Bài viết của chồng một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-10-2018] Vợ tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù tôi đã cùng vợ đến nhóm học Pháp để học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi không muốn luyện công. Tôi coi như chưa được tính là một người tu luyện, thân thể tôi không khỏe, mỗi ngày tôi đều phải uống thuốc.

Sáng ngày 26 tháng 4 năm 2017, vợ tôi và một học viên khác đi ra ngoài giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đã không trở về nhà vào buổi chiều như thường lệ. Trời đổ mưa và tôi cảm thấy có điều bất trắc. Tôi gọi điện cho chồng của học viên kia, anh ấy nói rằng vợ bình cũng chưa thấy trở về. Chúng tôi nhận định rằng hai người họ đã bị bắt giữ.

Ngay lập tức tôi bắt đầu thu gom toàn bộ sách Đại Pháp và các tài liệu liên quan, nhưng nhà tôi lại không có nơi nào an toàn để cất chúng. Đúng lúc cấp bách ấy, một học viên ở trong nhóm học Pháp chúng tôi đến, cô ấy bảo trong tâm cô ấy có chút không yên khi không thấy chúng tôi đến học Pháp nhóm vào buổi chiều. Bình thường thì cô ấy không có cảm giác lo lắng như vậy nếu chúng tôi không đến học, nhưng hôm đó thì khác, cô ấy muốn đến xem xem tình hình chúng tôi ra sao. Tôi vô cùng xúc động nhìn cô ấy, chẳng phải chính là Sư phụ đã phái cô ấy tới sao!

Đồng tu tới, trong tâm tôi được an ủi rất nhiều, không còn lo lắng nữa. Cô ấy trấn an tôi, đồng thời nhanh chóng gói ghém toàn bộ sách và tài liệu Đại Pháp mang đi. Cô ấy cũng thông báo cho các học viên khác phát chính niệm.

Sau khi cô ấy rời đi, tôi có chút rầu rĩ, thấy rằng vì cá nhân từng làm đại phẫu nên chân cẳng đi lại có phần không thuận tiện, nên mọi việc trong nhà đều do một tay vợ tôi lo toan. Tôi không đi chợ, cũng không nấu nướng, việc lớn nhỏ trong nhà tôi đều không động tay. Giờ có một mình thì tôi biết sống làm sao? Trong tâm tôi bắt đầu oán giận vợ mình.

Trong gần 20 năm Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại Pháp Luân Công, vợ tôi đã nhiều lần bị bắt giữ, tôi cũng vì vậy mà nếm trải nhiều đả kích, áp lực và thống khổ. Tôi bị bệnh tim, huyết áp cao, và thường xuyên sống trong sợ hãi kể từ cuộc bức hại bắt đầu. Nếu vợ tôi về nhà muộn một chút, là tôi bắt đầu lo lắng cho cô ấy. Vì thời gian dài sống trong lo âu căng thẳng, cộng thêm bệnh tim, nên tôi thường không khống chế được tính khí của mình, và thường trút cơn thịnh nộ lên đầu cô ấy. Lúc này tôi tâm tình chán nản, suy sụp, cơm trưa cũng chẳng buồn ăn.

Đúng lúc này, một học viên khác vừa hay tin liền đến nhà tôi và mang đồ ăn đến cho tôi, khiến tôi vô cùng cảm động. Sau đó nhiều học viên khác cũng ghé qua. Họ không chỉ mang đồ ăn đến, mà còn khích lệ và giúp tôi hiểu về tình huống này trên cơ điểm của Pháp. Một số đi tới khu vực trại tạm giam để phát chính niệm hàng ngày. Một số khác thì lên mạng internet vạch trần tà ác. Một số khác thì mỗi ngày đều mang tài liệu Đại Pháp đến cho tôi đọc. Một học viên thậm chí còn đưa cho tôi 300 tệ để phòng trường hợp cần thiết. Tôi vô cùng cảm động trước sự thiện lương, chu đáo của các học viên, bởi vậy tôi đã hạ quyết tâm từ nay về sau sẽ học tập họ và tu luyện thật tốt.

Tôi không còn chán chường nữa, tôi không còn oán thán vợ cũng như bản thân nữa. Tôi biết rằng vợ tôi đang làm sự việc chính nhất, thần thánh nhất thế gian này. Là tà đảng quá xấu xa rồi, nó bức hại người tốt, thiện ác hữu báo là Thiên Lý. Tôi tin Sư phụ, tin Đại Pháp, mây đen nhất định sẽ tan, ánh sáng mặt trời nhất định sẽ đến. Tôi quyết định không để đồng tu phải lo lắng cho mình nữa, để họ có thể đi làm việc cứu người nhiều hơn. Tôi mở tủ lạnh và thấy trong đó có rất nhiều thức ăn mà các học viên mang đến cho tôi. Tôi cố gắng tự nấu nướng và thấy rằng các món ăn tôi làm cũng không tệ lắm. Nhờ sự hỗ trợ và khích lệ của các học viên, tôi nhanh chóng khôi phục lại cuộc sống chính thường và có thể làm những việc cần phải làm, và học Pháp.

Cháu trai tôi làm việc tại chính đồn công an đã bắt giữ vợ tôi, vậy hẳn là cậu ta phải biết về tình huống của vợ chồng tôi. Tuy nhiên, cậu ta lại cố gắng tránh mặt tôi và thậm chí còn không hề gọi điện hỏi thăm tôi. Trong khi đó các học viên thì chăm sóc cho tôi như người thân trong gia đình. Sự ấm áp và năng lượng của họ đã tác động tới tôi và gia tăng thêm sức mạnh cho tôi. Tôi thường cảm thán: họ thật là nhóm người tâm địa thiện lương, đạo đức cao thượng!

Nhờ Sư phụ bảo hộ và gia trì, cùng các đồng tu vô tư giúp đỡ, 15 ngày sau vợ tôi đã trở về nhà. Tôi muốn nhân cơ hội này xin được biểu đạt sự cảm tạ chân thành tới Sư phụ tôn kính và các đồng tu! Tôi cũng muốn nói với tất cả mọi người trên thế gian này rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Đệ tử Đại Pháp là tấm gương đạo đức của xã hội hiện nay! Là hy vọng chân chính để phục hưng sự vĩ đại của dân tộc Trung Hoa!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/10/375509.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/22/172956.html

Đăng ngày 30-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share