Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp Trung Quốc tại Anh Quốc

[MINH HUỆ 13-9-2018] Tôi sinh năm 2001 khi cuộc bức hại Pháp Luân Công (còn được biết đến là Pháp Luân Đại Pháp) mà Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động đang ở giai đoạn tàn khốc nhất. Để tránh cảnh sát, mẹ tôi đã mang tôi tới một tỉnh thuộc miền nam Trung Quốc sinh sống. Không biết đến những gì đang thực sự diễn ra, tôi đã có một tuổi thơ bình thường và hạnh phúc mà mẹ tôi đã khó nhọc duy trì cho tôi.

Mất đi môi trường tu luyện

Khi bắt đầu vào tiểu học, tôi tham gia chia sẻ tâm đắc thể hội với những học viên Đại Pháp trẻ tuổi. Chúng tôi thảo luận về những xung đột với bạn bè cùng lớp ở trường học và cách chúng tôi nên đối đãi với những sự việc ấy dựa trên nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp như thế nào và làm sao để trả lời khi giáo viên nói về những chính sách phỉ báng Đại Pháp mà chính quyền Cộng sản đang thực hiện. Chúng tôi cũng làm hoa sen và học về văn hóa truyền thống Trung Quốc.

Bố mẹ của nhiều bạn của tôi cũng bị bức hại và bị bắt vào trại tạm giam vì đức tin của họ. Vì lý do an toàn, khi có cuộc họp, người lớn sẽ cất điện thoại di động vào một chiếc hộp bằng kim loại nhằm tránh bị nghe lén.

Khi chúng tôi lớn lên, môi trường tu luyện của nhóm dần dần mai một, và tôi không còn liên lạc với học viên nào khi tôi trưởng thành. Một số bạn định cư ở Hoa Kỳ, một số vẫn còn sống tại Trung Quốc trong khi một số khác thì đã dừng tu luyện.

Hoàn cảnh của tôi cũng bắt đầu thay đổi. Bố của bạn tôi bị tuyên án bất hợp pháp tám năm tù vì phân phát tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Bạn của mẹ tôi bị cảnh sát tra tấn đến mức bị liệt toàn thân. Tôi còn nghe thấy vô số trường hợp cảnh sát bức hại học viên.

Mẹ tôi cũng bị bức hại. Tôi có thể nhớ rõ vào một buổi chiều năm 2010, khi mẹ tôi đang dạy học ở nhà. Một vài em bé cũng đến tham dự. Tôi đang sốt ruột vì chờ một người bạn đến muộn. Nghe tiếng gõ cửa nhẹ, tôi đứng dậy và chạy đi mở cửa. Nhưng đứng trước mặt tôi không phải là bạn tôi mà là hơn mười cảnh sát xông vào và bắt đầu lục soát nhà tôi. Tôi lặng người và không biết phải làm gì. Họ bắt mẹ tôi đi và để lại căn nhà hỗn độn.

Còn hơn cả “tuyệt vọng,” tôi không biết phải dùng từ ngữ gì để mô tả lại tình trạng lúc đó của tôi. Tôi đi cùng họ hàng đến đồn cảnh sát để yêu cầu thả mẹ tôi ra, nhưng cảnh sát nói rằng mẹ tôi đã bị dán nhãn là “người quan trọng” ở tỉnh, do đó họ không thể thả mẹ tôi ra được.

Mẹ tôi bị giam trong một tháng. Và thậm chí sau khi mẹ tôi về nhà, cảnh sát vẫn thường xuyên đến sách nhiễu chúng tôi.

Sự việc này có ảnh hưởng sâu sắc đến tôi. Ở trường cấp ba, tôi không còn môi trường tu luyện, nơi mà các học viên có thể khích lệ lẫn nhau. Thay vào đó, bạn bè cùng lớp tôi đều là người thường. Tiếp xúc với họ hàng ngày đã làm cho tôi, vốn không tu luyện tinh tấn, muốn được hoà đồng và được chấp nhận, cuối cùng đã ngừng tu luyện.

Sau khi quyết định từ bỏ tu luyện, trong tâm tôi không có Pháp nữa. Cứ như thể là tôi chưa từng tu luyện.

Khi gặp những xung đột nhỏ với các bạn cùng lớp, tôi cảm thấy không vui và than phiền rằng cuộc đời mình không thuận buồm xuôi gió. Tôi đã hoàn toàn quên mất yêu cầu của Đại Pháp là hướng nội. Chấp trước vào danh đã thao túng tôi. Mỗi khi không thể đạt được những gì mà tôi cho rằng lẽ ra tôi phải có được dựa vào bản sự của mình, tôi cảm thấy rất tệ. Kết quả học tập nhỏ nhoi của tôi đã làm tôi nghĩ rằng tôi có thừa khả năng thành công.

Tôi ngạc nhiên vì sao một đứa trẻ lại có thể có tham vọng mạnh mẽ như thế. Tôi cảm thấy vô vọng, chán nản và lạc lối.

Ước nguyện quay lại tu luyện

Khi còn nhỏ, tôi luôn luôn có sức khỏe tốt và chưa bao giờ phải uống một viên thuốc nào. Tôi được xem là một đứa trẻ khỏe mạnh.

Đầu năm ngoái, tôi bắt đầu bị ho dữ dội. Tôi nghĩ rằng cơn ho sẽ hết sau vài ngày, như những lần trước.

Nhưng sau vài tuần, các triệu chứng không hề thuyên giảm. Ngược lại, nó càng trở nên tệ hơn, giống như triệu chứng viêm phổi. Tôi ho liên tục cả ngày lẫn đêm và không thể nhắm mắt ngủ được. Tôi nghĩ rằng phổi của tôi sắp vỡ ra và tôi sắp chết.

Trong sự chịu đựng ấy, tất cả những chấp trước mà tôi đang ôm giữ là những truy cầu về kiến thức và mong ước cuộc sống vui vẻ dường như vô nghĩa.

Mẹ tôi nói rằng mẹ sẽ không ép tôi luyện công, bởi vì nếu tôi không có mong ước tu luyện thì không ai có thể ép tôi được.

Tôi uống thuốc, nhưng không có hiệu quả gì, nên tôi quyết định không uống thuốc nữa. Mẹ đề nghị đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi nghĩ rằng: “Tại sao mình lại phải tiếp tục sống khi mà mình biết rằng mình đang mang căn bệnh vô phương cứu chữa?”

Không còn lựa chọn nào khác, tôi mở sách Chuyển Pháp Luân, quyển sách mà đã rất lâu rồi tôi chưa động đến, và lặng lẽ đọc Luận Ngữ. Tôi cảm thấy một cảm giác ấm áp và tường hòa mà tôi đã không cảm nhận được trong nhiều năm qua.

Việc này làm tôi cảm thấy rằng tôi mong muốn được bắt đầu tu luyện trở lại. Chỉ với một ý nghĩ giản đơn và không chấp trước vào việc chữa bệnh, trong hai tuần mọi triệu chứng bệnh tật của tôi đã biến mất.

Những trải nghiệm mới

Tôi đến một thành phố khác để học cao hơn, và chấp trước hiển thị và truy cầu an dật đã làm tôi lo lắng. Đây là khảo nghiệm để xem tôi có thể từ bỏ chấp trước vào danh lợi hay không. Phía mặt con người nói với tôi rằng tương lai của tôi sẽ ảm đạm nếu tôi không tiếp tục việc học và rằng tôi có lẽ sẽ không có chỗ đứng trong xã hội và rằng không có mơ ước nào của tôi sẽ thành sự thật.

Khi tôi ngồi luyện tĩnh công, chữ “Chân” trở nên rất mạnh mẽ trong tâm tôi. Tôi nhận ra rằng đây là tất cả những gì tôi cần để đồng hóa với Pháp. Chỉ như thế tôi mới có thể tiếp tục con đường tu luyện của mình. Tôi quyết định từ bỏ việc học của mình.

Đêm hôm đó, khi tôi luyện bài công Pháp thứ hai, hai cánh tay của tôi đau nhức và tê mỏi. Tôi cảm thấy một dòng điện chạy qua đầu ngón tay, kéo hai bàn tay của tôi lại gần nhau hơn, giống như một nam châm. Tôi đã choáng váng và không thể hiểu tại sao nó lại xảy ra.

Tôi đã mê mờ trong thế giới người thường, và trải nghiệm lần này là một cú sốc lớn với tôi. Tôi đã nghe nhiều học viên chia sẻ tâm đắc thể hội trước đó, nhưng tôi luôn xem đó chỉ là những câu chuyện kể. Những gì họ nói vượt xa khỏi kinh nghiệm của tôi lúc đó. Nhưng bây giờ thì khác.

Sống trong môi trường khác làm tôi nghĩ về những học viên đang phải chịu đựng

Sau đó tôi chuyển đến nước Anh, nơi tôi có thể luyện công và nghĩ rằng không còn phải sợ bị bức hại nữa. Tôi không thể chịu được khi nghĩ về việc nhiều học viên quay về Trung Quốc. Có bao nhiêu người trong số họ bị mất việc, mất nhà và thậm chí mất đi sinh mệnh vì cuộc bức hại?

Không lâu sau đó, tôi có một giấc mơ rằng tôi quay về Trung Quốc học Pháp cùng với những học viên tôi gặp ở Anh quốc. Đột nhiên, cảnh sát đến và lục soát chỗ chúng tôi. Tôi nhớ lại cảm giác chịu đựng áp lực và tuyệt vọng trong quá khứ.Tôi nhận ra đây là điều mà một người sẽ không bao giờ cảm thấy ở Anh, nhưng các học viên ở Trung Quốc vẫn sống dưới áp lực to lớn như vậy. Tôi thực sự tôn trọng họ.

Tôi nhận ra rằng tôi không nên để mình chìm vào trầm cảm vì cuộc bức hại. Khi tôi gặp khó khăn, tôi phải đối diện với nó một cách tích cực và chủ động. Với tôi, vốn đã rời khỏi môi trường nguy hiểm đó, mục tiêu hiện tại của tôi là thể hiện một cách tích cực sự tốt lành của Pháp Luân Đại Pháp trong môi trường an toàn này.

Bây giờ, lẻ loi và cô độc là thử thách lớn đối với tôi. Tôi liên tục nhắc nhở bản thân rằng con đường của mình từ nay trở đi đã được Pháp an bài và mọi thứ đã được tạo ra là vì Pháp. Vì vậy, tôi không cần phải lo lắng và tôi không nên có bất kỳ truy cầu nào.

Khi tôi cảm thấy cô độc, tôi học Pháp và rồi lập tức cảm thấy rất may mắn và yên bình. Nhưng thỉnh thoảng những chấp trước người thường và những bấn loạn trong tâm vẫn còn khiến tôi lo lắng và mất kiên nhẫn.

Chỉ mới một năm kể từ khi tôi quay trở lại tu luyện. Tôi luôn luôn nghiêm khắc ước chế bản thân để đề cao, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng lại nghĩ rằng tu luyện thực sự là điều khó khăn nhất. Vì sao tôi lại có quá nhiều nhân tâm và truy cầu như vậy? Vì sao tôi không thể thời thời khắc khắc coi mình là một học viên Đại Pháp?

Lần này, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi sẽ đi theo con đường mà Sư phụ an bài cho tôi và tiếp tục kiên định tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/13/373730.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/23/172964.html

Đăng ngày 10-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share