Bài viết của học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-5-2018] Tôi là một nông dân 63 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ cuối xuân năm 1997. Hồi tưởng lại chặng đường 21 năm tu luyện của mình, đó là những niềm vui, cay đắng, bền bỉ và trên hết là lòng biết ơn vô hạn đối với Sư phụ.

Thay đổi bản thân

Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi nghiện nặng thuốc lá và rượu: một ngày hút một gói thuốc lá và mùa hè thì uống ba bữa rượu một ngày, còn mùa đông thì có ít hơn chút ít, chỉ một lần trước khi đi ngủ.

Tôi rất xấu tính và thường xuyên chửi mắng vợ. Nếu cô ấy cằn nhằn hay cãi lại thì tôi sẽ đánh ngay. Khi ăn sủi cảo ở nhà, tôi muốn bánh phải luôn luôn nóng. Do đó, dù chỉ là một đĩa sủi cảo thì tôi vẫn muốn chỉ luộc lên trước một nửa, nên vợ tôi phải chờ để luộc tiếp số còn lại trong khi tôi đang ăn. Tôi quản lý vợ con bằng nắm đấm.

Dù nắm quyền hành trong nhà, nhưng tôi vẫn cảm thấy chán chường trước thế giới trần tục này và trong tâm luôn có ý nghĩ ẩn sâu rằng sẽ rời nhà đi tu khi con cái lớn lên. Tôi sẽ tìm một con đường giúp tôi thoát khỏi bể khổ.

Vào năm 1996, một người chú đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi.

Tôi hỏi: “Liệu cái này có giúp cháu thoát khỏi luân hồi sanh tử không?”

Chú tôi đáp: “Với Pháp môn này, cháu sẽ viên mãn nếu nỗ lực.”

“Thế thì cháu sẽ tập.”

Và thế là vào năm 1997, tôi bắt đầu bước trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi học Pháp, tôi thực hành sống theo tiêu chuẩn của người tu luyện. Tôi học cách quan tâm đến vợ và chia sẻ công việc nhà với cô ấy. Khi tâm trạng không vui, cô ấy sẽ chửi mắng và đánh tôi. Một lần, khi tôi đang đả tọa, cô ấy xô tôi ra, giật lấy tấm nệm bông và xé tan tành. Tuân thủ nguyên lý của Đại Pháp, tôi vẫn giữ được thái độ ôn hòa và bình tĩnh để xử lý trong những tình huống xung đột như thế này.

Không lâu sau khi Đắc Pháp, những điều kì diệu đã bắt đầu xảy ra trên thân thể tôi. Bệnh thấp khớp chân của tôi đã biến mất như một trò ảo thuật – bệnh lạnh chân và đau nhức xương cốt cũng không còn nữa. Mặc dù tu luyện Đại Pháp không phải để cải thiện sức khỏe, nhưng tôi đã ngạc nhiên vì sức khỏe của mình trở nên tốt hơn.

Cai rượu và thuốc lá quả thật là một thử thách vô cùng khó khăn, nhưng tôi đã bỏ được cả hai thứ trong cùng một ngày khi tôi bắt đầu tu luyện. Đại Pháp thật phi thường!

Sau khi chứng kiến những đổi thay của tôi, vợ con tôi đều tin rằng Đại Pháp là tốt. Đại Pháp không chỉ thay đổi con người tôi mà còn mang đến sự bình yên và hòa thuận trong nhà. Con cái tôi trở nên thực sự vui vẻ và hạnh phúc.

Chứng thực với mọi người vẻ đẹp Đại Pháp

Là học viên, chúng ta nên chứng thực Pháp, hành xử dựa trên nguyên lý của Đại Pháp trong bất cứ trường hợp nào và chứng thực cho mọi người hiểu rằng Đại Pháp tuyệt vời thế nào.

Tôi là một nông dân và khi vãn mùa, tôi thường tổ chức một nhóm người nhận làm các công viêc lặt vặt để kiếm thêm thu nhập. Tôi chịu trách nhiệm tìm kiếm các mối làm ăn bên ngoài. Cách đây vài năm, tôi có được hợp đồng đào cây non. Nhóm chúng tôi làm việc cật lực và công việc cũng rất suôn sẻ. Ông chủ vô cùng hài lòng.

Sau khi kết thúc hợp đồng, ông chủ đếm tiền trả cho chúng tôi. Trợ lý ông ấy cũng đếm lại trước khi đưa tiền cho tôi. Tôi cầm và cất vào trong ví mà không đếm lại. Trên đường về nhà, người chủ gọi điện và bảo đã đưa nhầm tiền cho tôi.

Tôi nói: “Không sao cả. Nếu ông đưa thừa tiền, tôi sẽ trả lại cho ông. Đừng lo.”

Ngay khi tôi về đến nhà và đếm lại số tiền thì phát hiện ra ông ấy đã đưa dư cho tôi 900 tệ. Tôi đã đi taxi đến để trả lại cho ông. Ông ấy rất vui. Tôi bảo: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Sư phụ tôi dạy tôi phải làm người tốt. Nếu không tu luyện Pháp Luân Công thì tôi sẽ không đi đường xa thế này để trả lại tiền cho ông đâu.”

Ông ấy vô cùng biết ơn tôi. Tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho ông và giúp ông làm tam thoái. Ông rất vui vì lấy lại được tiền còn tôi cũng vui vì đã cứu được ông.

Vì tôi là người làm việc chăm chỉ và rất đáng tin cậy nên những người chủ luôn nói tốt về tôi. Tất cả họ đều biết rằng tôi là một học viên Đại Pháp, vì vậy họ hoàn toàn an tâm khi giao việc cho tôi. Ví dụ, nếu tôi trông coi một nhóm công nhân làm một dự án trong hai tháng, ông chủ sẽ không bao giờ đến để giám sát, tiền công tôi báo thế nào thì trả thế ấy. Họ biết rằng, các học viên Pháp Luân Công làm việc rất chăm chỉ, không trễ nãi, càng không đòi tiền thêm. Mặc dù tôi là người đứng đầu quản lý công việc, nhưng tôi cũng làm việc chăm chỉ và nhận lương ngang bằng mọi người. Thậm chí thỉnh thoảng ông chủ đưa dư tôi vài trăm tệ kiểu như tiền bo, nhưng tôi cũng không bao giờ lấy.

Khi bị bắt vài lần và giam trong trại cải tạo lao động, khu đất thuê của tôi bị chính quyền địa phương thu hồi. Kết quả là gia đình mất đi nguồn thu nhập chính; vì vậy mọi thứ đều trông chờ vào công việc làm thêm của tôi. Mọi chi tiêu trở nên eo hẹp.

Nhưng là một đệ tử Đại Pháp, tôi vẫn luôn hành xử theo Pháp lý; vì vậy bất cứ người nào hay bất cứ nơi nào có mối tiền duyên với Đại Pháp đều có thể nhận ra môn tu luyện này tuyệt vời thế nào.

Chứng thực Đại Pháp tại nhà.

Mẹ vợ tôi năm nay ở tuổi 80. Tuy có nhiều con nhưng không người nào muốn phụng dưỡng bà. Một lần, vì vài hiểu nhầm mà bà tát vào mặt tôi. Lúc đó tôi bật khóc nhưng không phải vì đau mà vì uất ức. Nhưng tôi vẫn bỏ qua những gì đã xảy ra trước đây và quyết định mời bà về sống cùng gia đình. Vợ tôi lúc đầu ngần ngại vì điều kiện kinh tế gia đình khi đó không tốt nhưng chúng tôi cũng không thể để mẹ sống một mình khi không có ai muốn chăm sóc bà.

Chúng tôi đã chăm sóc bà vài năm nay và chưa bao giờ yêu cầu những người con khác của bà hỗ trợ.

Phụng dưỡng cha mẹ và chăm sóc con cái chính là truyền thống của người Trung Hoa. Mẹ đẻ của tôi qua đời ở tuổi 92. Khi bà còn sống, tôi đã chăm sóc bà vô cùng chu đáo. Tôi giặt quần áo và đồ lót cho bà vào những ngày cuối đời, và bây giờ, tôi cũng làm như thế cho mẹ vợ của mình.

Mẹ vợ tôi bị đau mắt, vì vậy chúng tôi dự định làm phẫu thuật cho bà. Chúng tôi mời các con của bà đến để trao đổi, nhưng họ phản đối vì bà đã lớn tuổi và cuộc phẫu thuật có thể thất bại. Họ ra về sau khi nói rõ quan điểm của mình và không muốn bàn thêm về chuyện này nữa.

Để cải thiện tình hình, tôi mua thuốc nhỏ mắt và hi vọng bà sẽ mau chóng hồi phục. Tuy nhiên, bà bảo mọi người rằng thuốc nhỏ mắt mà tôi mua làm bà không nhìn thấy đường. Tôi cảm thấy xấu hổ và coi thường bà khi bà nói những lời như vậy. Tôi nghĩ: “Mình đã đối xử với mẹ tốt như thế, sao mẹ còn nói vậy?”

Tôi chia sẻ nỗi bức bối trong lòng cho đồng tu và tự hướng nội. Cuối cùng tôi nhận ra đó là vì sự ích kỷ của bản thân. Mặc dù dường như tôi đối xử với mẹ vợ cũng như mẹ ruột, những sâu thẳm trong lòng tôi lại không cho là như thế. Tôi nghĩ: “Mẹ vợ là mẹ của vợ còn mẹ ruột mới chính là người sinh ra mình.” Suy nghĩ phân biệt này là biểu hiện chấp trước vào tình cũng như tâm vị tư và vị tư chính là phù hợp với tiêu chuẩn của vũ trụ cũ. Tôi đã không hoàn toàn trừ bỏ tận gốc tâm vị tư này. Nhưng chẳng có lý do gì để giữ nó lại, thế là tôi quyết tâm loại bỏ.

Khi tôi tinh tấn trong tu luyện thì mẹ vợ cũng thay đổi. Bà luôn đưa ngón cái lên khoe với bất cứ ai bà gặp, “Con rể đối xử với với tôi còn tốt hơn cả con gái ruột.”

Tôi luyện công và phát chính niệm mỗi ngày. Cư xử của tôi cũng khiến mẹ vợ ảnh hưởng theo, bà thường chắp tay và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Hàng xóm của tôi cũng chứng kiến cách tôi cư xử với mẹ vợ cũng như họ hàng. Họ cũng trực tiếp nhìn thấy đạo đức của một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Em vợ tôi bảo: “Anh thật phi thường. Em sẽ không bao giờ chăm sóc cho bà ấy kể cả khi anh có trả cho em tiền đi chăng nữa!”

Nhưng làm thế nào mà cậu ấy có thể lý giải được hành động của đệ tử Đại Pháp? Trong thời đại ngày nay, khi tiêu chuẩn đạo đức đang tuột dốc, thì chỉ có Đại Pháp – một dòng chảy thuần khiết mới tẩy sạch bụi bặm trong tâm người tu luyện và giúp họ đề cao cảnh giới. Pháp lý cao thâm chính là chiếc thang lên thiên đường giúp chúng ta quay về truyền thống, giúp tu sửa bản thân và thăng hoa tâm tính khi chúng ta đạt được những yêu cầu của Đại Pháp.

Trong suốt 21 năm tu luyện, tôi đã trải qua niềm hân hoan khi đắc Pháp, sự cô đơn khi bị hiểu nhầm, nước mắt và cay đắng những khi gió thảm mưa sầu và lòng từ bi cùng sự bảo hộ của Sư phụ khi gặp phải nguy hiểm và khổ nạn.

Tôi thấy mình may mắn khi có thể học Pháp và trở thành đệ tử Đại Pháp để trợ Sư Chính Pháp. Tôi vui mừng khi được đắm mình trong Phật ân hạo đãng!

Cho dù con đường phía trước có còn dài bao lâu chăng nữa; thì là một đệ tử Đại Pháp, tôi phải theo Sư phụ để tu tốt bản thân, chứng thực vẻ đẹp Đại Pháp, cứu độ chúng sinh, hoàn thành thệ nguyện tiền sử và viên mãn theo Sư phụ về nhà!

Trên đây là một vài trải nghiệm trên con đường tu luyện của tôi! Tạ ơn Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/27/368060.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/25/170886.html

Dịch ngày 08-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share