Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trùng Khánh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-07-2018] Tôi bắt gặp cuốn Chuyển Pháp Luân ở một hiệu sách tại Lâm Giang, Trùng Khánh vào mùa xuân năm 1997. Khi mở sách, tôi thấy bức hình chụp Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập) mặc đồ vest và thắt ca vát. Trông Ngài rất gần gũi và như thể là Ngài đang mỉm cười với tôi.

Tôi mua cuốn sách ngay lập tức và đặt nó trên bàn uống trà trong nhà. Khi con gái tôi đi chơi về, cháu thấy cuốn sách và cầm nó lên một cách cẩn thận. Cháu nhìn chăm chú vào cuốn sách như thể đang cố gắng nhớ điều gì đó. Sau đó cháu quay sang tôi và nói: “Mẹ, mẹ đã lấy cuốn sách này ở đâu? Con đã tìm kiếm nó khi con 3 tuổi.”

Tôi sốc khi nghe những gì cháu nói. Tôi tự nhủ: “Đây chắc hẳn phải là một cuốn thiên thư.” Sau đó tôi bắt đầu hành trình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mình.

Cảnh sát cảm động bởi lòng tốt

Hàng chục nhân viên An ninh Nội địa thuộc Sở cảnh sát Trùng Khánh và Phòng 610 đã xông vào nhà tôi tối ngày 12 tháng 9 năm 2003. Tôi từ chối mở cửa, nhưng những kẻ đột nhập cắt cửa bằng cưa điện để vào.

Tôi bình tĩnh yêu cầu Trưởng phòng Phòng 610 xuất trình lệnh khám xét. Cô ấy lấy lệnh ra nhưng tên ghi trên đó viết khác với tên tôi. Tôi nói: “Đây không phải tên tôi. Những gì các chị đang làm là trái pháp luật.” Cô ấy không nói được lời nào.

Sau đó cô ấy nói: “Chúng tôi sẽ lấy lại lệnh mới với tên đúng.”

Tôi đáp: “Nhưng chị đã vi phạm pháp luật.”

Sau đó tôi rót nước, cắt trái cây và mời họ. Tôi nhận thức rằng chúng ta phải thức tỉnh những người này trong khi thanh trừ can nhiễu.

Mười năm sau, tôi nghe nói rằng một trong số những nhân viên đó đã về nhà và nói với mẹ vợ của anh ấy rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp rất tốt bụng và mặc dù họ lục soát nhà của một trong số các học viên và phá cửa để vào nhưng học viên đó vẫn mời họ uống nước và ăn trái cây. Anh ấy nhận xét cách tôi đối xử tử tế và hòa ái trong suốt vụ việc.

Sau này anh ấy được đề nghị chuyển khỏi Phòng 610 và trở thành một cảnh sát giao thông. Chính những lời dạy của Sư phụ Lý đã giúp tôi nghĩ cho người khác ngay cả khi chúng ta đang gặp hoạn nạn.

Nắm đấm dừng trong không trung

Tôi bị đưa tới trại tạm giam Du Trung do vụ việc của cô Ngụy Tinh Diễm. Cô Ngụy Tinh Diễm là một nữ sinh Đại học Trùng Khánh, bị hãm hiếp và sự việc đã được công bố. Nhân viên Phòng 610 đã thẩm vấn tôi trong vài ngày đêm nhằm nỗ lực tìm kiếm thông tin.

Khi họ không đạt được mục đích, họ đã nhiều lần cố gắng đấm tôi, nhưng nắm đấm của họ đã dừng lại giữa chừng và không trúng được tôi. Tôi biết rằng Sư phụ Lý đang bảo hộ tôi khỏi bị đánh và ban cho tôi sức mạnh.

Không thể lấy máu của tôi

Tôi bị tuyên án 10 năm tù và bị chuyển từ trại tạm giam tới một nhà tù. Trong tù, tên tôi nằm trong danh sách lấy máu kiểm tra. Tôi xuất một niệm – họ sẽ không thể lấy được máu của tôi. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì. Khi đến lượt tôi lấy máu, ba tù nhân quan sát trong khi bác sỹ khử trùng cánh tay phải của tôi và tìm ven. Cô ấy vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi để khiến mạch nổi lên nhưng không có tác dụng. Những người đứng xung quanh rất ngạc nhiên.

Họ đã không bao giờ có thể lấy được máu của tôi trong suốt 10 năm tôi bị giam giữ ở đó.

Không bao giờ bỏ việc học thuộc Pháp

Nhận thức được Pháp Luân Đại Pháp vô cùng trân quý, tôi đã học thuộc Chuyển Pháp Luân. Việc học thuộc Pháp khiến tôi thu được lợi ích to lớn trong khi tôi bị cầm tù mà không có sách để đọc. Bất kể hoàn cảnh tệ đến mức nào hay tôi mệt mỏi ra sao, mỗi ngày, từ 4 giờ sáng đến 6 giờ chiều, tôi đều học Pháp bằng cách nhẩm đọc thuộc hai bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi bắt đầu nhẩm đọc Pháp bất cứ lúc nào có thể. Thậm chí khi tôi đang bị thẩm vấn cả ngày đêm, tôi sẽ không cho vào tai lời của người thẩm vấn mà nhẩm Pháp trong tâm.

Để ép các học viên Đại Pháp từ bỏ niềm tin của họ, chính quyền đã có một hệ thống tẩy não các học viên trong nhà tù nữ Trùng Khánh. Mọi tương tác với các lính canh là một cuộc giao tranh giữa chính và tà. Tuy nhiên, thông qua việc học Pháp hàng ngày, tôi luôn tràn đầy chính niệm, điều đó đã giúp tôi sống sót trong môi trường tà ác mà không bị mê lạc. Do đó tôi vẫn kiên định niềm tin của mình suốt 10 năm trong tù.

Các lính canh cảm động bởi lòng tốt

Trong thời gian bị cầm tù, tôi đã có thể vô hiệu các thủ đoạn lừa đảo của lính canh bằng từ bi và uy nghiêm. Khi tôi hết hạn bị cầm tù, một lính canh đã nói với tôi: “Thực ra, tất cả chúng tôi đều kính trọng chị.” Một lính canh khác nói: “Thấy chị kiên định như vậy, tôi cũng đã mượn một cuốn Chuyển Pháp Luân.” Một người khác nói: “Tôi tin vào Chân – Thiện – Nhẫn.”

Phủ nhận bức hại thêm nữa

Tôi được ra khỏi tù và trở về nhà vào ngày 11 tháng 9 năm 2013. Ngày 13 tháng 9, một nhân viên của tổ chức cộng đồng địa phương đưa cho tôi một tài liệu. Tôi sốc khi đọc được rằng tôi bị coi là không bị “chuyển hóa” ở trong tù và do đó phải chịu thêm ba năm “chuyển hóa” tại cộng đồng địa phương.

Tôi chất vấn người phụ nữ yêu cầu cô ấy chứng minh quy định nào trong luật cho phép làm một điều như vậy. Cô ấy không thể cung cấp bất cứ điều gì. Khi tôi cho bố tôi xem văn bản này, bố tôi bắt đầu giận dữ: “Thật là tà ác! Bố không thể tin được. Họ ném một người tốt vào tù trong 10 năm. Và bây giờ lại thêm ba năm nữa!”

Nhưng tôi không để ý gì đến tài liệu đó. Tôi không đến gặp các viên chức mà tôi phải báo cáo và họ cũng không bao giờ đến nhà tôi. Tất cả là nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ để tôi có thể tiếp tục phủ nhận bức hại. Đảng Cộng sản Trung Quốc tà ác ngoài sức tưởng tượng.

Tôi sẽ làm hết sức mình để làm ba việc, tận lực vì sứ mệnh của mình và vì sự cứu độ nhân từ của Sư phụ. Tôi sẽ không nuối tiếc. Sự thần thánh, sự huy hoàng và uy đức của Đại Pháp chỉ có thể triển hiện thông qua việc tu luyện vững chắc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/12/372358.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/13/171495.html

Đăng ngày 04-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share