Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Việt Nam

[MINH HUỆ 30-7-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ cuối năm 2013. Trên con đường tu luyện, tôi đã được chứng kiến nhiều huyền năng kỳ diệu của Đại Pháp. Sau đây tôi xin chia sẻ câu chuyện tu luyện của bản thân mình.

Bước vào con đường tu luyện từ những trải nghiệm kỳ diệu

Tôi là một giảng viên đại học, và là một người đi theo con đường nghiên cứu khoa học. Hơn nữa, do từ bé sống trong môi trường văn hóa Đảng, nên tôi bị ảnh hưởng bởi tư tưởng vô thần. Tôi chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy, sờ được, hoặc cảm nhận được, và chứng minh được. Tôi biết đến Pháp Luân Công từ mẹ và chị gái của mình. Họ tu luyện trước tôi một đến hai năm. Ban đầu, tôi không tin lắm vào những điều mà mẹ và chị của tôi nói về Pháp Luân Công. Tôi nghĩ đó chỉ là tín ngưỡng thông thường mà con người cần có để cảm thấy bình yên. Mẹ tôi bị bệnh nan y mà giới hạn y học hiện giờ không thể chữa khỏi được và bà phải uống thuốc thường xuyên. Bà thường cáu gắt và nóng tính với người thân, có lẽ do cơ thể hay mệt mỏi. Mẹ tôi bước vào con đường tu luyện khi mang bệnh nặng. Tôi thường xuyên chia sẻ và nhắc nhở bà phải uống thuốc thường xuyên bởi đó là tiến bộ của y học hiện nay, không gì có thể thay thế được, kể cả tập Pháp Luân Công.

Tôi hiểu tu luyện Pháp Luân Công chỉ đơn thuần là một môn tập khí công thông thường với vài động tác đơn giản là không thể thay thế thuốc. Bà mới tập nhưng cũng rất kiên định và tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp. Bà cương quyết không uống thuốc cho dù rất nhiều người thân phản đối. Bà vẫn dành thời gian học Pháp và tập các bài công pháp đều đặn hàng ngày. Thời gian đầu mặt bà bị phù lên, đi lại khó khăn do bỏ thuốc. Tôi lại càng khuyên bà nên quay lại uống thuốc mà tôi không hiểu đó là biểu hiện bề ngoài khi Sư phụ thanh lý thân thể cho bà. Mẹ tôi đã đọc đoạn Pháp mà Sư phụ giảng cho tôi nghe:

“Đại đa số sẽ cảm giác có chỗ khó chịu [trong người], chân nhức, đầu choáng váng. Chỗ mà trước đây chư vị mắc bệnh có thể cho rằng đã từng luyện khí công mà khỏi, cũng có thể đã có khí công sư chữa khỏi, nhưng [nay bệnh] lại xuất hiện trở lại. Đó là vì họ không chữa hết cho chư vị, chỉ trì hoãn lại về sau; còn tại vị trí ấy, chư vị nay không mắc [bệnh], mà tương lai mắc [bệnh]. Chúng tôi đều moi nó lên, đều đẩy nó hẳn ra, gỡ bỏ nó ra từ gốc rễ. Như vậy, có thể chư vị cảm thấy như bệnh cũ tái phát; đó là tống khứ nghiệp từ căn bản, vậy nên chư vị sẽ có phản ứng; có người có phản ứng cục bộ, chỗ này khó chịu, chỗ kia khó chịu, đủ loại khó chịu, đều sẽ xảy đến, [tất cả] đều là bình thường” (Chuyển Pháp Luân).

Bà vẫn kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp. Bà vẫn thường chia sẻ với tôi về Pháp. Qua thời gian sau, bà đi lại bình thường, mặt trở nên không còn phù nề, và da dẻ sáng sủa, hồng hào hơn. Bà cũng không phải uống bất kỳ viên thuốc nào. Tâm tính của bà ngày càng thuần tịnh, và vui vẻ hơn. Tôi thực sự bất ngờ về sự thay đổi lớn từ bà.

Quan điểm chỉ dựa trên khoa học thực chứng của tôi đã bị giáng một đòn mạnh. Tôi bắt đầu tìm hiểu về Pháp Luân Công: Tại sao Pháp Luân Công lại có thể giúp một người mang trọng bệnh từ bỏ được thuốc mà không cần can thiệp bởi bất kỳ phương pháp y học tiên tiến nào. Điều đó, nếu là thật thì có nghĩa Pháp Luân Công đã vượt ra khỏi giới hạn khoa học hiện nay? Tại sao lại có thể cải biến một cách nhanh chóng tâm tính của một người như vậy khi mà chúng ta thường có câu “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời?”

Bước đầu vào học, cảm nhận của tôi là Pháp Luân Công thực sự là môn tu luyện chân chính, không như suy nghĩ đơn giản ban đầu của mình. Tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân từ đầu đến cuối. Sau này, tôi mới hiểu Sư phụ thông qua mẹ để điểm hóa cho tôi đắc Pháp. Tôi thật sự là sinh mệnh vô cùng may mắn khi trở thành đệ tử Đại Pháp. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã dày công, và kiên trì khai sáng trí huệ cho tôi.

Trên con đường tu luyện, mọi thứ đều là khảo nghiệm

Vừa mới bắt đầu tu luyện, trong một lần đi du lịch với cơ quan, tôi đã bị hóc xương gà do vừa ăn, vừa nói chuyện. Mọi người trong cơ quan đều bảo tôi nên đi đến bệnh viện để kiểm tra bởi có nhiều trường hợp tử vong là do hóc xương. Tôi mới bước vào tu luyện, tâm lo sợ còn nhiều nên nghe mọi người nói vậy tôi cảm thấy hoang mang. Tôi nghĩ mình đến bệnh viện đâu phải để khám bệnh mà chỉ gắp cái xương từ cổ họng ra mà thôi. Tôi đã cố tình che đậy cho tâm lo sợ của mình mà không biết rằng mọi thứ chỉ là khảo nghiệm.

Tôi một mình đến bệnh viện. Bác sĩ cho tôi chụp X-quang, và làm các xét nghiệm. Sau đó, bác sĩ kết luận tôi có dị vật trong cổ họng, phải gây mê và làm tiểu phẫu xông ống gắp vào miệng để lấy ra. Tôi thực sự hoang mang, và lo sợ. Tôi gọi điện cho mẹ và chị gái của mình để xin lời khuyên. Mẹ và chị tôi khuyên tôi về nhà, phát chính niệm và tín Sư tín Pháp, rằng không có vấn đề gì cả. Sư phụ sẽ che chở cho tôi.

Tôi sực tỉnh và nhớ lại lời giảng Pháp của Sư phụ:

“Bởi vì hễ chư vị lo sợ, thì chính là tâm hoảng sợ; chẳng phải đó là tâm chấp trước? Tâm chấp trước của chư vị hễ xuất hiện, [thì] chẳng phải cần [tống] khứ tâm chấp trước sao? Càng lo sợ, thì lại càng giống như mắc bệnh; nhất định phải vứt bỏ tâm chấp trước ấy của chư vị; để chư vị học bài học này, mà từ đó vứt bỏ tâm hoảng sợ, đề cao lên trên …. Khi chư vị cứ mãi nhìn nhận rằng bản thân mình có bệnh, thì có khi dẫn đến bản thân chư vị phát bệnh. Bởi vì tâm tính của chư vị đã giáng hạ xuống đến cơ sở của người thường, mà người thường đương nhiên sẽ mắc bệnh” (Chuyển Pháp Luân).

Tôi quyết định về nhà, vứt bỏ tâm lo sợ và làm theo sự an bài của Sư phụ. Tôi vẫn luyện công và học Pháp như mọi ngày. Đến hôm sau, tôi không còn cảm thấy có xương gà ở trong cổ họng nữa. Tôi cảm thấy mọi thứ trở về bình thường. Tôi biết là Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi và giúp tôi vượt qua khảo nghiệm này.

Có lần tôi đang sử dụng máy tính của mình để đọc các bài giảng Pháp và làm công tác Đại Pháp. Bỗng dưng, tự nhiên máy tính tắt ngóm, màn hình trở lên tối sầm. Tôi cũng là chuyên gia công nghệ thông tin và tôi tìm đủ mọi cách cũng không làm màn hình sáng lên. Ban đầu, tôi nghĩ rằng có lẽ là màn hình có vấn đề kỹ thuật. Tôi đã tìm lý do ở bên ngoài. Tôi đưa máy ra cửa hàng sửa chữa để kiểm tra màn hình. Thợ sửa chữa cho rằng màn hình của tôi bị hỏng và nên mua màn hình mới. Mua màn hình mới giá cả cũng không hề rẻ và do thế hệ máy tính cũ nên cũng khó để tìm một màn hình phù hợp.

Tôi quyết định mang máy tính về để suy nghĩ thêm có nên mua màn hình mới hay không. Sau đó, trong đầu tôi chợt suy nghĩ không có máy tính thì mình sẽ làm chậm hạng mục Đại Pháp và ảnh hưởng đến chỉnh thể. Tôi liền xin Sư phụ gia trì cho màn hình sáng trở lại để mình tiếp tục làm công việc hạng mục.

Sau đó, tôi thử bật lên xem và điều kỳ diệu xảy ra màn hình sáng trở lại như chưa có vấn đề gì. Tôi thầm cảm ơn Sư phụ và bắt đầu hướng nội xem nguyên nhân vì sao màn hình bị hỏng. Tôi chợt nhớ ra là lúc đó tôi vừa học Pháp và vừa nhắn tin cho bạn bè. Tôi để những quan niệm của người thường lẫn vào việc học Pháp và đã không kính Sư kính Pháp nên bị tà ác lợi dụng sơ hở. Sư phụ đã giúp cho máy tính của tôi hoạt động trở lại bình thường. Sư phụ luôn ở bên cạnh mỗi chúng ta, chăm sóc cho chúng ta từng việc nhỏ. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ!

Là giảng viên đại học, tôi còn dạy thêm cho hệ vừa học, vừa đi làm. Hầu hết các học viên đều là những người vừa học, vừa làm. Họ không có thời gian học tập như sinh viên chính quy nên rất khó thi đạt môn học. Để được thầy cô cân nhắc điểm thì các học viên cần góp chi phí để gửi cho các thầy cô trước khi thi. Về thực trạng giáo dục, giảng viên lương thấp, thì nguồn kinh phí này là chấp nhận được, mặc dù làm như vậy là không đúng với các quy định hiện có. Trong nhiều nơi, đây là nguồn thu nhập chính của nhiều giảng viên. Trước khi tu luyện, tôi luôn nghĩ rằng mình không chủ động yêu cầu học viên làm vậy, nhưng nếu họ có mong muốn gửi thì mình cũng nhận. Tôi nhìn vào xung quanh thấy rằng mình còn dễ tính hơn nhiều người khác. Tôi đã lấy đạo đức xuống cấp để đánh giá bản thân mình.

Sư phụ giảng:

“Chuẩn mực đạo đức của nhân loại đang trượt trên dốc lớn, đạo đức thế gian trượt xuống hàng ngày; chỉ chạy theo lợi, chỉ vì chút đỉnh lợi ích cá nhân mà làm tổn hại người khác; người tranh kẻ đoạt, chẳng từ một thủ đoạn nào. Mọi người thử nghĩ xem, có được phép tiếp tục như thế này không? Có người làm điều xấu, chư vị nói rằng anh ta đã làm điều xấu, anh ta cũng không tin; anh ta thật sự không tin rằng mình đã làm điều xấu; có một số người dùng chuẩn mực đạo đức đang trượt dốc kia mà tự đo lường bản thân mình, cho rằng mình tốt hơn người khác, vì tiêu chuẩn để đánh giá đã thay đổi rồi” (Chuyển Pháp Luân).

Từ khi học Pháp, tôi lấy tiêu chuẩn cao để yêu cầu bản thân. Mỗi lần học viên gửi tiền thì tôi đều không nhận. Tôi biết đây là khảo nghiệm chấp trước về tiền tài mà tôi phải vượt qua. Có lần tôi không nhận nhưng học viên vẫn nài nỉ tôi nhận. Có lẽ họ lo sợ rằng tôi không nhận thì họ bị đánh trượt và phải học lại, hoặc là tà ác đang lợi dụng họ để can nhiễu tôi. Tôi cho rằng đây là cơ hội tốt để giới thiệu về Đại Pháp và giảng thanh chân tướng. Tôi đã vui vẻ dừng lại nói chuyện với họ và trấn an họ. Tôi nói rằng tôi là học viên Pháp Luân Công và tôi đang thực hành theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.

Tôi đã nói với họ về Đại Pháp, vẻ đẹp của Đại Pháp và về cuộc đàn áp tại Trung Quốc. Đa số học viên sau khi nghe xong đều hiểu về Đại Pháp và họ đều cảm ơn tôi. Giờ đây, không cần bất cứ khoản tiền hỗ trợ nào của các học viên, tôi vẫn có được việc làm với thu nhập ổn định từ sức lao động chân chính của bản thân mình. Tôi biết rằng Sư phụ đã an bài cho tôi điều tốt đẹp này.

Cải biến tâm tính trên con đường tu luyện

Tôi là một người hay nóng giận, và có nhiều tranh đấu. Cũng do tôi nghĩ mình là người học nhiều và hiểu biết, và cũng do đặc trưng của việc nghiên cứu khoa học là thường phải tranh luận. Bởi vậy, tôi hay tranh luận với người thân, bạn bè và đương nhiên tôi luôn cho rằng mình là đúng.

Trong giảng dạy, tôi cũng hay nổi nóng với sinh viên. Khi có vấn đề xảy ra, đôi khi tôi tự mình đưa ra các quyết định giải quyết mà không cần nghe sinh viên giải thích. Trong lớp, sinh viên tỏ ra nghe lời tôi bởi họ lo sợ tôi gây khó khăn cho họ như học lại, điểm thấp, … nhưng bên trong thì họ lại chống đối và thường than phiền tôi sau lưng.

Từ ngày học Pháp, tôi trở nên vui vẻ, và hòa ái với sinh viên. Khi có vấn đề xảy đến, tôi đều hướng nội và lắng nghe quan điểm của sinh viên. Tôi luôn đặt nguyện vọng và tâm tư của sinh viên lên trước tiên. Nếu sinh viên mắc lỗi, tôi đều vui vẻ nhắc nhở các em và luôn tạo điều kiện tốt nhất cho các em sửa sai. Tôi cảm thấy không khí lớp học trở nên hòa ái hơn, các em sinh viên cũng chú ý đến bài giảng hơn. Kết quả học tập cũng tốt hơn. Đó là khi chúng ta xuất ra trường chính niệm, hòa ái, từ bi thì có thể cải biến môi trường xung quanh, người ở bên cạnh cũng có thể cảm nhận thấy và được cải biến theo.

Sư phụ giảng:

”Do đó chúng tôi làm việc này từ trước; nghĩa là chư vị có năng lượng nhất định. Bởi vì năng lượng tu luyện xuất lai từ chính Pháp là thuần chính từ bi, do đó mọi người ngồi tại đây đều cảm giác thấy một trường hoà ái từ bi … Chư vị cũng không cần động niệm; bởi vì trường ấy là thuần chính hoà ái, từ bi, là trường của chính niệm; do đó người ta không dễ nghĩ đến điều xấu, không dễ làm những chuyện không tốt; sẽ [phát huy] tác dụng như thế” (Chuyển Pháp Luân).

Bất cứ khi nào có điều kiện, tôi đều chia sẻ với sinh viên về Đại Pháp đã cải biến tâm tính của tôi ra sao, đã biến tôi từ người giảng viên nóng tính thành một người vui vẻ và gần gũi với sinh viên. Mỗi lần tôi bật video để giảng chân tướng về Đại Pháp, nhìn Sư phụ mà trong lòng tôi như muốn khóc và biết ơn Sư phụ vô bờ. Những lúc như vậy, người tôi nóng bừng lên, cảm thấy Pháp Luân xoay chuyển nơi bụng dưới. Tôi biết là Sư phụ đang ở bên cạnh tôi, điểm hóa cho tôi, không ngừng khích lệ tôi vững bước trên con đường tu luyện.

Bước ra chứng thực Đại Pháp

Sư phụ và Đại Pháp mang lại cho sinh mệnh chúng ta niềm vinh diệu lớn nhất là Đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Do đó, chúng ta cũng cần phải viên dung với Đại Pháp. Tôi đã bước ra chứng thực Pháp, giảng chân tướng cho người dân. Ở Việt Nam, do chịu sức ép từ Đảng Cộng sản Trung Quốc nên có nhiều can nhiễu đến các học viên. Có nhiều điểm luyện công bị can nhiễu, gây khó dễ cho các học viên tu luyện. Tôi nghe nói một điểm luyện công đang bị can nhiễu nghiêm trọng và cần sự hỗ trợ từ các học viên ở các khu vực khác.

Tôi và mẹ tôi quyết định bước ra chứng thực Pháp. Chúng tôi đến điểm luyện công đang bị can nhiễu để thực hành các bài công pháp một cách hòa ái. Chúng tôi tin rằng khi thấy các học viên tập luyện bằng một tâm thái hòa ái thì sẽ cải biến những sinh mệnh đang bị tà ác thao túng. Can nhiễu nghiêm trọng hơn khi những người bị tà ác lợi dụng dùng dây chắn không cho chúng tôi tập ở chỗ cũ. Chúng tôi vui vẻ ra chỗ khác tập thì họ mang đài công suất lớn chĩa thẳng vào chỗ chúng tôi tập.

Chúng tôi vẫn hòa ái tập các bài công pháp như bình thường. Sau đó, họ tăng cường can nhiễu khi cho phun nước, ném những thứ dơ bẩn vào người các học viên, đồng thời phỉ báng, vu khống học viên. Cho dù họ làm cách nào đi nữa, chúng tôi cũng vẫn luôn vui vẻ và hòa ái. Chúng tôi không tranh cãi, không oán, không hận mà trong tâm chỉ mong muốn họ thức tỉnh để được đắc cứu. Một số người trực tiếp giảng thanh chân tướng cho họ. Chúng tôi cần thực hiện được Nhẫn, đó là khảo nghiệm và yêu cầu của Đại Pháp.

Sư phụ giảng:

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện” (Thế nào là Nhẫn – Tinh Tấn Yếu Chỉ I).

Chính vì nhẫn của người tu luyện mà đã cải biến trạng thái can nhiễu xung quanh. Những chiếc đài công suất lớn bỗng nhiên im bặt, không thể phát được âm thanh. Họ liền thay bằng những chiếc đài khác, nhưng lần nào cũng vậy, nó chỉ phát được âm thanh một lúc, rồi sau đó im bặt. Khi các đệ tử Đại Pháp chính niệm chính hành, không oán, không hận thì mọi thứ dù tà ác đến mấy đều bị tiêu diệt và môi trường xung quanh cũng được cải biến theo.

Vài ngày sau đó, người dân xung quanh tỏ ra bất bình trước hành vi của những sinh mệnh bị tà ác thao túng. Họ quay sang ủng hộ Đại Pháp, ủng hộ các đệ tử Đại Pháp. Cuối cùng, việc can nhiễu phải dừng lại và các học viên lại tập các bài công pháp bình thường trong sự khâm phục của những người dân xung quanh về tính nhẫn nại và thiện lương của các học viên. Chỉ có trường chính niệm mạnh mẽ của các đệ tử Đại Pháp mới điều chỉnh lại hết thảy các trạng thái không đúng đắn của môi trường xung quanh. Khi các đệ tử Đại Pháp kiên định, không lay chuyển thì tà ác sẽ tự diệt vong. Đại Pháp thật vĩ đại và kỳ diệu làm sao!

Làm tốt ba việc là trách nhiệm của Đệ tử Đại Pháp

Làm tốt ba việc là trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp và là yêu cầu của Sư phụ. Tôi thường giảng chân tướng về vẻ đẹp của Đại Pháp và cuộc bức hại tại Trung Quốc cho các sinh viên do tôi phụ trách giảng dạy. Tôi mở video giới thiệu Đại Pháp, và về cuộc đàn áp tại Trung Quốc. Sau khi giảng chân tướng xong thì tôi phát tờ rơi giới thiệu Đại Pháp trên trang Minh Huệ cho sinh viên trong lớp. Khi đang phát video, tôi thấy nhiều sinh viên không chú ý xem, cúi đầu, hoặc cố tỏ ra là có quan tâm.

Sau khi tan lớp, nhiều em để lại trên bàn tờ rơi mà tôi đã phát. Ban đầu, tôi nghĩ rằng những sinh viên này phải chăng là những sinh mệnh không thể được đắc cứu. Tôi xuất hiện tâm lý thất vọng về những sinh viên này.

Sư phụ giảng:

“Do đó sau này khi gặp mâu thuẫn, chư vị không được coi đó là ngẫu nhiên. Bởi vì khi xảy ra mâu thuẫn, [nó] đột nhiên xuất hiện; tuy vậy [nó] không hề tồn tại [một cách] ngẫu nhiên; đó là để đề cao tâm tính chư vị. Chỉ cần chư vị coi mình là người luyện công, chư vị sẽ có thể xử lý chúng được tốt” (Chuyển Pháp Luân).

Tôi bắt đầu hướng nội tìm xem nguyên nhân ở đâu. Tôi nhớ hôm đó khi tôi phát video giảng Pháp và giảng chân tướng, trong tâm tôi vẫn còn một chút lo sợ của người thường. Tôi nóng ruột muốn đoạn video sớm kết thúc vì e ngại người khác biết, tâm tôi không tịnh. Vì nguyên nhân đó mà việc giảng chân tướng của tôi không đạt hiệu quả như mong muốn và lực cứu độ là không đủ mạnh. Tôi nhận ra thiếu sót của bản thân thông qua việc giảng chân tướng cho sinh viên.

Trong những lần giảng chân tướng sau đó, tôi phát chính niệm, vứt bỏ tâm sợ hãi, và trong lòng cảm thấy thật vinh dự khi mình là đệ tử Đại Pháp và đang giảng chân tướng cứu độ chúng sinh. Kết quả thay đổi hẳn, sinh viên đều chú ý lắng nghe và không bỏ lại tờ rơi ở trên bàn nữa. Qua đó, tôi đã nhận ra được thiếu sót của bản thân, và loại bỏ nó.

Có một hôm, chị gái tôi đã hỏi tôi có muốn tham gia hạng mục để cứu được nhiều người hơn nữa không. Trong tâm tôi lại xuất hiện tâm lý an nhàn, cầu an, và cho rằng mình đã thực hiện việc giảng chân tướng cho sinh viên là đủ rồi. Hơn nữa, tôi cho rằng việc tham gia hạng mục có lẽ mất nhiều thời gian của tôi. Trong tâm tôi đã không đặt Pháp làm vị trí số một. Tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng:

”Nhưng mà từng phút từng giây của sinh mệnh chư vị đều nằm trong tu luyện, chư vị là đang lãng phí chính mình, trên con đường tu luyện của chư vị thì chư vị đang lãng phí thời gian hữu hạn, chứ không đi cho tốt con đường của mình. Cần phải hết sức thiết thực mà thực hiện cho tốt những việc mà chư vị cần làm, thế mới là xuất sắc. [Còn] bảo làm thì đi làm, nhưng mà, từ thái độ làm việc, [từ] vấn đề như thế nào mới có thể cứu người, thì chư vị chưa hề suy xét một cách thiết thực, đây là vấn đề tu luyện.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015).

Chúng ta đã ký thệ ước với Sư phụ xuống đây để tu luyện Đại Pháp và trợ Sư chính Pháp, chứ không phải chỉ để đắc được những thứ của người thường và công tác của người thường. Chúng ta làm công tác người thường, và quan hệ xã hội người thường một cách hài hòa là thông qua công tác, và quan hệ đó để đề cao tâm tính, giảng thanh chân tướng và cứu độ chúng sinh. Chấp trước của tôi đã được phơi bày trước lời đề nghị của chị tôi.

Trước khi tu luyện, tôi rất bận rộn với công việc người thường, làm việc cả ngày, cả đêm vẫn không hết việc. Nhiều lúc công việc không được thuận lợi và mất nhiều thời gian. Nhờ có sự an bài của Sư phụ mà tôi vẫn có thể thu xếp hài hòa thời gian giữa tu luyện, làm việc hạng mục và công tác tại xã hội người thường. Khi chúng ta đặt Pháp vào vị trí số một thì mọi thứ sẽ được chuyển biến thành tốt. Trong quá trình tu luyện, và làm các công việc hạng mục, Sư phụ sẽ điểm hóa cho chúng ta nhận ra tâm chấp trước của mình. Chúng ta phải ý thức được tiêu chuẩn cao của đệ tử Đại Pháp mà loại bỏ dần các chấp trước đó trên con đường tu luyện.

Trên con đường tu luyện của chúng ta, luôn có khó khăn, luôn có khảo nghiệm, đó là quan ải mà chúng ta phải vượt qua, là sứ mệnh mà chúng ta xuống đây trợ Sư Chính Pháp. Chúng ta cần phải làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu. Chỉ cần chúng ta kiên tín vào Sư phụ và Đại Pháp, chính niệm chính hành thì mọi quan ải chúng ta đều có thể vượt qua. Sư phụ luôn ở bên chúng ta, thời thời khắc khắc dõi theo từng bước trên con đường tu luyện của chúng ta.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/30/371762.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/4/171392.html

Đăng ngày 12-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share