Bài viết của một học viên ở Sao Paulo, Brazil

[MINH HUỆ 03-08-2018] Tôi đến dự Pháp hội Washington D.C năm nay và chỉ bằng việc quan sát các học viên Trung Quốc, tôi đã có thể thấy được rất nhiều thiếu sót của mình.

Sư phụ giảng:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Chuyển Pháp Luân)

Trong buổi gặp mặt đầu tiên, tôi đến dự với các học viên Trung Quốc, một niệm xuất ra trong đầu tôi: “Mình vẫn chưa chắc chân trong Đại Pháp do có tâm lo sợ. Mình vẫn đang dao động, chưa tin bản thân là một đệ tử Đại Pháp, vẫn còn đang dao dộng giữa người thường và người tu luyện, thiếu tự tin ở bản thân, và đang dùng điều này để bao biện cho việc không tinh tấn làm tốt ba việc.

Vào ngày giảng Pháp, khi tôi nhìn thấy Sư phụ bước trên sân khấu, tôi cảm thấy như tôi rất nhớ Ngài và tôi đã khóc. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Sư phụ trực tiếp như thế này là năm ngoái, ở Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm New York. Rất nhiều thể ngộ của tôi về bài giảng Pháp là ở tầng người thường, và tôi bị buồn ngủ trong suốt phần hỏi đáp. Nhưng khi câu hỏi này được đưa ra thì tôi đã bừng tỉnh và ngộ ra:

Đệ tử: Con là một học viên Châu Âu, con phát hiện hàng ngày mình bị tâm chấp trước khống chế, không ngừng xem điện thoại cầm tay và máy tính, lãng phí rất nhiều thời gian. Con đã từng thử gắng thoát ra, hiệu quả không tốt. Thỉnh Sư phụ từ bi chỉ cho, làm thế nào tăng cường ý chí, vứt bỏ chúng?

Sư phụ: [Hãy thử] mua điện thoại mà không có khả năng vào Internet. (các đệ tử cười to, vỗ tay) (Sư phụ cười) Muốn khắc phục thì luôn có biện pháp. Chư vị biết chăng? Trên núi rất nhiều tiểu đệ tử Đại Pháp để không bị can nhiễu, thì chỉ một điện thoại, không vào mạng Internet.” (Giảng Pháp tại Washington D.C năm 2018)

Thiếu sót khác của tôi trở nên rõ ràng ngay lập tức. Kể từ lúc đó, tôi rất tỉnh táo trong suốt buổi giảng Pháp.

Được gặp Sư phụ trực tiếp là một vinh hạnh mà tôi đã không trân quý do tâm chấp trước chưa bỏ được, không tin tưởng và trân quý bản thân, và do tâm chấp trước vào Internet. Tôi dao động không chỉ trong tu luyện, mà còn cả về vấn đề Internet! Nghe như một chuyện cười, nhưng đó là sự thật.

Cuối cùng, vào ngày thắp nến tưởng niệm, chồng tôi và tôi nhìn thấy một học viên người Brazil khác, một phụ nữ lớn tuổi, ngay phía trước, mặc dù có rất rất nhiều học viên. Bà thường sợ phải ở một mình bởi vì bà không biết nói tiếng Anh, nhưng lần này bà rất dũng cảm. Bà đã gọi taxi và tự đến nơi thắp nến tưởng niệm mà không cần hỗ trợ. Khi chúng tôi nhìn thấy bà, bà đã rất vui và thấy thoải mái. Tôi sẽ kể thêm về người học viên này ở phần sau của bài chia sẻ.

Vào hôm chúng tôi chuẩn bị quay lại Brazil, trước tiên chồng tôi và tôi đến điểm luyện công. Khi tôi vừa bắt đầu luyện bài công pháp thứ nhất thì tôi cảm thấy những cơn đau kinh nguyệt không chịu nổi, đợt này là nặng nhất trong đời tôi. Tôi quyết định hoàn thành bài công pháp thứ nhất.

Sau đó chúng tôi đến một tiệm bánh ngọt. Trên đường đến đó, tôi cảm giác như mình sắp sửa ngất đến nơi vậy. Tôi phải ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lấy lại sức và đi tiếp. Khi chúng tôi đến tiệm bánh, tôi nhìn mình trong gương, và tôi trông giống như một con ma vậy, rất nhợt nhạt. Tôi nghĩ tôi đang phải chịu đựng rất nhiều nghiệp lực đang biểu hiện ra trên toàn cơ thể của tôi.

Cuối cùng, khi chúng tôi ngồi xuống, chồng tôi nhìn rất nghiêm túc, như kiểu anh ấy khá lo lắng, nhưng anh cũng khích lệ tôi. Tôi bật phần băng tiếng những bài giảng Pháp ở Quảng Châu mà tôi lưu trong điện thoại và tôi nói với chồng: “Em tín Sư, mọi việc sẽ ổn thôi!” Kể từ lúc đó, cơn đau bớt đi và nó gần như biến mất. Chúng tôi quyết định gọi một chiếc taxi, bởi vì tôi không còn sức để tiếp tục đi bộ và đi bằng tàu ngầm nữa. Ở sân bay, tôi cảm thấy như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cơn đau đã biến mất hoàn toàn, và tôi lại khỏe mạnh trở lại.

Cơn đau đó là dữ dội nhất mà tôi đã từng có trong đời. Tôi nhận thức rất rõ rằng niệm đầu đầu tiên mà tôi xuất ra là tôi tín Sư và mọi việc sẽ ổn!

Khi quay lại Brazil, chúng tôi bắt đầu tinh tấn hơn, luyện công hằng ngày và học Pháp nhóm. Khi bài giảng Pháp của Sư phụ được phiên dịch sang tiếng Bồ Đào Nha, tôi đã đọc với chồng.

Chỉ sau khi có bài học thống khổ, các học viên ở Brazil mới làm theo thông tri trên Minh Huệ

Hôm mà thông tri trên Minh Huệ về việc gỡ bỏ Skype, WeChat, v.v được đăng, người học viên nữ mà tôi nhắc ở trên, người mà đến sự kiện thắp nến tưởng niệm, đã bị ngất ở nhà với triệu chứng như kiểu đột quỵ. Bà sống với con gái, cô đã đưa bà đến bệnh viện, bởi vì bà đã bị bất tỉnh. Khi tất cả các học viên biết được điều này thì chúng tôi phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố tà ác mà có thể can nhiễu đến bà.

Lúc đó chúng tôi đang học Pháp ở trên Skype và dự định sau đó sẽ chia sẻ về việc chuyển sang một chương trình an toàn hơn. Nhưng thay vì làm theo thông tri của Minh Huệ, phần lớn các học viên đều quyết định giữ lại Skype đã tải trên máy tính và sử dụng một máy tính khác để làm hạng mục. Đối với tôi, đây là một ví dụ cho các học viên không làm theo Thông tri trên Minh Huệ do các nhân tâm. Vài học viên trong các nhóm vẫn còn hỏi tại sao chúng ta nên làm theo các Thông tri trên Minh Huệ. Đây không phải là một vấn đề nhỏ nữa rồi. Tôi gửi đoạn giảng Pháp này cho nhóm đó:

Sư phụ giảng:

“Không phải là Minh Huệ không có sai [lầm], nhưng, các vấn đề trọng đại nhất định phải xem thái độ của Minh Huệ. Mục đích tôi đăng ảnh và bài kinh văn ‘Tâm tự minh’ lên Minh Huệ là để thiết lập cho các học viên một trang web đáng tin cậy.” (Các vấn đề trọng đại nhất định phải xem thái độ của Minh Huệ) (Tạm dịch)

Sau đó tôi quyết định xóa thông tin của tôi ở các nhóm trên WhatsApp, bởi vì tôi cảm thấy tôi được xem như là một học viên đích thực, và với rất nhiều học viên không làm theo yêu cầu bảo mật, tôi nghĩ đây là một kẽ hở mà có thể bị dùi vào.

Ngày hôm trước, người học viên ở trong bệnh viên đã có thể cử động lại được, nhưng bà vẫn còn yếu. Một học viên nữ Trung Quốc đến thăm bà trong vòng năm phút và nhắc bà hãy tín Sư, tâm niệm rằng bà là một học viên Đại Pháp, và rằng Sư phụ sẽ cứu bà.

Con gái bà, không phải là một học viên, đã rất sợ hãi và các bác sỹ đã khuyên mẹ cô phẫu thuật để lấy cục máu ở trong đầu ra. Khi học viên người Trung Quốc đến thăm bà, tay bà đã có lực, và bà có thể cử động và nói chuyện bình thường. Học viên Trung Quốc đã hỏi bà, vì bà dường như có vẻ ổn, liệu bà có muốn phẫu thuật không. Bà nói rằng bà không cảm thấy khó chịu ở đâu cả và bà quyết định, thậm chí với một chút sợ hãi, rằng: “Tôi không muốn phẫu thuật.”

Nhưng ngày hôm sau con gái bà gửi tin nhắn cho học viên Trung Quốc đó, nói rằng mẹ cô đã quyết định phẫu thuật. Hai tuần sau não của người học viên đó đã không còn hoạt động. Bà mất vào ngày 19 tháng 7.

Trong giảng Pháp ở Washington D.C năm 2018, Sư phụ giảng:

“Cho nên không được phóng túng chính mình! Một khi buông lơi, liền có sơ hở cựu thế lực có thể dùi vào, thậm chí lấy mạng chư vị. Những ví dụ, những bài học thống khổ ấy nhiều quá rồi! Đương nhiên không phải đều như thế. Có người tu rất tốt, [và] vì để người khác tu luyện, cựu thế lực bèn lấy mạng họ. Trường hợp ấy cũng không ít.” (Giảng Pháp tại Washington D.C năm 2018)

Trong suốt 14 ngày, người học viên đó cận kề cửa tử, tất cả các học viên đã phát chính niệm. Chúng tôi có thể thấy được những thiếu sót của mọi người, và rất nhiều quan niệm hậu thiên và nhân tâm nổi lên.

Trong lúc này, nhiều học viên không chú ý đến các hoạt động 20 tháng 7. Ngoài các tin nhắn về tình trạng sức khỏe của học viên đó ra, chúng tôi tổ chức các hoạt động trước Lãnh sự quán Trung Quốc và ở khu phố Tàu. Đối với các hoạt động ngày 20 tháng 7, 16 học viên đã đến, và chúng tôi đã hoàn thành việc thắp nến tưởng niệm ở khu phố Tàu.

Ngày mà người học viên đó được hỏa táng, tôi gửi lại Thông tri trên Minh Huệ, bởi vì có quá nhiều học viên không chú ý làm theo, hoặc không chú ý đến an toàn của các học viên khác. Cuối cùng các học viên đã quyết định làm theo Thông tri. Vài người vẫn còn miễn cưỡng, nhưng tôi giờ đây đã coi nhẹ mọi thứ vì tôi cảm thấy an toàn trên con đường mà Sư phụ đã chọn cho chúng ta.

Tại sao chúng ta lại mất nhiều thời gian để làm theo những điều mà Sư phụ muốn như vậy? Tại sao lại phải đợi một bài học thống khổ khác nữa? Tôi hy vọng rằng chúng ta có thể hướng nội trong vấn đề này.

Xin hãy từ bi chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/3/171380.html

Đăng ngày 17-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share