Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại tại Bỉ

[MINH HUỆ 22-8-2018] Từ khi còn nhỏ, tôi đã muốn sống một cuộc sống tốt đẹp hơn. Trong hoàn cảnh đó, tôi đã dưỡng thành nhiều chấp trước, khiến chúng quay ngược trở lại chi phối cuộc sống của tôi. Tôi từng là một tín đồ Công giáo và luôn mong muốn trở thành một người tốt. Tôi muốn biết ý nghĩa của sinh mệnh và nhiều lần tự hỏi chúng ta sống vì điều gì? Khi đối mặt với những tình huống khó khăn, tôi đã nghĩ đến việc tìm một “vị sư phụ” để chỉ dạy tôi xử lý chúng tốt hơn.

Bắt đầu nhận thức về tu luyện

Năm 2009, khi tôi sang tuổi 46, con trai tôi đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi.

Sau khi bước vào con đường tu luyện, hàng ngày tôi đọc một đoạn ngắn trong Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Công do Sư phụ Lý Hồng Chí viết) và luyện công, mặc dù không luyện đầy đủ. Vào một đêm không ngủ, tôi nghĩ đến việc ngừng tu luyện, vì tôi cho rằng pháp môn này tầng thứ quá cao. Ngoài ra, tôi nghĩ rằng những yêu cầu quá cao của công pháp sẽ khiến tôi gặp nhiều khó khăn. Tuy nhiên, vào hôm sau tôi vẫn tiếp tục luyện công và học Pháp như thường lệ.

Trong tâm tôi biết Pháp Luân Công rất có ý nghĩa với mình và tôi phải kiên trì. Không phải là tôi có nghi ngờ gì với pháp môn, mà chỉ lo lắng rằng môn tu luyện không thể cải biến mình. Trong một đêm không ngủ, khi phát chính niệm, tôi đã nói với Sư phụ Lý Hồng Chí rằng tôi không chắc liệu mình hành xử có đúng hay không ,và cảm thấy tuyệt vọng đến sức cùng lực kiệt. Sau đó, trong phòng tôi lóe lên một luồng ánh sáng hồng phấn rất đẹp. Đó chính là Sư phụ đang khích lệ tôi và tôi đã minh bạch được rằng Sư phụ luôn ở bên mình, tôi không cần phải lo lắng về việc xin Ngài giúp đỡ.

Từ đó trở đi, tôi cố gắng tuân theo các Pháp lý, trở thành một người tốt hơn, đề cao tâm tính và làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu. Ba việc này bao gồm tu luyện tinh tấn, phát chính niệm và giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho con người thế gian, cũng như chân tướng về cuộc bức hại do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động.

Một lần, khi tôi đi dạo cùng một người bạn thì gặp một người đàn ông đang dắt một con chó lớn. Tôi muốn tránh con chó vì nó nhìm tôi chằm chằm bằng đôi mắt đỏ đáng sợ. Con chó đã tấn công tôi nhưng lúc đó tôi không hề sợ hãi, vì nó va chạm với tôi rất nhẹ.

Không có gì xảy ra với tôi ngoài bốn vết chân của con chó in lên chiếc quần jean trắng của tôi. Bạn tôi nói: “Hẳn cậu phải có một vị thần hộ mệnh.”

Tu luyện trong khi làm việc

Bằng việc đọc và nghe Pháp, tôi hiểu được nguyên lý cơ bản của Đại Pháp qua những bài giảng của Sư phụ. Tôi cố gắng sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi hướng nội và hiểu được rằng không có chuyện gì xảy ra là ngẫu nhiên. Nếu ở trong Pháp, thì chúng ta sẽ thấy chúng đều là những khảo nghiệm trên con đường tu luyện; nếu ở trong Pháp, chúng ta sẽ có thể dùng tiêu chuẩn của người tu luyện để giải quyết khi gặp mâu thuẫn cụ thể.

Công tác của tôi tại trung tâm chăm sóc khách hàng của một doanh nghiệp lớn không hề dễ dàng và có đủ loại mâu thuẫn cùng khó khăn, kể cả việc bị bắt nạt. Mọi người đặt kỳ vọng cao và muốn tôi cống hiến nhiều, nhất là những lúc doanh nghiệp gặp khó khăn. Đôi khi tôi cảm thấy quá tải và không biết làm thế nào để tiếp tục hay để giải quyết cho đúng tình huống đó.

Một hôm, sếp gọi tôi đến văn phòng của bà. Một đồng nghiệp đã phàn nàn về tôi và nói rằng tôi đã từ chối làm việc với một khách hàng nào đó. Trong lúc tim đập thình thịch, tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Là người luyện công chúng ta sẽ đột nhiên gặp mâu thuẫn. Xử lý thế nào? Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi bình tĩnh lại, phát chính niệm, sau đó nói rằng tôi sẽ làm theo chỉ đạo của trưởng phòng. Sếp tôi đồng ý và bảo tôi trở lại chỗ làm việc của mình mà không có vấn đề gì xảy ra.

Công việc của tôi thực sự rất mệt mỏi và căng thẳng. Vì vậy, tôi đã tìm một công việc khác nhưng không tìm được.

Rồi sau đó, tôi khởi được chính niệm và muốn làm việc tốt hơn. Tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho các đồng nghiệp của mình, nói với họ về cuộc đàn áp và khuyên những đồng nghiệp trong bộ phận của tôi ký thỉnh nguyện phản đối thu hoạch nội tạng từ các học viên đang còn sống.

Khối lượng công việc và kỳ vọng trong công việc của tôi tăng lên, nhưng quản lý vẫn không thuê thêm người.

Cố gắng hết sức, tôi chấp nhận tăng ca và giúp đỡ đồng nghiệp khi cần thiết. Tôi đối đãi với cấp trên, đồng nghiệp và khách hàng của mình bằng sự trung thực, từ bi và khoan dung. Bất cứ khi nào có thể, tôi lại điều chỉnh lại thái độ của mình và cố gắng khắc phục mọi vấn đề. Danh tiếng của tôi tại nơi làm việc cũng thay đổi và tôi được yêu cầu nói chuyện với những khách hàng khó tính hơn trên điện thoại. Cấp trên của tôi cho rằng tôi đã thể hiện được thái độ bình tĩnh cần phải có và có đủ kiên nhẫn cho nhiệm vụ này.

Đồng thời, công việc của tôi trở nên dễ dàng hơn, có những lúc tôi cảm thấy thích công việc mình đang làm. Mối quan hệ giữa tôi và các đồng nghiệp cũng được cải thiện. Khi đối mặt với các vấn đề, tôi không dùng những biện pháp mạnh, mà có thể đáp lại với một thái độ bình tĩnh. Tôi được mọi người tôn trọng và đối xử tốt.

Khi công ty được chuyển ra nước ngoài, một số đồng nghiệp của tôi gặp phải tổn thất và cuối cùng nhiều người đã thất nghiệp. Tôi vẫn kiên trì tiếp tục công việc của mình cho đến ngày cuối cùng trước khi tôi rời đi.

Kiên trì trong khó khăn, nhất quyết không nản lòng

Những lúc đối mặt với khó khăn, mâu thuẫn hoặc khi tiếp xúc hoàn cảnh mới, tôi không còn giữ được bình tĩnh và nhiều cảm xúc nổi lên khiến tôi cảm thấy nôn nóng, bất an, thậm chí mất ngủ. Vào những đêm đó, tôi sẽ luyện công, đọc hoặc nghe Pháp và phát chính niệm. Thời gian trôi qua, loại cảm giác không thoải mái đó giảm đi. Tôi tự nhắc nhở mình phải tin vào Sư phụ và kiên nhẫn hơn, nhờ đó tôi đã giải quyết được những vấn đề của mình. Ngoài ra, qua việc đọc Pháp và chia sẻ kinh nghiệm với các đồng tu, tôi hiểu được rằng đó là một quá trình để xem chúng ta nhìn nhận và đối đãi mọi việc như thế nào.

Sư phụ giảng:

“người ta đã [có vật] liệu sẵn sàng rồi, còn họ mới [có nguyên] liệu thô, cần phải gia công thêm một lượt nữa, phải qua một quá trình ấy” (Chuyển Pháp Luân)

Hiện giờ tôi có thể ngủ rất say, có lúc hàng xóm hỏi xem tôi có nghe thấy tiếng ồn giữa đêm không, nhưng hầu như tôi ngủ rất sâu và không nghe thấy có tiếng động gì. Trước đây, tôi thường hỏi hàng xóm của mình như thế, nhưng giờ đây họ lại hỏi tôi.

Sư phụ giảng:

“Làm người tu luyện, thì hết thảy những khổ não gặp ở người thường đều là vượt quan; hết thảy tán dương gặp phải đều là khảo nghiệm.” (Người tu tự ở trong ấyTinh Tấn Yếu Chỉ)

Trước khi tu luyện, tôi chỉ dám lái xe trên những tuyến đường ngắn quen thuộc và không muốn rời khỏi nhà khi trời tối. Nhưng để tới điểm học Pháp nhóm và tham gia các hoạt động Đại Pháp, tôi thường phải lái xe trên những tuyến đường xa lạ và trở về lúc trời đã tối. Việc này đã khiến tôi phải lo lắng và nỗ lực rất nhiều, tôi ước gì mình cũng được như các học viên khác. Tôi mắc phải chứng quáng gà nên phải lái xe chậm. Các tài xế đằng sau xe tôi thường bị mất kiên nhẫn, có lần một chiếc xe tải bị mắc kẹt ngay đằng sau xe của tôi và liên tục ấn còi.

Thời gian trôi qua, tôi đã cố gắng buông bỏ chấp trước đó và xem đó là hảo sự. Tôi cố gắng di chuyển theo luồng xe trên đường. Đồng thời, tôi nghe âm nhạc của Pháp Luân Công với những bản nhạc như Tế Thế, Phổ Độ, nhạc Shen Yun; và cả các bài giảng của Sư phụ, hoặc phát chính niệm. Đó là quá trình tu luyện tâm tính và buông bỏ tâm sợ hãi của tôi.

Hướng nội, cải biến hoàn cảnh

Sư phụ giảng:

“Chúng ta nói rằng khi gặp mâu thuẫn trước mặt, lùi một bước biển rộng trời cao, đảm bảo sẽ là một cảnh tượng khác.” (Bài giảng thứ chínChuyển Pháp Luân)

Vài năm trước, khi tôi và chồng ly thân, tôi đã phải đối mặt với nhiều vấn đề, nhất là nỗi cô đơn. Tôi đã thử tìm một người bạn đời khác, nhưng sau khi nhận ra nguyện vọng này là một chấp trước, tôi quyết định sống một mình. Từ khi tôi bước vào tu luyện, tôi nhìn nhận sự xa cách với chồng từ góc độ khác và nhận ra mình đã sai ở đâu. Vậy nên, trong mấy năm qua, chồng cũ của tôi và tôi đã trở thành như những người bạn. Chúng tôi giúp đỡ và hỗ trợ lẫn nhau nhiều nhất có thể. Anh ấy thường xuyên hỏi thăm cảm thụ của tôi và giúp đỡ những việc tôi không thể tự làm.

Ở địa phương và khi tham gia các hoạt động, tôi đều tận dụng làm ba việc. Bất cứ khi nào có thể, tôi đều tận lực giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho mọi người và nói chuyện về cuộc đàn áp. Tôi luôn mang theo tờ rơi trong ví của mình. Do đó, nhiều tổ chức chẳng hạn như các doanh nghiệp, cơ quan chính phủ, v.v.. Cho phép tôi để lại một số tờ rơi tại nơi làm việc của họ.

Trong những năm qua, tôi ngày càng dành nhiều thời gian hơn cho tu luyện. Tuy nhiên, lúc đầu tôi đã không hiểu rằng mình phải dung nhập tu luyện vào trong cuộc sống.

Khi đó vì gánh nặng công việc, những ràng buộc khác, những theo đuổi cá nhân và thời gian dành cho bạn bè nên tôi không có nhiều thời gian để làm những việc khác, và thời gian cứ thế trôi nhanh. Đã thế, vào buổi tối tôi rất mệt mỏi và không thể tập trung. Hiện tại tôi cho rằng làm tròn thệ ước của mình là ở vị trí thứ nhất; chỉ có như vậy tôi mới có thể tu luyện. Khi nhận thức của tôi cải biến thì hoàn cảnh cũng cải biến theo. Tôi trở nên khiêm tốn hơn, thiết thực và linh hoạt hơn với những nhu cầu và những thứ mình muốn, điều đó khiến tôi có được nhiều thời gian hơn. Tôi nhận ra rằng càng dành nhiều thời gian hơn cho tu luyện, thì tôi càng có thêm thời gian cho những việc khác, hoặc hoàn cảnh sẽ phát sinh sự việc khiến vấn đề tự nhiên được giải quyết.

Tôi nhận ra rằng mình phải cân đối thời gian giữa nhu cầu của bản thân, tham gia các hoạt động Pháp Luân Công và tu luyện cá nhân. Khi ở cùng mọi người, tôi hợp tác tốt hơn và vị tha hơn. Khi nào tư tưởng của tôi bất chính, Sư phụ sẽ điểm hóa cho tôi. Giờ đây, khi giao thiệp với những người khác, tôi luôn cân nhắc xem liệu những người khác có bị tổn thương hay không, họ có thể chịu đựng được những gì tôi làm không.

Vì luôn sẵn lòng có mặt khi người khác cần giúp đỡ, nên tôi có thêm nhiều mối quan hệ và cơ hội. Tôi tiếp xúc với mọi người và có thể giảng chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp cho họ. Bây giờ, tôi hiểu rằng khi tôi giúp đỡ người khác, thì ai đó cũng sẽ giúp tôi những việc mà tôi không thể tự làm.

Ví dụ, khi tôi giúp em gái mình, cô ấy làm bữa tối cho tôi và giúp tôi tìm khách hàng. Khi tôi giúp đỡ anh trai tôi cũng vậy. Chồng cũ giúp tôi lắp đặt các thiết bị trong căn hộ, cái gì bị hư hỏng anh đều sửa chữa và nhiều việc khác nữa.

Có lúc tôi gặp phải những chuyện không tốt, tôi tận sức bảo trì tâm bất động, không giữ nó ở trong lòng. Đó là một quá trình liên tục, không ngừng nghỉ.

Sư phụ giảng:

“tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi.” (Bài giảng thứ sáuChuyển Pháp Luân)

Mỗi hoạt động Pháp Luân Đại Pháp đều giúp tôi đề cao tâm tính, đều là nhờ Sư phụ và các đồng tu đã trợ giúp.

Một hôm, khi làm việc tại quầy thông tin, thời tiết rất lạnh. Một học viên đề nghị chúng tôi về nhà sớm hơn vài giờ. Nhưng tôi thầm nghĩ rằng đã được cấp cho cơ hội tốt như vậy chúng tôi phải kiên trì – chắc chắn mọi việc sẽ ổn, và chúng tôi vẫn kiên trì đến cuối. Khi lái xe về nhà, tôi không còn cảm thấy lạnh mà cảm thấy cơ thể rất nhẹ nhàng.

Sư phụ giảng:

“Miễn là chư vị tu luyện, khi mà chư vị dốc lòng quyết tâm tu luyện, [thì] những gì của chư vị bị tản mất sẽ [được] bồi bổ đầy đủ.” (Bài giảng thứ haiChuyển Pháp Luân)

Mấy năm rồi, không có ngày nào tôi không học Pháp và luyện công. Hôm nào không có thời gian, tôi sẽ tận sức bổ sung. Khi gặp khó khăn và mâu thuẫn, tôi hướng nội và tìm lý do tại sao điều đó lại xảy ra. Sau đó, tôi sẽ nhớ lại Pháp của Sư phụ. Ngoài ra, việc trao đổi kinh nghiệm tu luyện với các học viên khác cũng rất hữu ích.

Từ khi nâng cao tiêu chuẩn cho bản thân, tôi đã đề cao và tiến bước trên con đường tu luyện của mình. Nhưng, tôi biết rằng mình không thể buông lơi. Khi mệt mỏi, tôi ý thức rằng mình phải tự tạo động lực cho bản thân và hướng nội.

Tham gia Pháp hội, các hoạt động và hạng mục giảng chân tướng về cuộc đàn áp và truyền rộng vẻ đẹp của Pháp Luân Công cũng là một cách để đề cao trong tu luyện. Tôi cũng đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm trên trang Minh Huệ, nghe podcast, tham gia vào các hoạt động, v.v..

Vài năm trước, tôi đã tham gia hạng mục Shen Yun và nhận thấy thân thể mình được cải biến. Kể từ đó tôi có thể ngồi song bàn tốt hơn. Sức khỏe của tôi đã được cải thiện. Tóc của tôi mọc dày hơn, móng tay của tôi chắc khỏe hơn, và nhiều điều nữa. Một thời gian ngắn trước đây, tôi bắt đầu học thuộc Luận ngữ.

Trong khi viết bài chia sẻ kinh nghiệm này, tôi nhận thấy có nhiều điều mình cần phải đề cao. Nếu có điểm nào không đúng xin các đồng tu từ bi chỉ rõ. Con xin cảm tạ Sư phụ đã cho con đắc được Đại Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/22/372675.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/24/171629.html

Đăng ngày 13-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share