Bài viết bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 8-8-2018] Sáng sớm ngày 9 tháng 7 năm 2018, vợ chồng tôi đi đến một ngôi chợ địa phương để phát các tài liệu giảng chân tướng. Lúc ra khỏi nhà, chúng tôi đã quên không khóa cửa.

Trên đường về nhà, một người hàng xóm đã báo cho chúng tôi rằng trưởng thôn và hai cảnh sát đã vào nhà chúng tôi và lấy đi vài thứ.

Chúng tôi phát hiện hai bức ảnh chân dung Sư phụ đã bị mất, và chữ “Phúc” treo trên cửa cũng bị xé rách.

Tôi không sợ cảnh sát và nghĩ rằng mình phải đem ảnh của Sư phụ về nhà.

Chúng tôi đi tìm cảnh sát, và tự nhủ: “Có Sư phụ và Pháp ở đây, chúng ta không việc gì phải sợ cả.” Cuối cùng, chúng tôi phát hiện thấy một chiếc xe cảnh sát ở phía bắc của thôn đang chạy về hướng chúng tôi, nên chồng tôi ra hiệu cho xe dừng lại. Hai cảnh sát và trưởng thôn bước xuống xe.

Một người trong số họ hét lên rằng chặn xe cảnh sát là phạm luật. Tôi nói: “Các anh mới chính là những người phạm luật. Chúng tôi đi vắng, các anh tự ý vào nhà và tịch thu ảnh Sư phụ của chúng tôi! Hãy trả lại ảnh cho chúng tôi.”

Tôi nói tiếp: “Trông các anh không giống người xấu, có thể đang thi hành theo lệnh của cấp trên. Tôi biết các anh có lương tri và sẽ không bắt giữ người tốt.”

Giảng chân tướng

Người trưởng thôn bảo chúng tôi đến văn phòng của ông ấy. Vì không muốn bước vào xe cảnh sát, nên chúng tôi đã chạy xe máy đến đó.

Một cảnh sát muốn chụp ảnh chúng tôi, nhưng chúng tôi từ chối. Tôi nói với anh ta rằng lấy đồ đạc ở nhà tôi mà không được tôi đồng ý là vi phạm luật, và yêu cầu họ trả lại chúng tôi ảnh của Sư phụ.

Tôi bắt đầu kể việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ban đầu để chữa bệnh, và kết quả là tôi trở nên rất khỏe mạnh và vui vẻ.

Trước đây tôi nổi tiếng là người nóng nảy và dữ dằn, nhưng bây giờ tôi không thế nữa. Khi mâu thuẫn phát sinh, tôi có thể dùng tiêu chuẩn của Pháp để câu thúc bản thân. Tôi hướng nội và cố gắng nghĩ cho người khác trước. Đó bởi vì Sư phụ của tôi đã dạy tôi cách trở thành một người tốt. Cuộc đời tôi đã hoàn toàn cải biến.

Trưởng thôn bảo chúng tôi về nhà, và ông ta sẽ đem trả lại ảnh của Sư phụ cho chúng tôi. Tuy nhiên, ông ấy chỉ trả một tấm và nói rằng cảnh sát không chịu đưa cho ông tấm còn lại.

Hướng nội

Tôi tĩnh tâm và bắt đầu hướng nội. Tôi đã sai ở điểm nào? Tại sao họ chỉ trả lại một ảnh? Có phải tôi cần giảng tướng nhiều hơn cho người trưởng thôn này chăng?

Kể từ hôm đó, tôi chú ý đến hành xử của mình. Tôi học Pháp nhiều hơn và phát chính niệm mọi lúc để loại trừ đi tạp niệm và những thứ không tốt trong trường không gian của bản thân. Tôi cũng phát chính niệm để trưởng thôn hay cảnh sát không hủy đi ảnh của Sư phụ.

Vào buổi họp thôn ngày 13 tháng 7, tôi muốn nhân cơ hội đó để phát tài liệu Đại Pháp, nhưng khi thức dậy tôi lại cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tâm tự tư nổi lên. Tôi là đệ tử Đại Pháp, có Sư phụ bên cạnh, tôi còn sợ điều gì nữa đây?

“Sợ hãi” không phải là tôi và nó cần phải bị loại bỏ. Vì thế tôi phát chính niệm thêm năm phút nữa để loại bỏ chấp trước sợ hãi. Vào hôm đó, tôi đã phát nhiều tài liệu hơn thường lệ.

Sau vài ngày, tôi quyết định đến nhà trưởng thôn. Ông ấy có vẻ khá bận rộn, nên tôi giải thích ngắn gọn vì sao mình đến đây. Ông ấy hứa giúp tôi lấy lại ảnh của Sư phụ, nhưng tôi đợi vài hôm mà vẫn không có tin tức gì từ ông ấy.

Ngày 26 tháng 7, trời đổ mưa rào, tôi đến nhà trưởng thôn một lần nữa. Vợ ông ấy mở cửa và mời tôi vào nhà. Khi tôi nói rằng tôi cần lấy lại ảnh của Sư phụ, thì người trưởng thôn nói: “Tôi quả thật không biết làm sao để lấy lại ảnh Sư phụ của cô.”

Tôi nói: “Nếu các học viên chúng tôi đã phạm phải những việc không nên làm, thì xin hãy nói ra. Nếu tôi làm gì sai, tôi sẽ sửa lại. Nếu ông có điều gì không rõ về Pháp Luân Đại Pháp hay các học viên, tôi sẽ cố gắng hết sức để giải thích cho ông.”

Thái độ chân thành của tôi đã làm ông ấy cảm động. Ông ấy mỉm cười và chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Tôi nói với ông ấy về những học viên Pháp Luân Đại Pháp: “Chúng tôi không có bất kỳ động cơ chính trị. Đừng tin những gì phát trên TV bởi chúng toàn là bịa đặt. Nếu có thể, xin ông hãy bảo vệ các học viên Pháp Luân Đại Pháp.”

Không lâu sau khi tôi rời nhà trưởng thôn, một chiếc xe hơi chạy tới nhà tôi. Trưởng thôn bước xuống xe, tay cầm khung hình, và nói một cách chân thành: “Tôi trả lại ảnh chân dung Sư phụ của cô. Hãy cất giữ cẩn thận.”

Tôi nhanh chóng đặt ảnh của Sư phụ trở về vị trí cũ, quỳ xuống và nói: “Sư phụ! Con xin cảm tạ Ngài!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/8/372200.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/7/171797.html

Đăng ngày 23-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share