Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-6-2018] Mặc dù tôi đã biết đến Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1995, nhưng tôi vẫn chưa chân chính bước vào tu luyện. Mãi đến gần đây, năm 2016, khi tính mệnh của tôi đang lâm vào tuyệt vọng, thì Đại Pháp đã mang đến cho tôi hy vọng. Qua nhiều sóng gió, cuối cùng tôi đã kiên định bước trên con đường tu luyện phản bổn quy chân.

Chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp

Tháng 2 năm 1994 khi tôi 28 tuổi, tôi có quen với một cô gái, và hiện cô ấy chính là vợ tôi. Cô ấy bảo tôi rằng mẹ cô ấy từng bị nằm liệt giường vì thoát vị đĩa đệm, mặc dù các bác sỹ bảo cô ấy rằng bệnh tình của bà đã vô phương cứu chữa, nhưng lưng bà đã hoàn toàn phục hồi sau khi bà tham gia lớp giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí. Cha cô ấy từng bị thoái hóa đốt sống cổ dẫn đến tay trái bị teo, luyện công được một tháng, đã phục hồi như cũ. Cô ấy cũng tu luyện Pháp Luân Công, và cho tôi mượn một cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”. Tôi thấy rằng cuốn sách giảng về tu Phật, tu Đạo nên đã rất thích đọc.

Từ khi còn nhỏ, ước nguyện muốn lên núi tu Đạo thường mơ hồ xuất hiện trong tâm trí tôi, nhưng theo thời gian khi tuổi tác lớn dần, tôi đã quên đi điều ấy. Lần này, cô ấy đã khơi gợi lại ký ức trong tâm tôi, do đó, tôi đã tiếp duyên Đại Pháp. Vẻ đẹp của Đại Pháp đã cắm rễ sâu trong tâm tôi. Năm 1996, chúng tôi kết hôn, năm 1998, chúng tôi sinh được một bé gái khả ái, cuộc sống gia đình tạm ổn, tuy không dư giả, nhưng vui vẻ hòa thuận.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, khi đó đang là Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đã phát động cuộc bức hại tàn bạo Pháp Luân Đại Pháp. Kể từ đó, vợ tôi và người nhà vợ đều bị chính quyền ĐCSTQ bức hại, theo dõi, và sách nhiễu.

Cảnh sát bắt giữ bố vợ tôi lần hai vào ngày 16 tháng 3 năm 2001. Một tháng sau, ông bị chuyển tới trung tâm tẩy não. Tôi rất lo cho ông, nên thường xuyên tới đó thăm nom ông. Tháng 8, khi ông đang ở bên bờ vực cái chết bởi bị ngược đãi, sợ phải chịu trách nhiệm nếu ông tử vong, nhà tù đã thả ông ra sau khi tống tiền chúng tôi 1.200 tệ. Tôi cảm thấy vô cùng đau buồn khi thấy ông hốc hác và bộ dạng yếu ớt như vậy.

Về nhà, bố vợ tôi có thể học Pháp và trong bốn ngày sức khỏe đã hồi phục. Sau khi chứng kiến điều này, tôi cảm thấy Đại Pháp thực sự siêu thường.

Tháng 4 năm 2012, bác sỹ chẩn đoán cha tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối, và điều trị tại một bệnh viện ung thư. Sau khi xạ trị lần đầu, toàn thân ông sưng phòng lên, nhất là đầu và cổ. Hai tay ông không ngừng run lên bần bật. Bác sỹ quyết định trả ông về và bảo ông hai tuần nữa quay lại để tiếp tục hóa trị liệu.

Về nhà, vợ tôi mở chương trình phát thanh Minh Huệ cho cha nghe, trong đó có những câu chuyện về những người được chữa lành bệnh một cách thần kỳ sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vợ tôi cũng chia sẻ với ông về những điều mà cô ấy đã tận mắt chứng kiến trong gia đình mình để giúp cha tôi lấy lại niềm tin vào cuộc sống. Từ đó, mỗi tối, ông đều đọc sách “Chuyển Pháp Luân” cùng với mọi người trong gia đình.

Sau đó, mỗi sáng cha tôi đều tham gia luyện công cùng với vợ tôi. Khi ông không thể đọc sách “Chuyển Pháp Luân,” ông thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hỏa, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Ngày 13 tháng 5 – Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, tôi đã mời các học viên tới nhà chúng tôi để chia sẻ tâm đắc tu luyện. Khi cha tôi nghe kể nhiều trường hợp phục hồi sức khỏe nhờ tu luyện Đại Pháp, ông đã vô cùng cảm động và thực tâm kính phục Sư phụ. Cha tôi cũng đọc Bài giảng thứ sáu trong “Chuyển Pháp Luân” cùng với chúng tôi. Mặc dù thực tế là lúc ấy tay ông còn rung lắc, nhưng ông vẫn cầm được sách lên và đọc hết toàn bộ bài giảng.

Sau khi cùng vợ tôi học Pháp, vợ tôi bảo ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” cho đến khi ông ngủ thiếp đi. Ngay hôm sau, cơ thể sưng phồng của ông đã xẹp xuống và hai tay ông không còn run rẩy nữa. Ông vui mừng khôn xiết.

Khi em trai tôi đưa gia đình cậu ấy đến nhà tôi chơi, chứng kiến cha phục hồi thần kỳ như vậy, mọi người đều quỳ gối trước ảnh Sư phụ và khấu đầu bày tỏ lòng biết ơn tới Ngài.

Chân chính bước vào tu luyện Đại Pháp

Tháng 1 năm 2016, trong một lần kiểm tra sức khỏe của công ty, bác sỹ đã chẩn đoán tôi bị xơ gan viêm gan B. Tôi rất sốc và tuyệt vọng, tôi đã nhập viện điều trị. Bởi bệnh tật nên tôi rất yếu và ho ra máu.

Bác sỹ bảo tôi rằng bện viêm gan này là không chữa trị được; mọi thứ tôi có thể làm là uống thuốc kháng virut trong suốt phần đời còn lại; và có thể mỗi lần nằm viện sẽ khá lâu; chỉ tính riêng chi phí thuốc men đã rơi vào khoảng từ 800-900 tệ/1 tháng. Ngoài ra, viện phí cũng tiêu tốn không ít tiền sinh hoạt trong tháng của gia đình tôi bởi lẽ trợ cấp tàn tật hàng tháng chỉ hơn 1.000 tệ. Vì vậy, tôi quyết định không điều trị mà bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Ban đầu, mục đích chính để tôi tu luyện là vì để chữa bệnh khỏe người, và tôi hy vọng tôi cũng sẽ được trải nghiệm thần tích. Tuy nhiên, điều đó đã không xảy ra.

Thực tế qua hơn hai thập kỷ, tôi đã đọc hầu hết toàn bộ sách Đại Pháp, nhưng tôi lại không chiểu theo Pháp lý hay cố gắng loại bỏ những thói hư tật xấu như nóng tính và tâm tranh đấu mạnh mẽ. Tôi cũng hút thuốc và thích cờ bạc. Tôi phải bắt đầu lại từ vạch xuất phát.

Nhìn thấy tôi bước vào tu luyện với mục đích không chính, nên Sư phụ đã an bài cho tôi làm việc ở vị trí bảo vệ tại một ngân hàng vào tháng 8 năm 2016. Với công việc này, tôi không thể nổi nóng với khách hàng, tôi phải đối đãi với họ thật nhã nhặn. Mỗi tối, tôi học Pháp cùng vợ và luyện công một mình vào thời gian khác. Tháng 9, tôi bắt đầu trồng vài chậu hoa, trong khi tưới hoa, tôi nghe câu chuyện tu luyện trên chương trình phát thanh Minh Huệ.

Dần dần, tôi nhận ra rằng các bông hoa của tôi rất phát triển và có chất lượng hơn bông hoa được chăm bằng phân bón mà các bạn tôi trồng. Điều này dường như là vì những bông hoa của tôi được thụ ích từ việc nghe các bài viết trên Minh Huệ. Tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi vẫn bị đau gan, và tôi phải dùng tay phải để xoa bụng dưới giảm đau. Đôi khi những cơn đau khiến tôi thức giấc vào ban đêm.

Tháng 6 năm ngoái, em trai tôi bị mất cảm giác ngon miệng, bị sụt cân và rất yếu. Sau khi tới bệnh viện khám, bác sỹ nói rằng cậu ấy có một khối u ở bụng dưới. Mười ngày sau cậu ấy qua đời.

Biến cố này đã khiến tôi hoàn toàn không còn niềm tin vào khoa học hiện đại. Khi tôi thay đổi quan niệm, tâm tôi trở nên thuần tịnh hơn, và Pháp lý liên tục triển hiện cho tôi thấy.

Sư phụ giảng:

“Tình huống mà chúng tôi nhìn thấy là như thế này: con người vì sao có bệnh? Nguyên nhân căn bản làm cho người ta có bệnh hoặc bất hạnh [chính] là nghiệp lực, trường nghiệp lực vật chất màu đen. Nó là thứ thuộc về tính âm, thuộc về những thứ không tốt. Còn những con linh thể bất hảo kia, cũng là thứ có tính âm, đều là thuộc [loại màu] đen, do vậy chúng có thể gắn vào; hoàn cảnh đó thích hợp với chúng. Chúng là nguyên nhân căn bản làm người ta trở thành có bệnh, đó là căn nguyên chủ yếu nhất của bệnh. (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng tôi luôn sử dụng điện thoại di động để đọc thông tin về bệnh gan, đây không phải là niệm đầu đúng đắn. Truy cầu bệnh, thì nó sẽ trở thành hiện thực. Bệnh này là do linh thể trong trường nghiệp lực của tôi đang tồn tại trong một không gian rất sâu tạo ra, làm sao mà thuốc thang ở tầng phân tử có thể trị được nó?

Sư phụ giảng:

”Muốn hết bệnh, trừ nạn, tiêu nghiệp, thì những người này phải tu luyện, [phải] ‘phản bổn quy chân’ đó chính là điều mà các loại [môn pháp] tu luyện đều nhìn nhận. Con người phải phản bổn quy chân, đó mới là mục đích chân chính để làm người;” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Cuối cùng, tôi đã thức tỉnh và hoàn toàn tống khứ tâm chấp trước vào bệnh tật. Kể từ đó, Pháp lý luôn triển hiện cho tôi. Khi tôi nói chuyện với vợ, tôi dùng tiêu chuẩn của Pháp để đo lường lời nói của mình. Tôi cũng không còn tìm kiếm phương pháp trị bệnh của mình trên internet nữa.

Khi chứng kiến những sự thay đổi của tôi, vợ tôi nói: “Anh tiến bộ nhiều quá!.”

Tôi bảo cô ấy rằng Sư phụ đã giảng:

“Đắc Pháp tức thị Thần” (“Quảng độ chúng sinh“, Hồng Ngâm).

Và rằng giờ đây tôi đã trở thành một người khác.

Sư phụ thực sự vô cùng từ bi. Ngài đã lợi dụng mọi cơ hội để giúp tôi loại bỏ hoàn toàn tâm [cầu] trị bệnh. Đúng như lời Sư phụ giảng:

”Hễ tâm tính chư vị đề cao, thì thân thể chư vị sẽ phát sinh biến đổi to lớn; hễ tâm tính chư vị đề cao lên; thì vật chất của thân thể chư vị bảo đảm sẽ biến đổi.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi thực sự cảm nhận được Pháp lực vô biên. Khi bạn đang vượt qua kiếp nạn, kết quả phụ thuộc vào bạn có nhìn nhận bản thân là người tu luyện và hành xử theo yêu cầu của Pháp tại các tầng khác nhau hay không. Chỉ cần tâm tính bạn đề cao, hoàn cảnh sẽ ngay lập tức biến đổi.

Hiện tại tôi cảm thấy thân thể nhẹ nhõm, dễ chịu. Vài ngày trước, một học viên bảo với vợ tôi rằng tôi đã trở thành một người mới, vì mặt của tôi có làn da trắng hồng. Tôi tăng cân và tính tình trở nên ôn hòa và điềm tĩnh hơn. Khi vợ tôi nói tôi, tôi cũng chia sẻ với cô ấy rằng giờ đây tôi hiếm khi phàn nàn về gì đó và môi trường xung quanh tôi cũng tốt lên theo.

Trước kia, có một nhân viên vệ sinh ở nơi tôi làm việc phàn nàn với chồng cô ấy rằng cô ấy ghét tôi bởi tôi là người hà khắc. Cô ấy không chịu nổi tôi và muốn nghỉ việc. Sau này, cô ấy đến gặp tôi và nói: “Sau một thời gian tiếp xúc, tôi thấy rằng anh là người hiền hòa và tốt bụng. Xin lỗi vì trước đây đã trách oan anh.” Cô ấy không biết rằng nếu không có Đại Pháp, tôi đã không được như ngày hôm nay.

Gia đình tôi được chìm đắm trong Phật ân hạo đãng của Sư phụ. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì cuộc sống của tôi tràn ngập niềm vui và hy vọng. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Sư phụ đã giúp tôi trở thành một người chân chính bước trên con đường tu luyện để quay trở về với bản ngã của mình.

Cảm tạ Sư phụ đã từ bi khổ độ! Cuối cùng con đã bước đi trên con đường tu luyện phản bổn quy chân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/24/363970.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/14/171512.html

Đăng ngày 28-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share