Bài viết của Lan Lan tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-11-2010] Con kính chào Sư tôn! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 1 năm 1999. Con đường tu luyện của tôi trong những năm qua đã kinh qua đủ mọi khổ nạn, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã đáp ứng được yêu cầu của Đại Pháp bởi vì tôi không làm bất kỳ việc sai trái đáng kể nào. Tôi luôn luôn phán xét các chấp trước của các đồng tu cũng như hành động sai lầm của các thành viên trong gia đình, và do đó họ mang tâm oán hận to lớn đối với tôi. Tâm bất hảo này đã khiến cựu thế lực có cơ hội để bức hại tôi. Sau đó tôi bị giam giữ hơn một năm. Là một người tu luyện, tôi cảm thấy hổ thẹn mặc dù tôi không bị “chuyển hóa”.

Hướng nội để loại bỏ chấp trước

Tôi thường nhẩm lời giảng của Sư phụ trong bài “Đào sa”:

“Chính Pháp tại giai đoạn cuối cùng rồi; những nhân tố can nhiễu ấy trong vũ trụ cũng đang từ những học viên mà lôi ra những [ai] không thể tinh tấn; ví như: (1) lý trí không ‘thanh’, (2) ngôn hành lộn xộn mãi, (3) tâm chấp trước không tống khứ, ngày càng phình to lên, tạo thành việc nhìn ra ngoài, cầu bên ngoài rất mãnh liệt, mất cả lý trí.“ (Đào sa)

Khi tôi đánh giá việc tu luyện của bản thân dưới góc độ của một người ngoài cuộc, tôi bị sốc khi thấy rằng tôi đúng như người mà Sư phụ nói tới trong bài giảng này. Tôi hành xử như một người tốt trên bề mặt, nhưng không tu luyện bản thân vững vàng thông qua việc nghiêm túc hướng nội.

Sư phụ giảng:

“Chư vị không muốn cải biến trạng thái của con người, từ lý tính mà thăng hoa nhận thức chân chính về Đại Pháp, thì chư vị sẽ mất cơ hội. Chư vị không cải biến cái Lý của con người vốn được hình thành vào tận xương cốt cả trăm nghìn năm ở người thường ấy, thì chư vị vẫn không bỏ đi được cái tầng xác bề mặt của con người, nên không cách nào viên mãn…Trong tu luyện chư vị không phải là do chính mình đề cao một cách hết sức thực tại một cách chân chính, từ đó khiến bên trong phát sinh biến hoá lớn mạnh về bản chất, mà là dựa vào lực lượng của tôi, mượn nhân tố lớn mạnh bên ngoài, như thế vĩnh viễn không cải biến bản chất con người của chư vị chuyển biến thành Phật tính được.” (Tinh tấn yếu chỉ – Lời cảnh tỉnh)

Thể ngộ cá nhân tôi về “Lời cảnh tỉnh” nội tâm cần thực sự cải biến thông qua hướng nội. Đối với một người chân tu thì không quan trọng là ai đúng hay sai trên bề mặt. Điểm mấu chốt là phải loại bỏ được những chấp trước ẩn sâu đó.

Tôi không phải là một người tu luyện tốt vì tôi không tu luyện bằng cách hướng nội mà chỉ phán xét đúng sai trên bề mặt. Một chuyện dưới đây liên quan đến dưa chua đã phản ánh trạng thái tu luyện kém của tôi. Tôi đã từng ở cùng với các đồng tu trong một khoảng thời gian. Một học viên ở đó thích ăn dưa chua. Cô ấy luôn luôn nhờ các học viên khác mang dưa chua đến nhưng không tự mình mang đi. Tình hình tệ đến mức cả nhóm bắt đầu phàn nàn về sự ích kỷ của cô ấy. Tệ hơn nữa là khi tôi hết dưa chua, cô ấy không chỉ từ chối cho tôi dưa chua của cô ấy mà còn cười toe toét với tôi. Tôi bị động tâm rất mạnh bởi cô ấy giả vờ như không biết gì. Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi? Tại sao tôi có một đồng tu keo kiệt như cô ấy?

Sau đó tôi bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ về việc đó. Dường như trên bề mặt thì tôi không làm gì sai. Khi tôi hướng nội, tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi thực sự có tâm coi thường cô ấy. Tôi thực sự không sẵn lòng cho cô ấy dưa chua của tôi chút nào. Cô ấy thực sự hiểu được cảm giác của tôi và làm như vậy với tôi là có mục đích. Sự việc này xuất hiện là vì sự nhỏ nhen của tôi. Điều này đúng như Sư phụ đã giảng:

“Tướng tự tâm sinh.” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên)

Nó thực sự là sự thể hiện của nội tâm.

Điều đáng ngạc nhiên là sau đó cô ấy từ chối ăn dưa chua của tôi. Cô ấy thậm chí còn tức giận khi tôi cố nài cô ấy ăn. Điều tôi học được lúc bấy giờ đó là tôi vẫn còn chấp trước muốn xoa dịu cô ấy. Vì thế tôi đặt cái lọ trên bàn cho mọi người. Sau đó cô ấy lại ăn dưa chua. Chúng tôi đã nhìn nhau và cười vui vẻ. Tôi nói với cô ấy rằng dưa chua không có tội, mà vấn đề là ở tâm chấp trước. Cô ấy nói với tôi: “Chẳng phải là Sư phụ luôn cho chúng ta tìm ra chấp trước của bản thân thông qua từng việc nhỏ hằng ngày hay sao? Tôi hy vọng tôi đã không quá khắc nghiệt với chị.” Tôi nói: “Tôi muốn cảm ơn chị. Tôi học được từ chị những thiếu sót của tôi. Tôi không nhìn vào những điểm mạnh của chị mà chỉ phê phán những điểm yếu. Chị tu luyện tốt hơn tôi.” Chúng tôi nhìn nhau cùng cười vì đã hiểu nhau hơn.

Cảm tạ Sư tôn đã cho tôi nhìn ra thiếu sót của mình từ các đồng tu! Tôi sẽ hướng nội khi xử lý mọi việc. Nếu tất cả chúng ta đều hướng nội, sẽ không còn gián cách giữa các đồng tu. Thông qua các học viên, uy lực vô biên của Đại Pháp sẽ triển hiện, và người thường có thể thấy được sự tốt đẹp và hy vọng của Đại Pháp. Nhiều người hơn nữa trong số họ sẽ được cứu và Sư phụ sẽ vui mừng.

Chứng thực Pháp với chồng tôi bằng thiện tâm và lòng tốt

Chồng tôi làm việc ở xa và chỉ trở về nhà một đôi lần trong tháng. Anh ấy không muốn nghe tôi giảng chân tướng. Tôi quyết định không nói gì cả vì anh ấy không ở nhà thường xuyên và không can nhiễu đến việc tôi làm ba việc khi anh ấy về nhà.

Sau khi tôi ở tù về, anh ấy quay về nhà và mở một quán ăn nhỏ trong thị trấn để có thể giám sát tôi chặt chẽ. Anh ấy đã hoàn toàn bị cựu thế lực kiểm soát. Anh ấy cấm tôi liên lạc với các đồng tu. Anh ấy chửi tôi khi tôi cố gắng giảng chân tướng cho anh và đập vỡ đồ đạc khi anh ấy giận dữ. Tôi quyết định tốt nhất là tôi tiếp tục học Pháp nhóm cùng các đồng tu.

Một lần, anh tóm lấy tôi ở nhóm học Pháp và bắt tôi về nhà. Tôi nói với anh: “Anh hãy tỉnh lại đi. Anh đã đi quá xa rồi. Là vợ chồng, chúng ta nên cùng nhau chia sẻ mọi vui buồn sướng khổ. Ngược lại, anh lại đứng cùng phía với ĐCSTQ tà ác để bức hại em chỉ vì anh sợ họ.” Anh nhìn chằm chằm vào tôi run rẩy rồi hét lớn. Đột nhiên tôi cảm thấy tồi tệ và hối tiếc là tôi đã không cố gắng hơn để giảng chân tướng cho anh. Tôi cảm thấy mình bị một đám những vật chất xấu bao quanh ép lấy đầu. Tôi lúng túng đến mức tôi không thể tập trung vào học Pháp nhóm cũng không lập chưởng phát chính niệm lẫn luyện công một cách nghiêm chỉnh.

Tôi đã từng trách chồng tôi đã không đối xử tốt với tôi. Tôi không hiểu đó không phải là bản tính của anh ấy. Sau đó tôi đã dần dần hiểu ra rằng tôi chấp trước vào tình. Tôi cũng nhận ra rằng tôi cần điều chỉnh tư duy của bản thân và chính lại những thiếu sót của mình. Tôi cũng cần thanh trừ mọi can nhiễu tà ác và tu luyện một cách đường đường chính chính.

Thực tế là chồng tôi là một người tốt bụng. Anh ấy đã tới trại tạm giam với các đồng tu của tôi nhiều lần để yêu cầu thả tôi khi tôi bị giam giữ bất hợp pháp. Nhưng anh ấy đã hành xử như vậy chỉ vì tôi chứ không phải vì anh đã nhận ra sự tà ác của ĐCSTQ, và cuộc đàn áp tàn nhẫn của nó đối với các đệ tử Đại Pháp. Đó là lỗi của tôi vì tôi đã tập trung quá nhiều vào làm các việc Đại Pháp mà ít chú ý tới gia đình mình.

Tôi bắt đầu chăm coi việc nhà và khiến cho mối quan hệ của chúng tôi trở nên êm thấm. Sau đó tôi đã dần dần giảng chân tướng một cách khéo léo cho anh ấy bất kể phản ứng của anh thế nào. Tôi đối xử với anh như một chúng sinh mà tôi muốn cứu. Tôi đã giúp anh ấy lấy lại chính niệm. Anh ấy cảm nhận được thay đổi của tôi và trở nên dễ chịu hơn và đỡ hiếu thắng hơn.

Tôi cảm thấy rằng quá trình khiến anh ấy thay đổi sẽ là một con đường dài khó khăn. Khi tôi nói với anh về những tra tấn mà tôi phải chịu trong trại lao động cưỡng bức và sự vĩ đại của Đại Pháp và Sư phụ, anh không còn dèm pha tôi nữa mà đã lặng lẽ lắng nghe. Tôi cảm thấy rằng anh ấy đã thay đổi một chút. Anh ấy chuẩn bị bữa tối trước khi tôi đi làm về. Anh xin lỗi tôi vì những lời phỉ báng trước đây. Anh ấy thậm chí còn chào đón các đồng tu tới nhà chúng tôi và không còn ngăn cấm tôi học Pháp nhóm và tham gia luyện công tập thể. Anh thậm chí đôi khi còn đánh thức tôi dậy để phát chính niệm vào buổi tối.

ĐCSTQ lại bắt đầu các đợt tẩy não năm nay và gọi cho chồng tôi để hoàn tất các giấy tờ. Anh ấy đã hỏi họ một loạt các câu hỏi: “Tại sao các anh luôn nhắm vào gia đình tôi? Có phải chúng tôi dễ bị bắt nạt không? Các anh có thù hận gì với gia đình tôi không? Có gì sai khi cô ấy làm việc chăm chỉ? Các anh đã bắt giữ và tra tấn cô ấy trong trại tạm giam hơn một năm vẫn chưa đủ sao? Các anh có muốn chúng tôi liên lạc với phóng viên nước ngoài tại Bắc Kinh không?” Kể từ đó, Đảng không còn làm phiền chúng tôi nữa. Tôi rất mừng vì anh ấy không còn ủng hộ tà ác. Anh ấy đã lựa chọn con đường vinh quang và tươi sáng cho tương lai của mình. Có vẻ như một học viên sẽ gặp khó khăn lớn khi gia đình không hài hòa. Khi các thành viên trong gia đình hiểu được sự thật, khi họ chứng kiến và cảm nhận được sự mỹ hảo và uy lực phi thường của Đại Pháp, và khi họ nhận ra những khó khăn mà các đệ tử Đại Pháp đã trải qua, họ sẽ cảm động và đứng lên bảo vệ các đệ tử Đại Pháp vào bất kỳ thời điểm quan trọng nào.

Giải thể niệm bất hảo bằng từ bi và Thiện

Tôi từng có cục u ở ngực và vùng nách phải. Chúng biến mất sau khi tôi trở thành một học viên Đại Pháp. Tôi cảm nhận sâu sắc rằng Sư phụ luôn luôn ở bên chúng ta dù chúng ta ở đâu.

Vì tôi không hợp tác với tà ác trong thời gian bị giam giữ phi pháp, tôi đã bị đánh đập dã man và bị sốc điện bằng dùi cui điện. Từ đó tôi cảm thấy trong trường không gian của mình tràn ngập các nhân tố tà ác, tôi không ngừng nhẩm Pháp để chính lại bản thân. Khối u trên vùng nách phải của tôi đã xuất hiện trở lại và gây ra nhiều đau đớn ở những vùng khác trên cơ thể tôi, nhưng tôi không để ý đến cơn đau và tiếp tục nhẩm Pháp. Vài ngày sau, khối u vỡ ra và phun ra rất nhiều mủ và máu, có mùi hôi thối. Sau đó, mất mười ngày để lành vết thương. Tôi biết Sư phụ đã giúp tôi thanh trừ nợ nghiệp mà cựu thế lực đã áp lên tôi, và bảo vệ tôi mọi lúc.

Tôi bị bố trí sống cùng một số cộng tác viên vài ngày sau đó để họ có thể dễ dàng “chuyển hóa” tôi. Tôi nhẩm Pháp trong tâm và phủ nhận bất kỳ điều gì họ nói. Tôi liên tục thầm nhẩm bài kinh văn của Sư phụ “Nói về Pháp” (Tinh tấn yếu chỉ). Dĩ nhiên, tôi không chỉ bị phạt mà còn bị buộc phải nghe những đoạn kinh văn giả. Tâm trí tôi không hề bị ảnh hưởng bởi vì tôi biết rằng Sư phụ đang ở đó để khích lệ tôi. Tôi không trách các cộng tác viên đã đối xử tàn bạo bởi vì tôi biết rõ rằng cựu thế lực đang trong cơn tuyệt vọng điên cuồng và mong muốn cháy bỏng được cứu độ. Tôi đối xử với họ như những chúng sinh cần được cứu.

Các lính canh sau đó buộc tôi ký hối quá thư vì những nỗ lực của họ nhằm “chuyển hóa” tôi đã thất bại. Tôi từ chối, và trả lời bằng một nụ cười thân thiện rằng tôi sẽ không bao giờ ký hối quá thư ngay cả khi bị tra tấn sốc điện. Tôi cũng chân thành nói với họ rằng tôi là vì Đại Pháp bác đại tinh thâm mà tồn tại. Một nữ lính canh sau đó đã ra lệnh cho tôi đứng lên cạnh tường để họ có thể báo cáo lại cho đầy đủ. Những cộng tác viên đã để tôi nghỉ sau khi đứng được 30 phút, sau đó họ rất thân thiện với tôi.

Các lính canh khác đã cử một số trợ lý quản giáo đến làm nhiệm vụ sau sự thất bại của các cộng tác viên. Các trợ lý quản giáo đập bàn, la hét với tôi và phỉ báng Đại Pháp cùng Sư phụ ngay khi họ bước vào phòng tôi. Họ đe dọa tôi rất dữ dội nhằm “chuyển hóa” tôi. Tôi nhẹ nhàng mỉm cười với họ và nói: “Sư phụ là người ngay chính nhất, và Chân – Thiện – Nhẫn là nguyên tắc cho mọi người tuân theo. Tôi có thể không khiến các anh thay đổi được suy nghĩ, nhưng các anh cũng không thể thay đổi được đức tin của tôi.” Một trợ lý nói: “Chúng tôi sẽ cho chị một cơ hội khác. Chị sẽ phải ngồi tù cả đời nếu chị không chuyển hóa hay ký vào hối quá thư.” Họ cố gắng dùng mọi thủ đoạn để chuyển hóa tôi, nhưng tất cả đều vô ích. Tuy nhiên, tôi coi họ là những chúng sinh đã bị tà ác lừa dối và cần được cứu.

Đêm hôm đó khi tôi đang nửa mơ nửa tỉnh, tôi mơ thấy Sư phụ bước ra từ bầu trời phía Tây. Cơ thể Ngài bao trùm toàn bộ vũ trụ. Tôi đã rất vui khi nhìn thấy Sư phụ. Ngài nhìn tôi với vẻ đầy hy vọng. Tôi đột nhiên phát hiện ra máu trên trán Sư phụ đang từ từ nhỏ giọt, nhưng Sư phụ vẫn nhìn tôi với một ánh mắt hy vọng. Tôi quỳ xuống, khóc trong đau đớn: “Sư phụ!”. Tôi khóc với trong đau đớn đến mức tôi gần như ngạt thở, và rồi tôi tỉnh giấc. Tôi không nghĩ rằng không ngẫu nhiên mà Sư phụ cho tôi nhìn thấy cảnh tượng này. Ngài đến để khích lệ tôi đi đúng đường. Sư phụ dùng thân thể của Ngài để gia trì cho các vũ trụ cũ mà đã bị cựu thế lực hủy diệt nhằm cấp cho các đệ tử cơ hội đề cao và viên mãn, và cấp cho chúng sinh cơ hội đặt định vị trí của mình. Ngài hy vọng các đệ tử thanh trừ mọi chấp trước. Tôi cảm thấy xấu hổi vì tôi đã tu luyện không tốt, nhưng bây giờ tôi sẽ làm tốt. Ngày hôm sau, tôi từ chối ký hối quá thư. Tôi nói với họ rằng một người sẽ không bỏ cuộc hoặc bị cải biến khi người đó đã ngộ ra chân lý vĩ đại của sinh mệnh. Cuối cùng họ phải bỏ cuộc và đưa tôi trở về sống cùng các đồng tu.

Tôi đã có nhiều cảm ngộ trong những năm tu luyện đó. Với sự bảo hộ từ bi của Sư phụ và sự dẫn đường của Đại Pháp, tôi sẽ chủ động làm tốt hơn nữa vì tôi là một đệ tử của Sư tôn vĩ đại. Cảm tạ Sư tôn! Tôi sẽ chiểu theo nguyên lý “Dĩ Pháp vi Sư” để tu luyện bản thân tốt hơn và làm tốt ba việc. Tôi sẽ sống cho xứng với danh hiệu cao quý “Đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp” và theo Sư phụ trở về với gia viên thực sự của chúng ta.

Có nhiều thời khắc chứng ngộ trên con đường tu luyện của tôi mà không thể hoàn toàn diễn đạt được bằng lời. Tôi chỉ có thể viết ra đây một vài sự việc để giao lưu cùng các đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/16/232456.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/4/121773.html

Đăng ngày 02-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share