Bài viết của một học viên Pháp Luân Công

[MINH HUỆ 2-4-2018] Mặc dù cuộc đàn áp Pháp Luân Công vẫn đang diễn ra ở Trung Quốc, nhưng một số cảnh sát đã minh bạch chân tướng về Pháp Luân Công và thay đổi thái độ đối với các học viên. Dưới đây là một số ví dụ.

“Bộ đồng phục này không thể che giấu lương tâm của tôi”

Năm 2004, tôi nói chuyện với một cảnh sát trong một trại cưỡng bức lao động và nói cho anh nghe về Pháp Luân Công. Trước đó, anh đã sốc các học viên bằng dùi cui điện để buộc họ phải từ bỏ niềm tin của mình. Anh bảo tôi rằng một số học viên đã viết một số bài báo sau khi được thả ra, nói rằng anh rất xấu xa và đưa anh ấy vào danh sách những người hành ác bức hại học viên.

Để giúp anh minh bạch, tôi đã giải thích rằng Pháp Luân Công là một môn tu luyện chân chính và đem lại rất nhiều lợi ích. Tôi nói cho anh biết môn tu luyện này đã giúp rất nhiều người dân trở nên tốt và thành người tốt hơn. Nếu những người này bị “chuyển hoá” và từ bỏ niềm tin của họ vào Chân–Thiện–Nhẫn, thì quốc gia chẳng phải không còn hy vọng sao? Thêm vào đó bất cứ ai làm điều sai trái thì sớm hay muộn cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả. Trên thực tế, thậm chí đảng cộng sản đôi lúc cũng trừng phạt một số người hành ác [giữ vị trí] quan trọng trong các chiến dịch chính trị để giảm bớt căng thẳng. Nghĩ cho tương lai của anh và gia đình anh, tôi đã khuyên anh kể từ nay hãy đối xử tốt với các học viên để bù đắp cho những gì mà anh đã làm trước đây.

Anh đã đồng ý và nói: “Mặc dù tôi là một cảnh sát, nhưng bộ đồng phục này không để che giấu được lương tâm của tôi.” Sau đó anh thả một vài học viên đang bị treo lên cao bằng còng tay xuống và ngừng tra tấn các học viên. Một học viên bị kết án ba năm tù giam nói rằng cảnh sát này từng tự bỏ ra hàng trăm nhân dân tệ để thuê taxi đưa người học viên này về nhà ở vùng nông thôn.

Viên cảnh sát này không nói gì nhiều. Nhưng những hành động của anh đã cho thấy anh đã thay đổi.

Trợ giúp vụ kiện

Đầu năm 2002, cảnh sát đã bắt giam tôi. Sau khi tôi nói cho họ biết chân tướng về Pháp Luân Công, một người trong số họ đã rất xúc động. Ngay khi nghe nói nhà của tôi bị lục soát và tài sản cá nhân bị tịch thụ, anh ấy đã nói với tôi rằng: “Việc lục soát này là trái pháp luật. Nếu sau này bà muốn nộp đơn kiện thì hãy đến gặp tôi, tôi sẽ giúp bà.”

“Tôi sẽ trả tiền học phí cho con gái của bà”

Năm 2002, khi cuộc bức hại lan rộng, tôi là học viên duy nhất ở trong vùng không từ bỏ đức tin của mình. Trưởng Phòng 610 địa phương nói: “Các trại lao động đều có chỉ tiêu. Vì bà không chịu chuyển hoá, nên dù gì thì bà cũng sẽ phải đến đó.”

Một cảnh sát đã nói với tôi điều này và hỏi liệu tôi có bất cứ câu hỏi nào không. Tôi nói mình không phạm pháp hay làm bất cứ điều gì sai. Tôi giải thích rằng việc này là do các cảnh sát đã làm sai luật và tương lai tôi sẽ kiện họ.

Viên cảnh sát này nói rằng anh không làm được gì vì anh chỉ đơn thuần là làm theo lệnh của cấp trên. Anh nói với tôi: “Khi con gái của bà lớn lên, tôi sẽ trả tiền học đại học cho cháu.” Anh ấy cũng cho tôi biết họ của anh ấy là Vương và là trưởng Phòng Pháp chế.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/4/2/363646.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/31/171708.html

Đăng ngày 17-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share