Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-4-2018] Tôi năm nay 74 tuổi, và dù đã từng là một bác sĩ nhưng tôi cũng mắc nhiều các loại bệnh tật như: dị ứng, hen suyễn, bệnh tim và viêm đường ruột.

May mắn thay, tôi đã bắt đầu bước trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 7 năm 1995. Chỉ trong vài ngày, cơ thể tôi đã được tịnh hóa và mọi bệnh tật của tôi biến mất. Không từ ngữ nào có thể diễn tả lòng cảm ân sâu sắc của tôi tới Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp.

Hơn thế nữa, Pháp Luân Đại Pháp còn tẩy tịnh tâm hồn tôi, nâng cao tâm tính và thay đổi thế giới quan của tôi. Trải qua 23 năm kiên trì tu luyện, tôi đã được chứng kiến nhiều sức mạnh thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp.

Ánh sáng trong đêm tối

Một tối mùa hè năm 2008, tôi và một vài học viên cùng đi đến vùng ngoại ô để treo biểu ngữ về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi mang theo một túi to đựng các biểu ngữ màu vàng. Một học viên trẻ tuổi nói đầy hứng khởi: “Ánh sáng kìa!” Tôi đã nhìn thấy từng tấm biểu ngữ trong túi đang phát ra những ánh sáng mịn mầu bạc.

Chúng tôi đạp xe khoảng 35km để đến địa điểm. Những con đường ở nông thôn thường rất hẹp và gập ghềnh, nên thỉnh thoảng tôi phải xuống xe để dắt bộ. Một lúc sau, một đồng tu trẻ tuổi nói với tôi: “Đường đã dễ đi hơn, dì đạp xe được rồi.”

Tôi nhanh chóng lên xe, bỗng một luồng sáng chiếu ngay trước xe đạp của tôi ở khoảng cách hai đến ba mét. Lúc đó tôi nghĩ rằng đó là đèn xe ô tô đi đằng sau. Tôi nói với những đồng tu khác rằng chắc hẳn có một chiếc xe đi đằng sau, và chúng ta nên nhường đường để chiếc xe vượt lên. Chúng tôi đã nhường đường, nhưng thực ra không hề có chiếc xe nào đằng sau cả.

Thật kỳ lạ! Tôi quay lại và thấy trời tối đen. Tôi đột nhiên ngộ ra đó là Sư phụ đang trông nom tôi và luồng sáng đó đã theo tôi suốt chặng đường về nhà.

Bắt xe ô tô

Nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp bị giam giữ tại các trại lao động cưỡng bức. Những học viên địa phương chúng tôi thường tới để phát chính niệm ở cự ly gần với trại cưỡng bức.

Một lần vào giữa mùa hè, tôi và một học viên đã bắt xe buýt đến trại lạo động cưỡng bức. Chúng trôi ngồi ở ruộng ngô gần đó để phát chính niệm. Các cây ngô rất sát nhau và chắn hết gió. Ở đó có rất nhiều muỗi, nhưng chúng tôi không quan tâm. Chúng tôi rời ruộng ngô vào khoảng 9 giờ và trời thì đã tối, xe buýt không còn hoạt động và chúng tôi đang cách nhà 35 km.

“Chúng ta làm thế nào bây giờ?” đồng tu hỏi.

“Đừng lo, Sư phụ sẽ an bài cho chúng ta,” tôi trả lời.

Vậy là cả hai người chúng tôi đều đã trên 60 tuổi nắm tay nhau đi trong bóng tôi. Vài phút sau, một chiếc xe vượt lên đi cạnh chúng tôi và người lái xe hỏi chúng tôi có muốn đi nhờ không. Tôi liền đồng ý.

Người lái xe chỉ yêu cầu chúng tôi trả 8 tệ khi về đến thị trấn, trong khi vé xe buýt cũng đã là 6 tệ cho một người. Dường như chiếc xe đã được an bài để chở chúng tôi. Trên đường đi, chúng tôi đã giảng chân tướng cho người lái xe. Với sự an bài của Sư phụ, chúng tôi đã trở về nhà an toàn.

Thoát khỏi tai nạn

Một lần, tôi cùng một đồng tu đi xe đạp đến thăm một đồng tu khác. Khi tôi đi vào làn đường hầm dành cho người đi xe đạp và đi bộ, một chiếc xe ô tô không tuân thủ luật đã vượt lên ngay sau tôi.

Tôi đạp xe sát lề đường hết mức có thể, nhưng không còn khoảng trống nào để tôi có thể dừng lại hoặc tránh và chiếc xe đã va vào tôi. Tôi cảm thấy hơi sợ và niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” trong tâm. Chiếc xe tiếp tục tiến tới và ép sát vào tôi.

Tôi không còn lựa chọn nào khác là tiếp tục đạp xe. Khi chạm vào tay lái xe đạp của tôi thì chiếc xe ô tô bắt đầu lắc lư. Chiếc xe ô tô đã đánh lái sang một bên sau khi vượt qua tôi. Người tài xế quay đầu nhìn lại và nhanh chóng lái xe rời đi khi nhìn thấy tôi vẫn còn ngồi trên xe đạp. Tôi đã tự nhủ phải giữ bình tĩnh vì Sư phụ đang bảo hộ mình.

Người học viên kia kể lại những gì mình chứng kiến: “Tôi đứng ngây người và mồ hôi vã ra vì sợ, chị hãy mau tạ ơn Sư phụ đi”. Sau sự việc đó, tín tâm của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp lại càng kiên định hơn nữa.

Tránh được tai nạn

Vào một ngày trong tháng 2 năm 2016, khi đến trường để đón cháu gái, tôi đã quên tắt lò nướng. Sau khi từ trường về, cháu muốn đi kiểm tra mắt, nên tôi đã đi cùng với cháu và tiện thể mua sắm chút đồ dọc đường. Hai giờ sau, tôi đột nhiên nhớ ra chiếc lò vẫn đang hoạt động. Tôi đã hét lên: “Sư phụ, xin hãy giúp con!”

Tôi để cháu gái ở tiệm kính và chạy như bay về nhà. Người hàng xóm đã vô cùng bất ngờ khi thấy tôi chạy như vậy, nhưng tôi không có thời gian giải thích.

Khi tôi mở cửa, khói đen và mùi cháy khét đã đầy kín trong phòng. Tôi chạy nhanh vào bếp và tắt lò nướng. Thật là kinh khủng nếu bình gas phát nổ. Tôi cảm tạ Sư phụ trong nước mắt vì đã giúp tôi tránh được tai nạn này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/4/23/363239.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/5/169593.html

Đăng ngày 17-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share