Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-05-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1996. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm trong việc vượt quan nghiệp bệnh để tất cả chúng ta có thể cùng đề cao và tiếp tục làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm để cứu người.

Hậu quả của việc buông lơi

Chồng tôi bị liệt nửa người sau một cơn đột quỵ vào năm 2004. Các con của chúng tôi đang làm việc xa nhà vào thời điểm đó, do đó tôi đã phải tự mình chăm sóc ông ấy. Năm 2013, con trai và con dâu tôi nhờ tôi trông cháu trai mới 1 tháng tuổi. Tôi bận rộn cả ngày với việc giặt giũ, bếp núc, chăm sóc cháu trai và chồng, cùng tất cả việc nhà khác. Kết quả là, tôi đã buông lơi việc học Pháp, luyện công và ra ngoài nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Việc này đã ảnh hưởng đến thân thể tôi, và vào cuối năm 2014, tôi ăn ngủ không ngon. Môi tôi tím tái và tim đập bất thường. Tôi cũng đã sụt nhiều cân và nhìn chung luôn ốm yếu.

Con tôi đưa tôi tới bệnh viện năm 2015, ở đó tôi được chẩn đoán bị bệnh thiếu máu bất sản (các tế bào gốc tạo máu của tôi đã ngừng hoạt động). Bác sỹ nói với chúng tôi rằng tôi sẽ phải tới bệnh viện chuyên khoa huyết học trong thành phố. Không có cách chữa trị, và cách duy nhất là truyền máu thường xuyên để duy trì số lượng tiểu cầu tối thiểu lâu nhất có thể.

Tín tâm vào Đại Pháp

Sau khi biết được tình trạng của mình, tôi bắt đầu nghĩ: máu trong cơ thể mình là thuần tịnh, nó đã được Sư phụ tịnh hóa. Tôi quyết định không truyền máu và thay vào đó học Pháp và luyện công, tín tâm vào Sư phụ.

Tôi giải thích cho con gái tôi, cháu đã từng tu luyện Đại Pháp trước đó. Cháu hiểu nhưng rất buồn và khóc. Tôi cũng nói với con trai tôi, nhưng cháu phản đối quyết định của tôi và thậm chí còn cầu xin tôi hãy ở lại bệnh viện để điều trị. Trái tim tôi tan nát, mặc dù tôi biết rằng tôi không nên bị động tâm, rằng tôi nên tin tưởng vào Đại Pháp! Tôi suy nghĩ cả đêm về việc rời khỏi bệnh viện.

Tôi nói chuyện với con gái và con rể mình vào ngày hôm sau rằng tôi cần về nhà trong vài ngày để chăm sóc bố các cháu. Ngay cả khi tôi tiếp tục điều trị, tôi vẫn có thể tranh thủ thời gian trống về nhà để quán xuyến mọi việc. Các cháu đồng ý và bác sỹ cho tôi xuất viện.

Vào đêm tôi trở về nhà, tôi đã nghĩ về những lần tôi muốn vượt qua khổ nạn nhưng lại bị trói buộc bởi tình. Tuy nhiên, lần này tôi đã quyết tâm vượt qua và trong tâm cầu xin Sư phụ gia trì. Tôi hiểu rằng mình rơi vào tình huống này bởi vì cựu thế lực đã tìm thấy sơ hở trong tu luyện của tôi. Đó chính là lỗi của tôi.

Tôi biết rằng tôi không thể rời xa Pháp. Sự chờ đợi hàng trăm triệu năm và những đau khổ của vô vàn kiếp luân hồi là để chờ đợi thời điểm này. Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này và khóc thành tiếng: “Con xin Sư phụ hãy giúp con!”

Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 22 năm, cuộc bức hại các đệ tử Đại Pháp đã gây ra nhiều rắc rối cho gia đình chúng tôi, nhưng chồng tôi chưa từng một lần phàn nàn. Tôi ngồi xuống và bắt đầu nói chuyện với ông ấy về chẩn đoán và hướng điều trị của bệnh viện.

Tôi nói với ông ấy rằng nếu tôi tiếp tục điều trị tại bệnh viên, nó sẽ chỉ trì hoãn cái chết của tôi một thời gian. Hy vọng duy nhất của tôi là phải tu luyện tinh tấn trong Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy đã khóc.

Nhìn ông ấy buồn rầu, tôi cảm thấy mình chấp trước nặng vào tình đối với chồng. Tôi cũng cảm thấy quyền năng của Đại Pháp. Tim tôi như xẻ làm đôi!

Một lúc sau, chồng tôi bình tĩnh lại và nói: “Nếu em không thể sống, nhưng có thể cố gắng vượt qua khổ nạn này, thì em hãy tinh tấn trong tu luyện và đừng từ bỏ.”

Những lời của chồng tôi đã khích lệ tôi rất nhiều. Tôi vứt toàn bộ thuốc không do dự.

Tối hôm đó tôi nghe băng bài giảng của Sư phụ tại Tế Nam. Tôi buồn ngủ vào khoảng lúc 9 giờ tối và không tỉnh dậy cho đến giờ phát chính niệm 4 tiếng sau đó. Trong những năm gần đây tôi chưa từng có thể đi ngủ mà không cần đến thuốc. Ngay sau khi tôi thức dậy, bụng tôi bắt đầu thấy khó chịu và tôi bị đi ngoài. Phân tôi đen vàng. Tôi uống nước và thường xuyên đi vệ sinh trong vài giờ sau đó. Phân của tôi trở nên tốt hơn vào lúc 4 giờ sáng và tôi ngừng đi ngoài vào 7 giờ sáng.

Sau bữa sáng, đầu tôi cảm giác sưng phồng và sốt. Cơ thể tôi như thể đang bị đâm bằng vô số mũi kim. Tôi biết rằng tôi phải chịu đựng tất cả – Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể tôi. Tôi cảm thấy khá hơn vào bữa tối, chỉ có một cơn sốt nhẹ trong cả đêm đó. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn vào ngày thứ ba và ngủ một chút vào chiều hôm đó. Khi tôi tỉnh dậy, cơn sốt đã biến mất và tôi không còn khó chịu nữa.

Tôi đã nhìn thấy những điều sau trong khi tôi luyện tĩnh công:

Vũ trụ giống như một cái thang, mỗi bậc thang là một không gian. Có tầng tầng lớp lớp các không gian. Tôi thấy mình đang trượt xuống với tốc độ nhanh chóng. Điều này nhắc nhở tôi về cảnh tượng trong Shen Yun khi tất cả các vị thần từ trên trời hạ thế xuống trái đất. Tôi không biết tôi đã hạ xuống qua bao nhiêu tầng một cách nhanh chóng đến vậy. Đột nhiên, tôi dừng lại và có thể nhìn thấy những cánh hoa sen trắng và hồng, và có một chiếc đài sen lớn bao quanh bởi nhiều cánh hoa.

Nhìn xa hơn, có một quả bóng tròn lớn như một khí cầu trắng. Nó dính chặt vào một đóa sen khổng lồ. Tôi nhìn chăm chú, hoàn toàn bị mê hoặc. Thời gian dường như ngừng lại. Tôi thậm chí không thể cảm nhận cả hơi thở của mình. Tôi cảm thấy nhẹ bẫng và trống rỗng. Tôi lặng lẽ quan sát đóa sen khổng lồ này, nó quả là tráng lệ.

Tôi không biết thời gian đã trôi bao lâu, nhưng sau đó cảnh tượng dần dần biến mất. Chỉ sau khi tôi hoàn thành xong bài tĩnh công thiền định, tôi mới nhận ra rằng nước mắt đã thấm ướt áo sơ mi của tôi. Tôi cảm tạ ân điển cứu độ của Sư phụ. Với sự chăm sóc của Sư phụ, tôi đã vượt qua được khảo nghiệm được gọi là quan nghiệp bệnh.

Sáu tháng sau, các con tôi trở về nhà, chúng vui mừng và phấn khởi thấy tôi đã thay đổi, và nhờ đó, cả con trai và con dâu tôi đã bắt đầu tin vào Đại Pháp.

Ba tuần sau, tôi tới bệnh viện để lấy thuốc cho chồng tôi và cũng để thử máu. Số lượng tiểu cầu của tôi đã phục hồi, và số lượng tế bào khác cũng đang phục hồi. Đã 3 năm rồi tôi không phải quay lại bệnh viện. Tôi vẫn rất khỏe mạnh và dẻo dai!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/20/366790.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/30/171316.html

Đăng ngày 12-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share