Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ ở Iran

[MINH HUỆ 27-6-2018] Tôi là một học viên trẻ ở Iran, đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được bốn năm. Nhớ lại khi còn là thiếu niên mười mấy tuổi, tôi đã rất thất vọng và chán nản với gia đình, bởi người anh trai luôn đánh và nhục mạ tôi. Anh ấy không cho tôi sử dụng máy tính, có lần còn đánh tôi phải nhập viện. Khi quá phiền muộn, tôi thường khóc và hỏi Thượng đế đâu là ý nghĩa của cuộc sống. Đôi lúc, tôi còn nghĩ tới việc tự tử.

Thời gian trôi qua, những thứ như thiền định và tu luyện trên núi hình thành trong tâm trí tôi. Tôi quan tâm đến chúng khi xem các bộ phim hoạt hình và phim truyện. Tôi thắc mắc tại sao chúng ta lại sống trong cuộc đời, Thượng đế là ai, mục đích sống của tôi là gì, và về cái chết. Có đôi khi tôi nhìn ra thế giới bên ngoài qua ô cửa sổ, và hỏi bản thân những câu hỏi đó. Tôi muốn đi lên núi tìm người biết được ý nghĩa của cuộc sống, nhưng lại tự hỏi mình “Làm sao có thể rời bỏ gia đình đây?”

Tôi thích đọc sách, nên tôi bắt đầu đọc các cuốn sách tâm linh để tìm kiếm ý nghĩa và mục đích của cuộc sống. Tôi đọc sách của nhiều pháp môn khác nhau và cả những cuốn sách của các nhà triết học nổi tiếng. Mặc dù tôi thích thú đọc chúng, nhưng chúng không hề dẫn tôi đến những nhận thức về ý nghĩa nhân sinh.

Tôi đã gặp một nhà triết học lớn của Iran. Ông ấy rất nổi tiếng và thỉnh thoảng tôi cũng có nghe các bài giảng của ông ấy. Khi ngồi cùng xe với ông, tôi đã hỏi “Ý nghĩa của cuộc sống là gì và vì sao ta lại sống?” Ông ấy đã trả lời rằng cuộc đời như một ván cờ. Bạn có muốn chơi nó hay không? Nếu bạn không muốn chơi, bạn sẽ bị loại khỏi cuộc chơi. Đối với tôi cách nghĩ này thật kỳ lạ. Làm sao có thể đơn giản như thế được? Tôi đã mong chờ một câu trả lời thâm sâu hơn.

Khi lớn lên, những suy nghĩ về tâm linh ngày một giảm đi và tôi cũng có những suy nghĩ như người thường khác. Tôi nghĩ về những thứ như tiền tài và những cảm xúc con người, nhưng tôi càng nghĩ nhiều đến chúng, tôi càng lún sâu vào chúng. Tôi gặp nhiều trắc trở trong cuộc sống dưới sự ảnh hưởng của xã hội người thường. Tôi tìm cách kiếm nhiều tiền hơn và tranh đấu với người khác. Do những mất mát phải chịu đựng qua những mâu thuẫn khi còn nhỏ, tôi phát triển tâm tranh đấu, và thậm chí tâm oán hận. Tôi cũng tìm kiếm sự hứng thú vào các vấn đề về chính trị và trong tâm trí tôi chứa đầy những suy nghĩ về chúng.

Học Pháp Luân Đại Pháp

Một ngày khi tôi ra ngoài cùng các bạn, một người nói với tôi rằng bố cậu ấy đang tập thiền định vào mỗi sáng sớm ở công viên.

Tôi có chút hiểu biết về thiền định và thích tập, nên đã hỏi cậu ấy bắt đầu như thế nào. Vài ngày sau, tôi tới công viên và học Pháp Luân Đại Pháp. Mọi thứ thật tuyệt! Tôi được dạy các bài công pháp thư thái trong tiếng nhạc mỹ diệu, và những người ở đó rất tốt bụng.

Khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã rất ngạc nhiên, và lần đầu tiên, tôi đã tìm được câu trả lời cho rất nhiều câu hỏi của tôi trong đời.

Trước khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi thường bị chóng mặt, như thể tụt huyết áp và thường bị sụp xuống. Đó là một cảm giác rất lạ và đau đớn. Mặc dù tôi đã đến bệnh viện, nhưng họ không tìm ra được điều gì bất thường. Tôi cũng đến bác sĩ làm xét nghiệm máu, nhưng kết quả cũng không chỉ ra bệnh gì. Trong một thời gian, tôi không ăn những đồ nhiều chất béo, tôi ăn rất ít thức ăn và phải chịu đói. Sau khi tu luyện, các triệu chứng này đã biến mất lúc nào không hay. Chỉ là sau này tôi mới ngỡ ngàng nhận ra mình không còn cảm giác mệt mỏi nữa.

Trong lúc luyện công, tôi cảm thấy rất thư thái và được trải nghiệm cảm giác tâm thanh tịnh. Đại Pháp đã loại bỏ rất nhiều triệu chứng bệnh của tôi, gồm cả bệnh đau tim và chóng mặt. Tôi trở nên thoải mái hơn trước rất nhiều. Mẹ tôi thường hay chỉ trích tôi, nhưng dù bà tức giận thế nào, tôi cùng đáp lại một cách bình tĩnh.

Tôi không biết cuộc sống của tôi sẽ ra sao nếu tôi không đắc Pháp. Đại Pháp đã giúp tôi loại bỏ nhiều thói xấu, như là tự do tình dục, hút thuốc, uống rượu, nói dối và rất nhiều thứ khác.

Tôi luôn cố gắng hết sức để làm một người tốt hơn nữa. Tại nơi làm việc, mặc dù ở vị trí có thể kiếm được nhiều lợi ích và danh tiếng, nhưng tôi luôn cố gắng tránh xa những thứ đó.

Tôi đối xử tốt với các đồng nghiệp, và họ nói “Nơi nào anh ấy tới, anh ấy sẽ mang lại sự tốt đẹp”. Nhiều lần tôi bỏ lại công việc của bản thân để giúp đỡ những người khác. Tôi được nhìn nhận là nhân viên hàng đầu, tất cả những điều này là nhờ Đại Pháp.

Kết quả khám sức khỏe định kỳ tại nơi làm việc đã chỉ ra tôi khỏe mạnh hơn nhiều đồng nghiệp cùng tuổi và kém tuổi khác. Một đồng nghiệp năm nay 22 tuổi, kém tôi 8 tuổi, bị bệnh gan nhiễm mỡ và sỏi thận. Có thể nói, Đại Pháp đã tẩy tịnh thân thể và tư tưởng của tôi.

Giảng chân tướng cho người Trung Quốc

Sau khi đọc các bài kinh văn của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp), tôi đã nhận thức được sự cần thiết và cấp bách của việc thức tỉnh nhân loại, đặc biệt là những người Trung Quốc bị đầu độc bởi những tuyên truyền giả dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Sư phụ giảng:

Người Trung Quốc ấy, thời cận đại bị bức hại đến mức rất không còn ra hình dạng nữa, thậm chí ngay cả ngoại hình cũng thành xấu xí đi. Nhưng tôi bảo mọi người này, trong đó rất có thể có Vương của chư vị, có Vương của các chư vị. (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới [2014])

Tôi thường cùng các học viên khác đi tới những khu vực có người Trung Quốc sinh sống và nói cho họ biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp nếu có điều kiện. Hoặc ít ra chúng tôi gửi tặng họ các tài liệu thông tin về Đại Pháp và cuộc bức hại.

Thông qua việc đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm của các học viên trên trang Minh Huệ, tôi nhận thấy rằng việc trực tiếp nói chuyện với người Trung Quốc có hiệu quả tốt hơn là chỉ đưa họ tài liệu.

Ban đầu, tôi nói với họ về những vấn đề liên quan đến Trung Quốc, hoặc cách mà người Iran đối xử với họ. Sau đó, tôi nói với họ tôi yêu đất nước Trung Quốc thế nào và về văn hóa truyền thống Trung Hoa, hay những gì tôi được biết về quốc gia này qua những cuốn sách nổi tiếng ra sao. Khi họ hỏi tôi tên cuốn sách, tôi nói với họ đó là cuốn Chuyển Pháp Luân và nói rằng cuốn sách này đã thay đổi cái nhìn của tôi về Trung Quốc.

Tôi cũng thấy rằng nhiều người Trung Quốc đã bị đầu độc rất nặng, họ nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp là một tổ chức, hoặc họ hỏi tôi được trả bao nhiêu tiền để đi phát các tờ rơi. Đôi khi, tôi sẽ đưa cho họ xem cuốn sách và nói rằng việc tu luyện này không bị cấm ở nước chúng tôi, mà chỉ bị cấm ở Trung Quốc.

Tầm quan trọng của việc luyện công

Khi mới bước vào tu luyện, tôi rất ham thích việc tập các bài công pháp. Thậm chí trong mùa đông tuyết rơi, tôi cùng một học viên khác vẫn luyện công ở công viên ngoài trời. Khi tay chúng tôi bị lạnh cóng và tê cứng, chúng tôi vẫn luyện công vì chúng tôi thích luyện.

Các bài công pháp thật sự khiến tôi rất thư giãn, sau đó tôi ngủ được rất sâu. Thân thể của tôi được tịnh hóa trong khi luyện công và nó cho tôi cảm giác tuyệt vời. Tuy nhiên thời gian trôi qua, cùng với việc thay đổi môi trường sống từ một sinh viên đại học thành một người vừa đi học vừa đi làm bán thời gian, tôi đã tham gia vào một điểm luyện công khác và chúng tôi chỉ tập hết năm bài công pháp vào cuối tuần.

Lúc trước tôi rất trầm tĩnh và tôi có thể kiểm soát bản thân trong các hoàn cảnh khác nhau cũng như khi gặp mâu thuẫn trong công việc. Sau này, môi trường làm việc thay đổi, và tôi có ít thời gian hơn để học Pháp. Kết quả là cuộc sống của tôi xảy ra nhiều vấn đề và tôi không vượt qua được những khảo nghiệm tâm tính.

Tôi đã đi đến nhận định rằng mình cần ưu tiên việc học Pháp lên trên so với việc luyện công. Thời gian qua, bởi vì lối suy nghĩ ấy, tôi đã hoàn toàn ngừng việc luyện công, vì tôi cho rằng mình cần tập trung vào đề cao tâm tính, và cảm thấy luyện các bài công pháp không có tác dụng gì cho việc đề cao. Do đó, hiếm khi tôi luyện công. Nhưng thay vì đề cao trong tu luyện, tôi lại trở nên kém đi. Nói cách khác, tâm tính của tôi rớt xuống, và tôi cũng lười luyện công.

Những giờ làm việc dài và kiệt sức, cùng những khó khăn tôi chưa từng trải qua trước đó, khiến cho tôi không còn kiểm soát tốt bản thân trong gia đình và môi trường công việc. Kết quả là tâm lý của tôi đã thay đổi. Sau khi đọc một bài chia sẻ kinh nghiệm, tôi nhận ra hoàn cảnh khó khăn và phức tạp lại là điều tốt. Người học viên viết bài chia sẻ đó nhận ra rằng, nếu anh ấy dậy sớm hơn một chút, mọi thứ sẽ thay đổi.

Tôi nhận ra rằng suy nghĩ việc luyện công không quan trọng là sai, các bài công pháp cũng bao gồm trong đó nhiều phương diện của việc đề cao tư tưởng và tâm tính, như tâm nhẫn nại, từ bi và khả năng chịu khổ, cũng như giúp trừ bỏ tâm giải đãi, tất cả đều liên quan đến đề cao của chúng ta. Tôi nhận ra tâm giải đãi có quan hệ đến rất nhiều khía cạnh của việc đề cao đạo đức, như là truy cầu sự an nhàn và dục vọng.

Kết quả, tôi dậy sớm hơn vào buổi sáng và luyện công mỗi ngày. Tôi bắt đầu tập một bài công pháp, sau đó luyện 30 phút, rồi 45 phút. Nhờ đó, tâm trí tôi trở nên thoải mái hơn khi làm việc và tôi có thêm năng lượng sau giờ làm để học Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/18/369957.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/27/170910.html

Đăng ngày 22-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share