Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-09-2018] Tôi sinh ra trong một gia đình nông thôn nghèo. Với quyết tâm để có cuộc sống tốt hơn, tôi đã học hành chăm chỉ và được nhận vào trường điều dưỡng. Sau khi tốt nghiệp, tôi tìm được một công việc ở bệnh viện chính của thành phố, kết hôn với một sỹ quan quân đội và sinh được một cậu con trai. Vào đúng lúc đó, cuộc sống hạnh phúc của tôi bắt đầu rạn vỡ. Tôi bắt đầu có những triệu chứng trầm cảm sau sinh và sức khỏe của tôi bắt đầu giảm sút. Tôi đã uống một lượng lớn thuốc viêm khớp, viêm dạ dày, mất ngủ và rối loạn nhịp tim. Do sức khỏe kém, tôi không thể xử lý công việc của mình và phải xin chuyển sang một phòng bệnh khác có ít bệnh nhân hơn.

Năm 1999, tôi có được một cuốn Chuyển Pháp Luân và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cuộc sống và sức khỏe của tôi ngay lập tức trở nên tốt hơn và tôi vui mừng tiếp tục tu luyện cho tới khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vài tháng sau đó. Tuy nhiên, vào thời điểm đó tôi đã quyết định tiếp tục tu luyện và chứng thực cho mọi người xung quanh tôi thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Nói với các bệnh nhân trong bệnh viện về Pháp Luân Đại Pháp

Đa số bệnh nhân mà tôi chăm sóc đều là những cán bộ hưu trí cao tuổi về hưu khó tính. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bắt đầu mang theo máy đo huyết áp bất cứ khi nào tôi đi quanh khu điều dưỡng. Trong khi đo huyết áp cho các bệnh nhân, tôi sẽ khích lệ họ trò chuyện và thỉnh thoảng còn đo huyết áp cho cả người thân của bệnh nhân đến thăm. Bởi vì các y tá khác thường ăn nói cộc lốc và thiếu kiên nhẫn, tôi đã chiếm được cảm tình của nhiều bệnh nhân bởi thái độ tử tế và nhiệt tình. Họ bắt đầu mong đợi đến ca làm việc của tôi và một số người thậm chí còn gặng hỏi: “Tại sao cô đối xử tốt với chúng tôi đến vậy?” Tôi sẽ đáp: “Đó là vì cháu là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chúng cháu cố gắng chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành người tốt.”

Khi nghe câu trả lời của tôi, những bệnh nhân này đã bị sốc và họ nắm lấy tay tôi nhẹ nhàng khuyên bảo: “Con ơi, đừng làm như vậy. Con có thể thấy bây giờ các học viên Pháp Luân Đại Pháp nguy hiểm như thế nào không. Con có một công việc tốt, một cậu con trai nhỏ và một gia đình tuyệt vời. Tại sao lại mạo hiểm như thế?” Tôi sẽ kiên nhẫn đáp lại: “Chính là nhờ có Pháp Luân Đại Pháp mà bây giờ cháu cư xử với người khác tốt như vậy. Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người cách trở thành những công dân tốt, hoàn toàn ngược lại với những tuyên truyền mà các bác thấy trên truyền hình!” Bằng cách này, nhiều bệnh nhân của tôi đã biết được chân tướng đằng sau cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp.

Sống chiểu theo nguyên lý tu luyện

Một tối, một bệnh nhân bất ngờ nhập viện. Vì các bệnh nhân trong khoa được xếp loại theo lệ phí, tôi hỏi con trai của bệnh nhân rằng anh ấy đóng lệ phí bao nhiêu. Con trai của người bệnh ngay lập tức mất bình tĩnh: “Đừng hỏi tôi về tiền! Hãy nhanh chóng tìm cho bố tôi một cái giường!” Tôi vội làm thủ tục cho ông cụ vào một phòng tốt. Bởi vì tôi là một học viên Đại Pháp, tôi vẫn bình tĩnh mặc dù qua ngôn từ qua lại cho thấy người đàn ông có vẻ đang đối mặt với khó khăn về tài chính và đang bị căng thẳng và thất vọng. Tôi làm theo chỉ dẫn của bác sỹ và nhanh chóng cho bệnh nhân uống thuốc. Tình trạng của bệnh nhân nhanh chóng được cải thiện và người con trai của ông chuyển thái độ từ tức giận sang biết ơn.

Vài ngày sau, tôi được biết rằng tôi đã đoán đúng. Con trai của người bệnh nhân thực sự bị thua lỗ khoản tiền lớn trong kinh doanh. Sự lo lắng của anh ấy tăng thêm khi bố anh bị ốm và phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ đáp trả giận dữ với những yêu cầu vô lý của anh ấy. Bởi vì tôi đã chiểu theo các pháp lý của Đại Pháp nên tôi đã có thể giữ được bình tĩnh và kịp thời điều trị cho bệnh nhân. Con trai của người bệnh nhân này sau đó đã yên tâm rằng cuộc sống của bố anh ấy không còn gặp nguy hiểm nữa.

Ngày nay, mối quan hệ giữa nhân viên y tế và bệnh nhân khá rắc rối. Tôi luôn luôn quyết tâm chăm sóc tốt nhất cho mọi bệnh nhân thuộc trách nhiệm của mình. Tôi nỗ lực cố gắng vượt bậc để hiểu được tình trạng sức khỏe của mỗi bệnh nhân, cảnh báo cho bác sỹ mỗi khi nhận thấy có bất kỳ thay đổi nào, và nhanh chóng cho bệnh nhân uống thuốc theo toa và điều trị khi cần thiết. Sự tận tâm của tôi đã giành được sự tôn trọng của nhiều bác sỹ và bệnh nhân trong bệnh viện.

Thuyết phục những người khác về sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp

Có lần một khoa trong bệnh viện của chúng tôi bị thiếu nhân sự. Trưởng khoa tôi được yêu cầu cung cấp tạm thời một y tá sang hỗ trợ khoa đó. Bởi vì các buồng bệnh trong khoa đó có nhiều bệnh nhân hơn nên các y tá phải làm việc vất vả hơn. Không một đồng nghiệp nào của tôi muốn sang hỗ trợ bên đó. Không còn lựa chọn nào khác, sếp của tôi hỏi đến tôi và tôi đã đồng ý không chút do dự.

Khoa mới của tôi có tổng cộng 50 bệnh nhân phải chăm sóc. Đầu ca trực của mình, tôi đã gặp mỗi bệnh nhân, hỏi chi tiết về tình hình sức khỏe của họ, và đo huyết áp cho họ. Nhiều bệnh nhân đã ngạc nhiên và hỏi liệu tôi có phải là nhân viên mới không. Tôi giải thích rằng tôi tạm thời được điều chuyển sang để giúp khoa này. Tôi ghi lại tình trạng của mỗi bệnh nhân vào cuốn sổ của mình và dùng nó để lên báo cáo chi tiết trong buổi giao ban vào sáng hôm sau.

Do cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, nhiều nhân viên bệnh viện đã có những quan niệm sai lầm về môn tu luyện. Bởi vì tôi muốn thuyết phục họ về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã cố gắng hết sức mình để chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong hành xử lẫn lời nói của mình. Những nỗ lực của tôi đã không uổng phí. Trong trường hợp này, sự tỉ mỉ của tôi đã gây ấn tượng với bác sỹ phụ trách khoa đó đến mức cô ấy đã lặng lẽ tâm sự với đồng nghiệp của tôi vài năm sau đó: “Lý do cô ấy đối xử tốt với bệnh nhân là vì cô ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Sau vài ngày, y tá Trưởng của khoa đã gặp tôi. Cô bày tỏ sự thấu hiểu và ủng hộ đức tin của tôi vào Pháp Luân Đại Pháp và hỏi rằng liệu tôi có muốn ở lại làm việc cho khoa của cô không. Tôi mỉm cười và nói với cô ấy rằng tôi sẽ chấp hành theo quyết định của quản lý bệnh viện. Sau 10 ngày tôi quay trở lại khoa cũ của mình, nhưng trong một bữa ăn tối của khoa, sếp của tôi đã tự hào nói với mọi người rằng nhiều bệnh nhân ở khoa kia đã nói với Giám đốc bệnh viện: “Chúng tôi chưa bao giờ gặp một y tá tốt đến vậy.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/25/374924.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/17/172880.html

Đăng ngày 06-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share