Ghi theo lời thuật của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-08-2018] Tôi hiện 64 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây hơn 10 năm. Tôi lớn lên ở một thôn quê và chỉ được học tiểu học một năm rưỡi.

Sau khi làm xong công việc nông trại, tôi đi đến từng nhà trong các làng lân cận để nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp.

Bị thu hút bởi âm nhạc Đại Pháp

Trước khi học Đại Pháp, tôi đã mắc nhiều bệnh, bị gù lưng và ngất xỉu vì chóng mặt.

Ngoài công việc nông trại hàng ngày, tôi còn phải chăm sóc mẹ chồng 80 tuổi và cháu gái nhỏ.

Tôi rất nóng tính. Chồng tôi thì thường lải nhải sau khi uống say. Tôi sẽ vả vào miệng ông ấy bằng đũa tre. Khi tôi giận dữ, tôi sẽ đánh ông ấy bằng bất kỳ thứ gì tôi có trong tay. Sau khi tôi học Đại Pháp, tôi hiểu ra rằng làm như vậy tôi đã tích rất nhiều nghiệp lực.

Năm 1998, tôi trông thấy một nhóm người đang luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi ghen tị với họ bởi vì họ có thời gian để luyện công. Âm nhạc tuyệt hay của Đại Pháp và những bài công pháp với động tác chậm rãi đã cuốn hút tôi. Tôi đã không muốn rời đi.

Về nhà, tôi nói với mẹ chồng rằng tôi muốn tu luyện Đại Pháp. Mẹ chồng tôi nói: “Con dâu, hãy đợi tới khi con đến tuổi 60. Lúc đó, mẹ sẽ ra đi, và cháu gái của con đã lớn.” Ở tuổi 48, tôi không biết liệu tôi có sống được đến lúc đó không.

Tâm sinh thiện niệm, bệnh tật khỏi

Một học viên Pháp Luân Đại Pháp đi ngang qua nhà tôi vào năm 2001, đưa cho tôi một cuốn giới thiệu Đại Pháp và nói với tôi về môn tu luyện tự thân này.

Tôi đã đọc cuốn sách cho cháu gái của mình. Mặc dù tôi không biết nhiều từ, tôi có thể hiểu được nghĩa. Tôi vẫn nhớ câu chuyện trong cuốn sách đó nói về một số học viên đang xây một cây cầu mới cho những người dân làng khác. Tuy nhiên, họ bị công an địa phương bắt giữ. Tôi rất tức giận và nói với cháu gái mình rằng xây cầu và sửa chữa đường xá là việc tốt cho dân làng. Tại sao họ lại bắt các học viên? Điều này là trái với thiên lý!

Sau khi nghĩ như vậy, tôi đột nhiên bị đau bụng, nôn mửa, tiêu chảy và sốt cao. Ngay sau đó, bỗng nhiên tôi cảm thấy như thể mọi thứ sáng hơn, và mắt tôi đã phục hồi. Tôi có thể nhìn thấy dòng sông và những ngọn núi xa xa. Cẳng chân và bàn chân tôi không còn đau nữa. Thật tuyệt vời!

Bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tìm thấy một vài học viên và họ đã dạy tôi bốn trong số năm bài công pháp.

Khi tôi đang làm việc trên cánh đồng, tôi nghĩ đến việc học bài công pháp số 5. Tôi giơ hai tay lên trời và kêu lớn: “Sư phụ, con muốn học bài công pháp số 5. Xin hãy dạy con!” Sau đó, tôi ngồi xuống và có thể ngồi ở tư thế song bàn trong 30 phút. Đối với người có chân cứng như tôi, điều này thật tuyệt vời. Kể từ đó tôi luyện cả 5 bài công pháp hàng ngày.

Tôi mượn một cuốn Chuyển Pháp Luân và bắt đầu đọc nó. Tôi viết lại những từ mà mình không biết, hỏi các học viên khác hoặc con của họ, và sau đó ghi nhớ chúng. Thỉnh thoảng tôi phải hỏi nhiều lần về một từ, khiến tôi thất vọng. Tuy nhiên, tôi đã không mất nhiều thời gian để đọc được Chuyển Pháp Luân và các bài giảng Đại Pháp khác.

Tôi chiểu theo nguyên lý của Đại Pháp “Chân–Thiện–Nhẫn” hướng nội tìm và buông bỏ chấp trước. Dần dần tất cả bệnh tật của tôi đã biến mất.

Khi luyện công, tôi có thể nghe thấy một âm thanh phát ra từ lưng gù của tôi. Sau đó, tôi đã có thể đứng thẳng lưng lên. Qua thiên mục tôi có thể thấy Sư phụ mở một phần ở đầu của tôi và một số chất bẩn chảy ra. Tôi đã trải nghiệm nhiều điều phi thường.

Tu Nhẫn

Năm tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp trùng khớp là năm Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vu khống Đại Pháp bằng cách sử dụng màn dàn dựng vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn.

Trong cuộc bức hại, nhiều học viên đã bị bắt và thị trấn chúng tôi đã tổ chức các cuộc họp để truyền bá mọi người chống lại Đại Pháp. Không ai dám nói điều gì khác đi. Tuy nhiên, tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Sư phụ rất từ bi. Chồng tôi cũng biết điều đó bởi vì ông ấy đã chứng kiến những thay đổi to lớn nơi tôi sau khi tôi bước vào tu luyện.

Tuy nhiên, vì sợ hãi, chồng tôi đã đánh tôi, nhục mạ tôi và yêu cầu tôi ngừng luyện công. Tôi từ chối. Tôi tiếp tục chăm lo mọi việc trong gia đình. Tôi nhớ những lời giảng của Sư phụ và diệt trừ tâm oán hận. Tôi cũng cố gắng thuyết phục ông ấy.

Ông ấy nói: “Tôi biết pháp môn tu luyện này là rất tốt, nhưng tôi sợ rằng bà sẽ bị bắt và bị đưa tới trại lao động cưỡng bức.”

Tôi nói: “Luyện công không trái với pháp luật. Làm sao mà họ có thể đưa em tới trại lao động cưỡng bức được? Anh đã thấy tất cả mọi bệnh tật của em đều được chữa khỏi nhờ vào Thần.”

Chồng tôi dần dần ngừng cố gắng ngăn cản tôi tu luyện Đại Pháp.

Tôi chưa bao giờ khóc dù cho bị chồng đánh đau ra sao. Tuy nhiên, khi ông ấy từng một lần ném một bùa hộ mệnh của Đại Pháp, tôi đã buồn rầu khóc. Ông ấy nói “Nó chỉ là một mẩu giấy” Tôi đáp: “Bùa hộ mệnh này có thể cứu chúng sinh đang gặp nguy.” Từ đó, ông ấy đã không ném đi một bùa hộ mệnh nào nữa.

Một lần, tôi đưa cho con gái ít tiền để làm lễ kỷ niệm sinh nhật của bố chồng cháu. Chồng tôi rất buồn và đánh tôi. Ông ấy đánh rất đau, nhưng tôi vẫn nói: “Cảm ơn”. Ông ấy nói tôi là một kẻ ngốc và đẩy tôi đến trước một con mương sâu, nhưng Sư phụ đã bảo vệ tôi, và tôi không bị rơi xuống mương. Tuy nhiên, ông ấy đã nhốt tôi ở bên ngoài. Tôi đã phải qua đêm bên ngoài trong thời tiết tháng mười hai lạnh lẽo.

Tôi lạnh và đói. Tôi cảm thấy bị ngược đãi. Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc quay về nhà mẹ tôi để trừng phạt chồng mình. Tuy nhiên, tôi nghĩ đến lời Sư phụ giảng:

“Họ làm sao, chư vị cũng làm vậy, thì chư vị chẳng phải người thường là gì? Chư vị không những không giống hắn mà tranh mà đấu, mà trong tâm chư vị phải không hận hắn, thật sự không thể hận hắn.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Tư)

Ngày hôm sau, tôi vẫn bình tĩnh và thậm chí còn chào ông ấy.

Kể từ đó, chồng tôi đã ủng hộ tôi luyện công và học Pháp. Ông ấy không còn ngăn tôi ra ngoài nói chuyện với mọi người về Đại Pháp và cuộc bức hại. Ông ấy thậm chí còn giúp bảo vệ các sách và tài liệu Đại Pháp.

Đại Pháp ban phước lành cho toàn bộ gia đình tôi

Cháu gái tôi bị bệnh tim. Tôi niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân – Thiện – Nhẫn hảo’ cho cháu hàng ngày. Sức khỏe của cháu cải thiện từng ngày.

Năm trong số các thành viên gia đình chúng tôi đều trải qua tai nạn xe hơi. Tuy nhiên, bởi vì tất cả mọi người đều biết về Đại Pháp và đã thoái Đảng vì nó bức hại Đại Pháp, họ không chỉ tránh được tai họa mà còn hồi phục từ vết thương.

Năm 2008 xe máy của con rể tôi bị ô tô đâm. Cháu bị văng xa hơn 10 mét. Đầu cháu bị nứt vỡ. Bác sỹ nói rằng không thể cứu được cháu, mặc dù họ đã cố gắng làm mọi cách. Tôi thì thầm vào tai cháu: “Chỉ có Sư phụ mới có thể cứu con. Hãy thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân – Thiện – Nhẫn hảo’. Nếu con không thể tự làm được thì hãy lắng nghe mẹ. Mẹ sẽ niệm cho con.”

Tôi liên tục niệm hai câu này. Đột nhiên, cháu ngồi dậy. Tôi nói: “Nó hiểu được. Nó sẽ không trở thành một người thực vật.” Con rể tôi đã phục hồi trong một tháng mà không để lại bất kỳ di chứng nào.

Cháu gái tôi cũng ở trong vụ tai nạn đó. Cháu bị xuất huyết não. Tôi nói với cháu rằng chỉ cần cháu thành tâm niệm hai câu này, Sư phụ sẽ cứu cháu. Khi cháu làm như vậy, có rất nhiều chất bẩn đã bị đẩy ra khỏi người cháu và cháu trở nên lo lắng. Tôi nói với cháu chính là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho cháu. Đúng như dự đoán, ngày hôm sau, cháu gái tôi đã bình phục và được xuất viện.

Con rể khác của tôi cũng bị ô tô đâm năm 2006 và cháu bị tổn thương các cơ. Tôi nói với cháu đừng đòi người lái xe bồi thường và chúng tôi sẽ tự mình chi trả chi phí y tế. Tôi cũng đề nghị cháu học Pháp cùng tôi. Cháu phục hồi rất nhanh chóng.

Một trong những con gà của gia đình chúng tôi thích tấn công người. Cháu trai tôi và tôi quyết định nhờ ai đó giết nó. Trên đường đi, chúng tôi bị ô tô đâm. Cổ tay trái của tôi bị vỡ. Bác sỹ nói rằng cần ít nhất hai tháng để phục hồi.

Tôi hướng nội và tìm thấy sơ hở của mình: là một học viên, sao tôi lại có thể có suy nghĩ sát sinh, ngay cả khi chỉ là gián tiếp thực hiện? Tôi hối hận về hành vi của mình. Cổ tay tôi đã tốt lên. Tuy nhiên, nó xảy ra vào mùa thu hoạch, và chồng tôi có kế hoạch thuê người để giúp công việc nông trại. Tôi nói với ông ấy: “Anh phải tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Em sẽ có thể làm việc trên đồng vào ngày mai.” Đêm đó, tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi. Cổ tay tôi trở nên tệ hơn, và tôi biết Sư phụ đang đẩy nhanh quá trình phục hồi cho tôi. Sáng hôm sau, tôi thực sự đã có thể làm việc trên đồng và tôi còn làm nhiều việc hơn bình thường. Mọi người đều ngạc nhiên trước uy lực của Đại Pháp.

Đại Pháp khai mở trí huệ

Sư phụ đã bảo hộ tôi và ban trí huệ cho tôi. Là một phụ nữ cao tuổi thất học, tôi đã có thể giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại cho nhiều người khác nhau. Khi tôi đưa quyển giới thiệu cho các sinh viên, tôi nói: “Sư phụ của Đại Pháp sẽ ban trí huệ cho các cháu.” Khi tôi phát tài liệu cho các bệnh nhân, tôi sẽ nói: “Có hạt giống vàng. Đại Pháp sẽ gieo nó trong trái tim bạn.”

Với những người không hiểu chân tướng, tôi sẽ nói với họ: “Cái này sẽ giúp bạn hiểu được sự khác biệt giữa lòng tốt và sự tà ác.” Với những người muốn báo tôi cho cảnh sát, tôi sẽ nói: “Bạn đang đứng bên rìa mỏm đá. Tôi đang đưa tay ra giúp kéo bạn lại. Tuy nhiên bạn lại đang gọi cảnh sát đến bắt tôi sao?”

Một người nói tôi đang chống đối lại Đảng Cộng sản. Tôi nói với họ: “Chia sẻ sự thật với mọi người là đang giúp họ hiểu cái gì là tốt và cái gì là xấu…” Những lời này từ miệng tôi nói ra một cách tự nhiên, nhưng tôi biết chúng không phải những lời của bản thân tôi.

Khi tôi đang phân phát các tài liệu Đại Pháp, hai người chạy tới chỗ tôi. Tôi nói: “Sư phụ, xin hãy gia trì cho con và khiến hai người đó đứng yên!” Họ dừng lại và chỉ đứng đó như tượng.

Tôi cũng dán các tờ thông tin để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại. Tôi luôn luôn chọn những địa điểm giao thông đông đúc. Tôi cảm thấy rằng chỉ khi chúng được dán ngay ngắn, mọi người mới vui mừng khi thấy chúng. Một lần, khi tôi đang dán các tờ thông tin, một chiếc xe chạy ngang qua. Tờ thông tin bị xô lệch và nhăn nhúm, trong tâm tôi hối lỗi: “Sư phụ, chiếc xe đó đi qua khiến con lo lắng. Con đã sợ hãi, do đó con đã dán không ngay ngắn.” Ngay sau đó, tôi thấy tờ thông tin đã được chỉnh lại ngay ngắn và không còn bị nhăn nữa. Tôi nhận ra rằng Đại Pháp có thể chính lại mọi thứ, ngay cả một tờ thông tin nhỏ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/4/371919.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/2/171734.html

Đăng ngày 13-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share