Bài viết của Liên Hương, một học viên tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 11-08-2018] Tôi dạy ở một trường dạy nghề. Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1995, tôi đã bị thấp khớp nặng trong nhiều năm. Tôi đã thử nhiều loại thuốc Tây y và Trung y cũng như các phương pháp khí công khác nhau. Không có gì mang lại kết quả cho đến khi tôi học Pháp Luân Đại Pháp, và mọi bệnh tật của tôi đã biến mất trong vòng 2 tuần!

Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi một thân thể khỏe mạnh và dạy tôi trở thành một người tốt hơn. Sau khi Giang Trạch Dân (Cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc) tiến hành cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, tôi đã tới Bắc Kinh ba lần để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Đại Pháp. Tôi đã bị giam giữ bất hợp pháp nhiều lần và bị đưa tới một trại lao động cưỡng bức trong 15 tháng. Đồng thời, Phòng 610 cũng ra lệnh cho trường học không cho phép tôi được dạy học sinh. Do đó, trong một khoảng thời gian, tôi bị phân công làm đủ loại công việc tay chân và việc Văn phòng, từ việc đun nước sôi đến việc ngồi ở Phòng đào tạo.

Là một học viên Đại Pháp, tôi chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Dù tôi được phân công nhiệm vụ nào, tôi cũng nghĩ cho người khác trước và không quan tâm đến được mất cá nhân. Ví dụ, khi tôi thấy Phòng đun nước bẩn thỉu, tôi dành cả một ngày để lau dọn. Tôi kết bạn với tất cả mọi người, từ Công nhân đến Nhân sự cấp cao. Tôi nói với họ chân tướng về Đại Pháp. Từng người một, đã có rất nhiều người lựa chọn thoái ĐCSTQ.

Câu chuyện về những chiếc Huân chương

Mùa Thu năm 2011, trường học dự định tham dự cuộc thi kỹ năng sinh viên học nghề quốc gia trong năm tiếp đó. Hiệu trưởng yêu cầu tôi dẫn dắt và đào tạo cho đội dự thi.

Chúng tôi đã tiến hành đào tạo trong 8 tháng. Trong suốt thời gian đó, tôi đã làm việc gấp đôi: công việc giảng dạy thường ngày, cộng thêm việc đào tạo đặc biệt cho các sinh viên trong đội dự thi. Hầu như ngày nào tôi cũng ở lại trường đến khuya.

Trong khi giảng dạy cho sinh viên các kỹ năng, tôi cũng chú ý đến việc phát triển nhân cách của các em. Tôi dạy sinh viên trở thành người tốt thông qua việc nhắc nhở các em phải trung thực, tốt bụng và vị tha. Tất cả sinh viên trong nhóm mỗi năm đều rất thân thiết với tôi và nhiều em đã quay lại thăm tôi sau khi tốt nghiệp.

Năm 2012, các học sinh của tôi đã giành được Huy chương bạc trong vòng thi chung kết – Huy chương Quốc gia đầu tiên trong lịch sử của nhà trường.

Lần khác, trong một buổi tập huấn ở một thành phố khác, tôi đã trải qua một đợt tiêu nghiệp lớn dưới dạng một căn bệnh nghiêm trọng. Tôi vô cùng chóng mặt và toàn thân tôi đau đớn. Tuy nhiên, tôi đã cố chịu đựng và tiếp tục đi cùng học sinh đến hội thảo. Khi chúng tôi trở lại trường vào buổi tối, trước khi tôi có cơ hội nói với các giáo viên khác rằng tôi cần về nhà nghỉ ngơi, hai giáo viên khác đã nói rằng họ cần phải về nhà ngay lập tức.

Tôi nói với họ: “Được, các cậu có thể về nhà. Tôi sẽ ở đây quản học sinh.”

Sau đó, khi tôi tham gia phần thảo luận và đánh giá cùng học sinh, tôi đã liên tục nhẩm: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Chuyển Pháp Luân). Tôi đã hoàn toàn bình phục khi trở về nhà tối hôm đó.

Một ngày, trước một cuộc thi quốc gia lớn, tôi bị ngã cầu thang. Tôi đổ mồ hôi lạnh khắp người. “Mình sẽ ổn. Mình là một người tu luyện!” Tôi tự nhủ như vậy. Mặc dù xương cụt của tôi rất đau, việc này đã không gây cản trở đến công việc của tôi.

Từ năm 2012 đến 2016, đội của trường tôi đã giành hai Huy chương Vàng, mười ba Huy chương Bạc và hai Huy chương Đồng. Ban Giám hiệu nhà trường thường khen ngợi tôi trong các cuộc họp hội đồng. Mọi người đều biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, do đó thông qua kết quả công tác tốt của tôi, nhiều đồng nghiệp đã hiểu được rằng Đại Pháp thực sự tốt. Do đó nhiều người đã thoái ĐCSTQ.

Tâm bao dung

Trường học của tôi mời một vị Giáo sư từ một Trường đại học đến hướng dẫn chúng tôi năm 2012. Chúng tôi đã cùng đi nhiều chuyến công tác. Các giáo viên ở những trường khác bắt taxi để đi lại vì trường của họ chu cấp kinh phí. Tôi cố gắng tiết kiệm tiền cho trường mình và đi xe buýt. Vị Giáo sư nói: “Trường của chị thực sự đã cử đi một người tốt!” Sau đó tôi nói với bà ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Một năm, vị Giáo sư này yêu cầu tôi chọn một trong số hai sinh viên của tôi tham gia một chương trình đào tạo chuyên sâu. Hai sinh viên có kỹ năng ngang nhau. Một người là họ hàng của tôi. Tôi cảm thấy sinh viên kia có chút nhỉnh hơn, do đó tôi đã đề cử cậu ấy. Vị giáo sư hỏi tôi lý do tại sao tôi không đề cử người họ hàng của mình. Tôi giải thích rằng bởi vì người sinh viên kia khá hơn một chút. Tôi tin rằng việc này đã khiến bà giáo sư thấy được sự chính trực của tôi – kết quả của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Năm 2014 và 2015, vị Giáo sư này yêu cầu tôi chọn Đề tài làm chủ đề chính cho đợt tập huấn tranh Huy chương Vàng. Cả hai lần tôi đều đề cử đề tài của các giáo viên khác. Bà hỏi lý do tại sao tôi không chọn đề tài của mình, đặc biệt là khi đề tài của tôi cũng có triển vọng tốt. Tôi nói với bà ấy rằng các đề tài đều tốt như nhau và các giáo viên khác cũng nên có được cơ hội như tôi.

Bà Giáo sư kêu lên: “Chị quả là một người tốt! Tôi đã đến nhiều trường để đào tạo. Tất cả những giáo viên ở đó đều tranh đấu để có được cơ hội thu lợi cho bản thân. Tôi chưa từng gặp một ai như chị!”

Bà nói tiếp: “Tôi biết rằng đó là nhờ chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!”

Phòng 610 từ chối các giải thưởng của tôi

Sau khi chúng tôi giành chiến thắng năm 2012, Ban Giám hiệu trường tôi và Sở Giáo dục địa phương đã chọn đề cử tôi cho danh hiệu “Giáo viên xuất sắc” của thành phố. Nhưng Phòng 610 của thành phố đã gạt tên tôi ra khỏi danh sách đề cử. Hiệu trưởng trường tôi đã yêu cầu các quan chức thành phố thay đổi quyết định nhưng không có kết quả. Do đó ngay năm sau, tôi lại được đề cử cho danh hiệu này. Do vụ việc đã xảy ra năm trước, lần này Hiệu trưởng trường tôi đã có thêm một động thái là gọi điện cho Trưởng Phòng 610. Trưởng Phòng 610 thẳng thừng nói: “Chúng tôi nhận lệnh từ chính phủ. Tất cả các đề cử sẽ bị từ chối nếu có vấn đề liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp!“

Hiệu trưởng nhà trường nói với tôi: “Đừng buồn. Tất cả chúng tôi đều biết những thành tích của chị. Các giáo viên và học sinh chúng tôi đều yêu quý chị!” Ông ấy đã trao cho tôi tất cả các Danh hiệu cấp trường trong những năm tiếp sau. Thời gian trôi qua, Hiệu trưởng đã nhận ra chân tướng và uy lực của Pháp Luân Đại Pháp thông qua tôi. Ông ấy cũng vui mừng lựa chọn thoái ĐCSTQ.

Tôi biết rằng tất cả những thành tích của tôi đều là kết quả trực tiếp nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp đã tịnh hóa tâm hồn tôi, đề cao tâm tính của tôi, khai mở trí huệ cho tôi và dẫn dắt tôi trong cuộc sống!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/11/372182.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/26/172601.html

Đăng ngày 16-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share