Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-04-2005] Trước khi tôi đắc Pháp, trong thời gian dài, chồng tôi thường dành hết thời gian rảnh để chơi đánh bạc. Tôi ngán ngẩm với cuộc hôn nhân bất hạnh và muốn ly hôn với ông ấy. Năm 1996, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, năm ấy tôi 40 tuổi. Sau đó tôi nhận ra rằng, ly hôn với ông ấy không phải là phương cách đúng đắn để giải quyết vấn đề. Tôi phải hướng nội và tu bỏ tâm oán hận với ông ấy.

Năm 2002, cảnh sát địa phương tại thành phố tôi tiến hành bắt giữ học viên Pháp Luân Đại Pháp với quy mô lớn. Tôi phải rời nhà để tránh bức hại. Trong thời gian tôi đi, chồng tôi đã vay nhiều tiền với lãi suất rất cao và mất tất cả số tiền đó vào việc đánh bạc. Khi ông ấy không thể trả nợ, ông ấy cũng bỏ nhà trốn đi. Con trai tôi phải làm lụng vất vả để kiếm sống.

Năm 2004, tôi cùng chồng tôi đến thăm họ hàng và chúng tôi đã mượn 5.000 tệ để trả nợ. Tháng 3 năm 2005, tôi biết được rằng chồng tôi đã mượn hàng xóm mấy trăm nghìn tệ và đã bị thua bạc hết tất cả số tiền đó. Những oán hận chồng chất nhiều năm ngay lập tức trỗi dậy trong tâm tôi. Tôi muốn gọi tất cả họ hàng và bè bạn chúng tôi đến để cảnh báo với họ rằng đừng cho chồng tôi mượn tiền nữa. Nhưng tôi nhanh chóng lấy lại bĩnh tĩnh vì nhận ra rằng, đó là cách giải quyết của người thường. Đó cũng chẳng phải là hành vi đẹp đẽ gì và tôi nên thực hành Thiện mọi lúc. Tôi nhớ lại Sư phụ bảo với chúng ta rằng chúng ta những người tu luyện phải hướng nội trong mâu thuẫn. Khi nghĩ về điều đó, tôi nhận ra rằng môi trường không thuần tịnh này là kết quả của việc tôi tu luyện không tốt. Cựu thế lực đã lợi dụng nó để thao túng chồng tôi và không cho ông ấy thay đổi theo hướng tích cực. Cựu thế lực lợi dụng sơ hở trong tu luyện cá nhân của chúng ta, làm cho chúng ta xa rời trách nhiệm quan trọng là cứu độ chúng sinh. Tôi quyết tâm tăng cường tu luyện và chính niệm, nhằm loại bỏ can nhiễu của cựu thế lực. Chỉ khi đó, người nhà của tôi và tôi mới thoát khỏi sự thao túng của cựu thế lực và cuối cùng sẽ thanh lý chúng toàn diện.

Khi tôi nhận ra điều này, chồng tôi đã quay lại. Tôi nói chuyện với ông ấy. Tôi ngạc nhiên vì tôi rất bình tĩnh. Những oán hận tích cóp hơn hai mươi năm qua về phía ông ấy đã biến mất. Vài ngày sau, không khí gia đình tôi đã thay đổi. Chồng tôi thề rằng ông ấy sẽ không chơi đánh bạc nữa. Ông ấy đã tìm được một công việc và trở nên bận rộn đến nỗi không có thời gian để đánh bạc.

Trước đây khi gặp xung đột, tôi đã không chính niệm chính hành mà đối đãi với can nhiễu. Chồng tôi cũng bị ảnh hưởng và tôi đã gây ra những tổn thất cho Đại Pháp, tôi vô cùng hối tiếc. Tu luyện là một việc nghiêm túc. Tôi phải tăng cường tu luyện cá nhân trong thời kỳ Chính Pháp.

Ngày 22 tháng 7 năm 1999, cảnh sát địa phương đến nhà tôi. Họ hỏi chồng tôi: “Pháp Luân Đại Pháp có tốt không?” Ông ấy trả lời “Có.” Năm 2000 khi ông ấy đến trại cưỡng bức lao động thăm tôi, cảnh sát ở trại cưỡng bức lao động lại hỏi ông ấy “Pháp Luân Đại Pháp có tốt không?” ông ấy cũng có cùng câu trả lời “Có.” Cảnh sát đã tức giận điên lên và chỉ cho chúng tôi nói chuyện với nhau vài phút. Chồng tôi thường xuyên nói với bạn bè và họ hàng rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Khi tôi về nhà từ trại cưỡng bức lao động, bạn bè tôi nói với tôi rằng: “Chồng cậu bảo với chúng tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.”

Tháng 9 năm 2001, tôi bị bắt cóc lần nữa. Một tháng sau đó, tôi được thả. Sau khi về nhà, tôi tiếp tục đi phát tài liệu giảng chân tướng. Chồng tôi nói với tôi: “Trước đây, anh đã xem thường em. Bây giờ anh thật sự ngưỡng mộ em. Em không sợ dù cho đã bị bắt đến ba lần.” Tôi không thể tin được. Sau đó ông ấy nói thêm: “Ý của anh là thế.”

Tôi nhận ra rằng khi chính niệm chính hành, chúng ta có thể thay đổi hoàn cảnh. Tôi tin rằng một ngày nào đó, chồng tôi sẽ trở thành một học viên và sẽ được đắc cứu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/4/23/100266.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/5/3/60277.html

Đăng ngày 03-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share