Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 8-6-2018] Tôi là một sinh viên đại học 20 tuổi. Năm lên sáu tuổi, tôi được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp. Bà tôi kể cho dân làng nghe câu chuyện của những người được thụ ích từ Đại Pháp, mặc dù mọi người nghe nửa tin nửa ngờ, nhưng tôi vẫn tin mọi chuyện bà nói.

Từ đó trở đi, sau khi làm xong bài tập về nhà, tôi cùng bà đọc sách Chuyển Pháp Luân. Khi ở độ tuổi thiếu niên, tôi tự hỏi liệu tin Pháp Luân Đại Pháp có gì sai không? Sau khi suy xét cẩn thận, tôi thuyết phục bản thân rằng Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) là chân chính, vì tất cả các sách Đại Pháp tôi đọc đều dạy mọi người làm người tốt.

Lên lớp 5, tôi luôn hành xử như một học viên vì Sư phụ giảng cho chúng ta trong sách Chuyển Pháp Luân rằng nếu làm việc xấu, chúng ta sẽ mất đức và tạo nghiệp. Tôi [hành xử] chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp và luôn thu được lợi ích.

Nhiều bạn cùng lớp của tôi trộm cắp, hút thuốc, đánh nhau và thậm chí còn trở thành những côn đồ. Bất cứ khi nào thấy họ, tôi hiểu rằng mình đã may mắn khi trở thành một học viên Đại Pháp.

Trở thành đệ tử Đại Pháp chân chính

Khi đang học năm thứ hai ở trường trung học cơ sở, tôi quyết định coi bản thân là người tu luyện chân chính và có trách nhiệm với chính mình. Vì vậy, tôi bắt đầu giảng chân tướng về cuộc bức hại.

Hàng ngày sau khi tan học, tôi đều đọc sách Chuyển Pháp Luân. Ban đầu, bất cứ khi nào cầm cuốn sách lên, tôi đều cảm thấy mê mờ. Tôi không cảm thấy thế khi đọc các sách ở trường. Sau đó tôi nhận ra mình cần phải thanh lý những vật chất bất hảo trong đầu não mình.

Tôi biết rằng khi tu luyện chân chính, bước đầu tiên là thân thể được tịnh hóa để đạt đến trạng thái vô bệnh. Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi mơ thấy những con rắn nhỏ đang di chuyển trong cánh tay của mình. Ngay lập tức tôi hô “Diệt (MIÈ)” ba lần, và lũ rắn đã biến mất.

Tôi chưa bao giờ gian lận trong thi cử và luôn tập trung vào việc học. Trong kỳ thi trung học cơ sở, tôi có kết quả đứng thứ hai toàn huyện và đứng đầu lớp. Giáo viên nói rằng tôi đạt kết quả tốt phi thường và một bạn học hỏi tôi liệu có phải là nhờ Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi biết có kết quả này là nhờ mình đã chiểu theo các Pháp lý của Đại Pháp trong cuộc sống hàng ngày.

Giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người

Tôi được nhận vào một trường trung học hàng đầu. Hàng ngày, trong giờ nghỉ trưa và buổi tối, tôi duy trì việc học sách Chuyển Pháp Luân và nghe audio các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí. Thỉnh thoảng, tôi luyện bài tĩnh công đả tọa sau khi các bạn cùng phòng đã ngủ.

Lúc bắt đầu năm học cuối, tôi đã tiếp xúc với một đồng tu sống gần trường mình. Cô mời tôi đến học Pháp ở nhà mình vào mỗi tối sau khi tôi làm xong bài tập về nhà. Trước đây, tôi thấy không thoải mái khi luyện công trong ký túc xá nhưng giờ đây tôi có thể luyện ở nhà của nữ đồng tu này.

Lúc đó tôi chưa đến 17 tuổi, dù sao vẫn còn trẻ con, là kiểu “ghé con mới đẻ chẳng sợ cọp”. Một buổi sáng Chủ Nhật, tôi cho một số tài liệu Đại Pháp vào ba lô và đi phân phát ở trong một tòa nhà của trường. Trong giờ học vào buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm nói với tôi rằng qua màn hình camera theo dõi thấy tôi đang phân phát tài liệu Đại Pháp. Hiệu trưởng nhà trường bảo cha mẹ tôi phải dạy bảo tôi.

Trên đường tới một khu vực khác trong khuôn viên trường, tôi thấy vài tấm áp phích phỉ báng Đại Pháp trên tường giảng đường. Tôi lập tức giật chúng xuống. Khi đang ăn trưa, tôi lại thấy những tấm áp phích lớn kiểu đó trên tường và cột trụ ở lối vào nhà ăn. Tôi nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này và ngay lập tức gỡ xuống hơn 10 tấm áp phích như vậy.

Việc này khiến tôi lý trí hơn, dạy tôi cách có trách nhiệm với Đại Pháp. Tôi chưa bao giờ dừng việc phân phát tài liệu giảng chân tướng ở trường, nhưng tôi đã chú ý hơn tới vấn đề an toàn. Là học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi tin rằng mình phải có trách nhiệm lên tiếng khi thanh danh của Đại Pháp đang bị bôi nhọ.

Bị bắt giữ và thẩm vấn

Tôi được nhận vào một trường đại học trọng điểm ở một tỉnh khác. Tuy nhiên, vì gửi đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nên sau hai tháng đầu tiên ở trường đại học, tôi đã bị cảnh sát địa phương tìm tới. Cảnh sát mặc thường phục xông vào phòng ký túc nơi tôi ở và tịch thu của tôi máy vi tính, điện thoại di động, sách Chuyển Pháp Luân, tài liệu giảng chân tướng và các đĩa DVD Biểu diễn Nghệ thuật Shen Yun.

Họ đưa tôi tới phòng an ninh của trường. Viên cảnh sát ghi lại cuộc thẩm vấn có thái độ ngạo mạn. Khi anh ta hỏi tôi tên gì, tôi trả lời là Pháp Luân Đại Pháp. Khi anh ta hỏi ai cung cấp tài liệu cho tôi, tôi bảo nếu mình nói ra thì chẳng phải sẽ khiến người khác gặp rắc rối sao. Dường như anh ta ấn tượng với phản ứng của tôi.

Đêm hôm đó, tôi bị bắt cóc đưa đến đồn công an địa phương. Nhà trường thông báo cho cha mẹ tôi và cha mẹ tôi đã gọi điện cho tôi, nhưng cảnh sát không cho tôi trả lời điện thoại. Họ tra tấn tôi suốt 24 giờ đồng hồ nhưng tôi từ chối cung cấp bất cứ thông tin gì cho họ. Họ còng tay tôi và đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Sau đó, tôi bị giam giữ ở một trại tạm giam, mặc dù khi đó tôi chưa đủ 18 tuổi.

Họ cố gắng chụp hình tôi nhưng không thành công. Ống kính máy ảnh liên tục rơi xuống đất. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ không muốn tôi hợp tác [với tà ác].

Từ chối hợp tác khi bị giam giữ

Sau khi đến trại tạm giam, tôi nghĩ rằng, là một đệ tử Đại Pháp, tôi không thể hợp tác với những ai bức hại mình. Tôi quyết định tuyệt thực. Sau hai ngày, mọi người trong trại giam đều biết chuyện này và hỏi tại sao tôi tuyệt thực. Điều này đã cho tôi cơ hội để giảng chân tướng cho họ nhiều hơn về Đại Pháp.

Sau sáu ngày tuyệt thực, khi tôi sắp suy sụp thì có người nói: “Bạn nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhưng nếu bạn không ăn, mọi người có thể nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp không cho bạn ăn.” Tôi thấy người này nói có lý và bắt đầu ăn trở lại.

Một số người cười nhạo tôi, nhưng một người họ Giáp nói: “Sư phụ Lý Hồng Chí là người tốt.” Tôi nói với anh về Đại Pháp và anh bảo rằng muốn học. Tôi không tin anh muốn vậy, nhưng anh cứ khăng khăng, vì vậy tôi đã đọc Luận Ngữ cho anh nghe, sau đó anh nói: “Này, môn này thật sự tốt. Tại sao Đại Pháp lại bị cấm chứ? ĐCSTQ thật sự là không tốt.”

Anh ấy phải ngồi tù vì đã đánh người ức hiếp mình. Tôi nói cho anh về nguyên lý chuyển hóa giữa nghiệp và đức: “Là chuyện tốt nếu người khác ức hiếp anh mà anh không đấu lại. Nghiệp sẽ tiêu khi anh chịu khổ và nó sẽ được chuyển hóa thành đức.” Anh ấy hiểu ra và nói: “Trước đây, tôi vừa chịu đựng vừa bị tức giận, bây giờ thì tâm tôi trở nên tĩnh lặng – Tôi đã đắc được Pháp Luân Đại Pháp. Vào đây mà tôi đã đắc được!”

Một tháng trước thời điểm được thả ra, tôi đã chia sẻ với các lính canh và tù nhân một số lời giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí. Viên cảnh sát trực ban lắng nghe và nói: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt, dạy con người làm những việc tốt. ĐCSTQ thực sự có vấn đề.”

Một cảnh sát khác nhấn mạnh: “Sức mạnh của đức tin quá to lớn! Nếu là Đảng viên mà bị kẻ địch bắt, họ luôn lựa chọn phản bội ĐCSTQ. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thì tuyệt đối không như vậy.”

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi phải chịu khổ. Tuy nhiên, đức tin của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp tuyệt đối không bao giờ dao động. Đại Pháp đã bén rễ sâu trong tôi.

Trong khi bị giam giữ, ngoài việc giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người, tôi còn lặng lẽ nhẩm Pháp và phát chính niệm. Tôi được yêu cầu ký một tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp, nhưng đã nhất quyết từ chối. Không có gì trân quý hơn những gì Sư phụ đã ban cho tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/8/368564.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/19/171952.html

Đăng ngày 10-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share