tốt hơn. Khi mẹ được trả tự do, tôi được nhận vào trường đại học sau khi đạt điểm cao thứ nhì của lớp trong kỳ thi cuối khóa. Lúc này, nhìn thấy tương lai, các thành viên trong gia đình tôi cũng thay đổi thái độ của họ, và mọi người đều ủng hộ, nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Mãi cho đến khi mẹ tôi được thả, tôi mới biết đến trang web Minh Huệ. Qua Minh Huệ, tôi biết được rằng các học viên khác ở Trung Quốc Đại lục cũng đang bị bức hại tàn bạo, Pháp Luân Đại Pháp được hồng truyền khắp thế giới, ĐCSTQ đã thành lập một tổ chức tà ác gọi là “Phòng 610”, và bộ phim “Lửa giả” nói về sự kiện “tự thiêu” giả mạo tại Quảng trường Thiên An Môn năm 2001, đã giành được giải thưởng danh dự tại Liên hoan phim Quốc tế Columbus lần thứ 51. Tôi nghĩ rằng quá trình tu luyện của tôi cần bước sang một giai đoạn mới.

Ngày càng có nhiều học viên đến nhà tôi, mang theo đủ loại thông tin. Từ đó, tôi đã tìm thấy những thiếu sót và chỗ sơ hở của mình. Lợi thế của tôi là tuổi còn trẻ và tôi có thể làm những việc mà các học viên khác không làm được. Biết được tâm huyết tôi, Sư phụ đã an bài cho tôi nhiều cơ hội. Để chuẩn bị cho kỳ thi cuối cùng vào ngày hôm sau, tôi cần phải thuộc một số bài học. Nhưng một đồng tu có nhiệm vụ cấp bách cần phải hoàn thành trong đêm. Sau khi làm xong việc, vì đã quá muộn nên tôi không thể học thuộc bài. Tôi nghĩ: “Mọi thứ đều đến đây vì Đại Pháp; đây chính là bài kiểm tra. Bài kiểm tra sẽ hỏi những câu hỏi mà tôi đã học.” Kết quả là, mọi câu hỏi trong kỳ thi đều là những gì tôi đã học. Tôi đã hoàn thành bài kiểm tra và nhanh chóng nộp bài. Trên thực tế, kết quả đã được định trước. Nó được dùng để kiểm tra phản ứng của người tu luyện. Tôi đã lựa chọn Đại Pháp là ưu tiên số một, và Sư phụ đã trợ giúp tôi làm tốt bài kiểm tra.

Một lần, khi tôi đưa tài liệu giảng chân tướng cho các bạn cùng lớp, có người đã báo cáo tôi với bộ phận an ninh của trường học. Sau đó, các nhân viên đã yêu cầu tôi đến để thẩm vấn. Tôi tự nhủ rằng tôi phải tận dụng cơ hội tuyệt vời này để giảng chân tướng về Đại Pháp và không làm Sư phụ thất vọng. Các nhân viên an ninh hỏi tôi rất nhiều câu hỏi. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Công dạy mọi người tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn, và tôi đã bị thuyết phục bởi nguyên lý này, vì vậy tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Công. Tôi vẫn còn nhớ, đó là vào tháng 12, những tia nắng mặt trời chiếu sáng rực rỡ, ánh sáng kỳ lạ rọi vào phòng điều tra. Tôi biết rằng Sư phụ ở đằng sau tôi. Sau cuộc điều tra này, không có vấn đề gì xảy ra với tôi. Hàng ngày, tôi vẫn tiếp tục đến lớp.

Khi tôi đi ra khỏi phòng điều tra và đi dọc theo một con đường có hàng cây bạch quả, một cơn gió thổi mạnh, làm cho tất cả các cánh hoa tung bay trong gió. Tôi đột nhiên cảm thấy “Có phải những thiên thần hóa thân thành những bông hoa?” Trong tim tôi có một cảm giác tuyệt vời.

4. Trưởng thành trong Đại Pháp

Trong một thời gian dài, tôi đã tự coi mình là một tiểu đệ tử Đại Pháp. Dường như con đường tu luyện của tôi đồng hành cùng với mẹ tôi, và tôi chưa bao giờ thực sự trưởng thành. Khi tôi còn là sinh viên năm thứ hai, mẹ tôi lại bị bắt. Tôi biết rằng Sư phụ có những yêu cầu và kỳ vọng cao hơn ở tôi. Tôi cần phải tự đi trên con đường của riêng mình.

Vào thời điểm đó, nhiều học viên trong khu vực chúng tôi bị bắt. Tuy nhiên, tôi chỉ có một suy nghĩ trong đầu: “Là một đệ tử Đại Pháp, tôi phải có can đảm để đối mặt với điều này.” Lần đầu tiên tôi cùng với các thành viên trong gia đình đến phòng cảnh sát để giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, tôi viết bài về việc mẹ tôi bị bức hại. Tôi cũng đến các bộ phận an ninh, văn phòng giám sát, và tòa án nhân dân địa phương để nói chuyện với họ về Đại Pháp. Đối với các cơ quan chính quyền ở các nơi khác, tôi đã gửi thư cho họ để giảng chân tướng.

Trong thời gian đó, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, sức khỏe của tôi rất tốt và tôi có thể đi khắp mọi nơi mà không cảm thấy mệt. Nhiều quan chức trong chính quyền là những người lịch sự. Trong khi tôi giảng chân tướng, họ đều chăm chú lắng nghe. Đi đến đâu, tôi cũng mang theo tài liệu Đại Pháp. Theo tính toán sơ bộ, cá nhân tôi đã phân phát được hàng chục tài liệu giảng chân tướng.

Thời thời khắc khắc Sư phụ luôn ở bên cạnh bảo hộ tôi. Một lần khi tôi lên xe buýt đến sở cảnh sát, tôi cảm thấy đôi chút sợ hãi, bơ vơ và cô độc. Tại thời điểm này, tôi đột nhiên nhìn thấy dòng chữ Chân – Thiện – Nhẫn xuất hiện trên cửa kính phía trước tài xế xe buýt. Một dòng năng lượng ấm áp chạy khắp cơ thể tôi. “Sư phụ luôn ở bên tôi!” Trong tim tôi cảm thấy rất ấm áp và tất cả cảm giác cô đơn hay sợ hãi đều tan biến.

Tôi hiểu rằng Sư phụ đã an bài mọi điều tốt nhất cho tôi. Sư phụ đã ban cho tôi nhiều cơ hội và những phẩm chất tốt nhưng trên thực tế, mọi việc được thực hiện đều là những gì Sư phụ đã an bài. Mặc dù tôi chưa bao giờ được gặp Sư phụ, nhưng tôi có thể cảm nhận được Sư phụ luôn ở bên tôi.

Hàng tháng, tôi đến trại lao động cưỡng bức để thăm mẹ tôi. Tôi coi đó là một cơ hội tốt để giảng chân tướng. Tôi đã giảng chân tướng cho thân nhân của các tù nhân khác, lính canh và cảnh sát. Hàng tháng, tôi cũng viết thư cho mẹ tôi. Bởi vì tôi biết rằng mỗi lá thư sẽ được các nhân viên kiểm tra nên tôi đã viết thư để có nhiều người hơn biết được sự thật về Pháp Luân Công. Trong các bức thư, tôi đều động viên mẹ tôi, nói về sự tuyệt vời của Pháp Luân Đại Pháp và nói rõ những người bức hại Pháp Luân Công sẽ phải gặp quả báo. Trước khi mẹ tôi được trả tự do, tôi đã viết lá thư cuối cùng. Tôi nghĩ rằng lá thư này phải nói rõ cho mọi người biết mức độ nghiêm trọng của cuộc bức hại và rằng những nạn nhân thực sự là những người vô tình cùng tham gia vào cuộc đàn áp. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã hoàn thành bức thư. Sau khi mẹ tôi trở về, bà nói với tôi rằng lá thư cuối cùng được tất cả nhân viên trong trại lao động cưỡng bức đọc.

Sau khi mẹ tôi được thả ra khỏi trại lao động cưỡng bức, bà quay lại làm việc ở nơi làm việc cũ. Tôi nghĩ đây cũng là vì lòng từ bi của Sư phụ. Nhìn thấy điều này, những người xung quanh chúng ta sẽ hiểu rằng làm việc tốt sẽ xứng đáng nhận được những phần thưởng tốt, và làm điều xấu sẽ bị quả báo, và rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Bây giờ tôi là một giáo viên tiếng Anh tại một trường tiểu học. Trong quá trình giảng dạy, tôi tiếp tục giảng chân tướng cho học sinh của mình. Trong lớp, tôi thường so sánh văn hóa phương Đông với văn hóa phương Tây, nói với các em cách trẻ em nước ngoài được nuôi dạy và sinh sống và họ không bao giờ quàng khăn đỏ. Tôi dạy cho các em biết thế nào là Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi hỏi các em “Chân – Thiện – Nhẫn có tốt không?“ Tất cả các em đều trả lời “Có” và cùng tôi đọc to “Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Khi tôi đứng trước học sinh, tôi luôn nói “Khi cô còn nhỏ, cô thường bị bệnh. Nhưng sau khi học những lời dạy Chân – Thiện – Nhẫn trong Pháp Luân Công, cơ thể cô ngày càng khỏe mạnh. Vậy chúng ta hãy cùng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Nhiều em học sinh chưa biết về Pháp Luân Công, nên tôi đã trực tiếp nói với các em rằng: “Pháp Luân Công là tốt. Pháp Luân Công dạy người ta trở thành người tốt. Tất cả các học viên Pháp Luân Công đều là những người tốt nhất.” Tôi cũng thường mở phim hoạt hình từ kênh truyền hình Phóng Quang Minh cho các em xem và các em rất thích. Khi học sinh làm bài tập ở nhà tại lớp, tôi thường chơi các bản nhạc Đại Pháp cho các em nghe và các em thường nghe rất chăm chú.

Học sinh và các bậc phụ huynh đều rất quý mến tôi. Tôi cũng được trao danh hiệu “Giáo viên xuất sắc”. Tôi luôn cố gắng tuân theo những lời giảng của Sư phụ và chỉ làm những điều nhỏ nhặt, nhưng Sư phụ luôn khích lệ tôi và ban cho tôi những điều tốt nhất.

Là người tu luyện, chúng ta không quan tâm những mất và được của người thường và để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Tuy nhiên, giờ đây, sau từng đấy năm tu luyện, tôi thể hội được rằng coi nhẹ danh lợi không có nghĩa là nghèo khó, buông bỏ cảm xúc không có nghĩa là băng giá, thuận theo tự nhiên không có nghĩa là vô trách nhiệm.

Nhà của tôi khá rộng và nhiều người ngưỡng mộ nó. Một số người, kể cả các bạn đồng tu, cũng đã hỏi tôi: “Từ khi bạn bắt đầu tu luyện, từ lúc đi học đến đi làm, bạn đã bao giờ gặp phải chuyện bất lợi do tu luyện chưa?” Tôi trả lời: “Chưa, chưa bao giờ. Tất cả những gì Pháp Luân Đại Pháp mang đến cho tôi thật tuyệt vời. Trong một môi trường khắc nghiệt như vậy ở Trung Quốc, miễn là chúng ta luôn giữ Đại Pháp ở trong tâm và vững tin vào Sư phụ, chúng ta sẽ không mất bất cứ thứ gì, mọi thứ sẽ chỉ trở nên tốt hơn mà thôi.”

Sư phụ đã nói với chúng ta rằng cần quảng bá ShenYun đến giới chủ lưu trong xã hội. Tôi nghĩ rằng là một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục, chúng ta là những người tinh hoa trong xã hội Trung Hoa, chúng ta là hạt nhân của xã hội này. Giờ đây, đã đến lúc chúng ta tạo ra ảnh hưởng đến xã hội này.

Đúng như Sư phụ giảng:

“Thời trước khi bắt đầu bức hại Đại Pháp, những người thật sự thuộc xã hội chủ lưu tầng trung và cao là có trên một nửa ở trong Pháp Luân Công, ấy là tà đảng đã đẩy những người của xã hội chủ lưu sang phía đối lập, ngày nay tạo ra một lô những phần tử hủ bại làm trung kiên cho xã hội của chúng, do đó xã hội ấy mới hủ bại đến mức không thể cứu vãn”. (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010”)

Tôi biết rằng tôi vẫn còn nhiều việc chưa làm được tốt và tôi cũng thường bị vấp ngã, nhưng tôi không bao giờ bỏ cuộc. Tôi phải quyết tâm và làm tốt hơn nữa. Tôi sẽ tạo ra hoàn cảnh tốt hơn và cứu thêm nhiều chúng sinh, để Sư phụ không phải lo lắng cho tôi.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại! Trở thành đệ tử của Ngài là vinh diệu lớn nhất của cuộc đời con. Cảm ơn tất cả các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/12/232113.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/27/121634.html

Đăng ngày 10-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share