Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại hải ngoại

[MINH HUỆ 12-7-2018] Pháp hội Minh Huệ lần trước diễn ra cách đây chín năm. Minh Huệ là cửa sổ giao lưu tu luyện của đệ tử Đại Pháp khắp nơi trên thế giới. Đây cũng là nơi phản ánh trạng thái chứng thực Pháp của chỉnh thể các đệ tử Đại Pháp; cung cấp thông tin trực tiếp và các tài liệu vạch trần bức hại và giảng chân tướng cho thế nhân của các đệ tử Đại Pháp. Tôi đã kiên trì giữ động lực làm việc ở vị trí biên tập viên Minh Huệ suốt 18 năm, trong một môi trường tu luyện tịch mịch, tất cả đều nhờ Sư phụ đã nhiều lần nhấn mạnh về tầm quan trọng của Minh Huệ.

Sư phụ bảo hộ chúng tôi mọi lúc

Trong suốt 18 năm làm công việc biên tập, tôi đã cảm nhận được một cách sâu sắc rằng Sư phụ đang chăm sóc và bảo hộ cho chúng tôi, điều đó hiện diện khắp mọi nơi. Sư phụ đang chăm sóc mọi phương diện của Minh Huệ, từ sự vận hành đến ổn định của trang web. Thể ngộ của tôi là chúng tôi sẽ không gặp khó khăn gì trong hạng mục miễn là chúng tôi giữ một trạng thái tu luyện tốt, có trách nhiệm với Pháp và các đồng tu của mình. Điều này được phản ánh trong mọi công đoạn làm việc của chúng tôi, từ việc tự viết bài cho đến việc xét duyệt bản thảo của học viên khác.

Tôi nhớ nhiều năm trước, có lần Sư phụ đã nhắc nhở chúng ta hãy khiêm tốn. Thể ngộ của tôi là chúng ta không được xem trọng bản thân và cho rằng mình làm được mọi việc. Một học viên tại Trung Quốc Đại lục từng viết rằng cô cảm tạ Sư phụ trong tâm mỗi lần cô giúp được ai đó minh bạch chân tướng về cuộc đàn áp. Tôi cũng thường cảm thấy mình được Sư phụ bảo hộ và gia trì.

Có lần tôi đọc liên tiếp bản thảo của mấy đồng tu ở Đại lục, mà đều phản ánh ra chung một vấn đề về tâm tính. Tôi cảm thấy nên có người viết một bài chia sẻ để chỉ ra vấn đề phổ biến này. Vài ngày trôi qua, nhưng không có học viên nào ở Trung Quốc gửi bài chia sẻ về vấn đề này. Mấy hôm đó, tôi tình cờ đọc một vài đoạn kinh văn của Sư phụ đề cập đến vấn đề này. Tôi biết chúng tôi phải chỉ ra vấn đề. Tôi đã trao đổi với một vài biên tập viên khác và hy vọng ai đó trong số họ sẽ viết về vấn đề này. Sau đó tôi có một giấc mơ, mơ thấy mình đang suy nghĩ cách tự viết bài. Tôi biết Sư phụ đã điểm hóa để tôi bắt tay vào làm. Sau khi thức dậy, tôi viết xong bài chỉ trong nửa giờ. Bài viết thu hút chú ý của các học viên tại Đại lục, và những bài nộp sau cũng tiếp tục thảo luận về vấn đề này.

Có lúc tôi muốn làm một số việc, nhưng xuất hiện áp lực không biết từ đâu đến. Tôi biết rằng nhiệm vụ đang thực hiện sẽ giúp chứng thực Pháp, nhưng bộ phận tu không tốt khiến tôi bị trì trệ. Tôi có thể cảm thấy Sư phụ đang dẫn dắt mình từng đường đi nước bước, và tôi ước rằng mình đã tu luyện tốt hơn để giảm thiểu trở ngại này. Tôi nhận thấy rằng nếu trạng thái tu luyện của tôi không đủ tốt, tôi sẽ không thể bắt tay vào thực hiện những việc quan trọng, hoặc gặp khó khăn để hoàn thành các việc đang đảm nhận.

Sư phụ giảng:

Chư vị không đạt tới thì vẫn không được đâu. [Là] Chính Pháp cần [và] khiến cho trí huệ của chư vị đạt tới bước đó, vì thế chư vị không được cảm thấy bản thân mình có bản sự gì.“ (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Làm biên tập viên, chúng tôi đã được giao phó sứ mệnh làm việc trong hạng mục Minh Huệ và Sư phụ từ lâu đã ban cho chúng tôi trí huệ và năng lực cần thiết để hoàn thành sứ mệnh của mình. Không những thế, Ngài còn liên tục dìu dắt và điểm ngộ trong suốt quá trình. Chúng tôi phải chịu trách nhiệm nếu vẫn không làm tốt. Sư phụ chưa bao giờ yêu cầu điều gì vượt khỏi khả năng của chúng ta. Mọi việc cần làm đáng ra chúng tôi đều có thể làm được. Vì vậy, nếu chúng tôi làm tốt, thì đó là những gì chúng tôi phải làm. Nếu chúng tôi không hoàn thành nhiệm vụ, điều đó có nghĩa là chúng tôi đã tụt lại phía sau trong tu luyện và không theo kịp tiến trình Sư phụ đã an bài.

Tu luyện trong tịch mịch

Nhiều đệ tử Đại Pháp tại hải ngoại đều có cùng trải nghiệm như tôi: Chúng tôi sinh ra ở Trung Quốc, ra nước ngoài học lấy học vị cao trước khi đi làm. Tôi vừa bắt đầu đi làm khi cuộc đàn áp bắt đầu vào tháng 7 năm 1999. Lúc đầu, tôi vừa làm công việc người thường vừa làm hạng mục Minh Huệ. Sau đó vì quá bận rộn, nên tôi nghỉ việc người thường để tập trung cho Minh Huệ.

Trong vài năm đầu tôi rất chuyên tâm và không có cảm thụ gì mặc dù không liên lạc với các học viên ngoài hạng mục. Tôi quá bận rộn để suy nghĩ về cảm thụ của mình. Mỗi ngày tôi đều phải làm việc chăm chỉ để biên tập các bản thảo do các học viên từ Đại lục gửi tới. Tôi ngưỡng mộ họ vì họ có thể can đảm và thản nhiên trước tà ác đang bức hại họ. Có lúc tôi gặp mâu thuẫn với các thành viên khác trong hạng mục, nhưng đó đều là để cho tôi tu luyện và tôi biết mình cần những khảo nghiệm tâm tính để loại bỏ chấp trước.

Vài năm sau tôi bất chợt nhận ra mình không còn là một phần của môi trường xung quanh. Tôi không cần phải đi làm để hỗ trợ gia đình. Tôi chỉ tập trung vào việc biên tập các bài viết mỗi ngày và thậm chí không có nhiều cơ hội để mở miệng nói chuyện với mọi người. Tôi bắt đầu cảm thấy tật đố với những người mặc đồng phục và đi làm mỗi ngày. Tôi đã thử tham gia nhóm học Pháp ở địa phương nhưng không được bao lâu. Vì các học viên địa phương không thể hiểu tại sao tôi không bao giờ tích cực tham gia vào các hoạt động Đại Pháp tại địa phương. Nhưng tôi không thể nói cho họ biết mình đang làm gì vì lo ngại vấn đề bảo mật. Vì vậy, tôi dần dần ngừng tham gia học Pháp nhóm tại địa phương mình.

Khoảng 10 năm trước, trạng thái tu luyện của tôi rất kém. Tôi cảm thấy áp lực bất thường khi làm Minh Huệ. Một ngày nọ, tôi biết được một hạng mục Đại Pháp khác đang tuyển dụng, vì vậy tôi đã đến đó xem. Ngay khi bước vào trong, tôi thấy Sư phụ đang ngồi ngay ngắn giữa tiền sảnh. Sư phụ nhìn tôi với vẻ nghiêm nghị, như thể Ngài đang không hài lòng. Một lúc sau, Sư phụ nói: “Một số người [trong hạng mục] các con rất bận. Con còn đến chỗ này làm gì? Con nghĩ đây là nơi để vui chơi ư?”

Trên đường về nhà, tôi ngẫm nghĩ về những gì đã xảy ra. Từ lâu tôi đã biết Sư phụ quan tâm đến các học viên ở Trung Quốc và Minh Huệ như thế nào, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự cảm thấy rằng việc mình làm trong hạng mục Minh Huệ lại quan trọng như thế. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng việc mình tham gia hạng mục chỉ là ngẫu nhiên. Nhưng giờ đây, khi được nghe những gì Sư phụ nói trong lần tuyển dụng đó, tôi đã nhận ra rằng sự liên kết giữa mình với Minh Huệ không giống như những gì tôi nghĩ trước đây. Tôi quyết tâm tiếp tục làm hạng mục, bất chấp trạng thái tu luyện của mình hay cảm giác cô đơn. Sư phụ biết rõ mục đích, con đường và sức chịu đựng của mỗi sinh mệnh khi đến thế gian. Sư phụ không thể chọn sai người cho hạng mục này. Chỉ bằng cách làm tốt hạng mục chúng tôi mới không cô phụ sự kỳ vọng của Sư phụ đối với chúng tôi.

Một vài biên tập viên luôn rất khiêm nhường và trầm lặng, nhưng họ từng nói rằng có lẽ người khác thích hợp hơn cho hạng mục Minh Huệ. Tôi không đồng ý như thế. Sống trong mê, có nhiều chuyện chúng ta không thấy được rõ. Ngay cả người thường cũng biết đền ơn đáp nghĩa. Đối với các đệ tử Đại Pháp, chúng ta nợ Sư phụ quá nhiều. Sư phụ đã chọn chúng tôi làm Minh Huệ, vì vậy chúng tôi phải làm việc chăm chỉ và kiên trì cho đến cùng. Đây là để chứng thực Đại Pháp và chứng thực lựa chọn của Sư tôn.

Sư phụ đã từng giảng cho chúng ta rằng thanh tu (tu luyện trong tịch mịch) cũng là một hình thức tu luyện. Vậy nên, tôi không bao giờ nghi ngờ con đường của mình. Tôi thừa nhận rằng đó là một con đường rất tịch mịch, nhưng tất nhiên mỗi đệ tử đều có những thử thách trong tu luyện của riêng mình.

Làm việc chăm chỉ

Đối với biên tập viên Minh Huệ, thời gian bận rộn nhất mỗi năm là sau khi ra thông báo kêu gọi nộp bài cho Pháp hội Trung Quốc và Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, thời điểm có rất nhiều những những lời vấn an và chúc mừng sinh nhật gửi đến Sư tôn.

Có lần, chúng tôi nhận được hơn 20.000 bài gửi trong một dịp đặc biệt như thế. Mỗi bài gửi đều trân quý và thể hiện con đường tu luyện của người gửi. Chúng tôi cần sàng lọc và chọn những bài tốt để đăng tải. Chúng tôi phải mất một vài tháng để xem qua các bài viết và chọn ra các bài viết tốt nhất. Trong thời gian đó, chúng tôi vẫn phải duy trì đăng bài hàng ngày như thông lệ.

Đôi khi chúng tôi cảm thấy kiệt sức, ngay cả sau khi chúng tôi đã đăng tải tất cả các bài viết được chọn. Thông thường là do các biên tập viên có thể đã không phối hợp tốt hoặc chúng tôi không có đủ nhân lực hoặc là chúng tôi không tu luyện tốt. Tất nhiên, các độc giả của chúng tôi thường phản hồi rất tích cực sau mỗi lần bài gửi được đăng. Họ nhận xét rằng các bài đã được đăng được viết tốt và khởi tác dụng chứng thực Pháp. Tôi thường cảm thấy rằng các học viên tại Đại lục đã gánh vác khối lượng công việc nặng nhọc nhất khi tổ chức mọi người viết bài và đánh máy. Còn với biên tập viên Minh Huệ, công việc của chúng tôi chỉ là sàng lọc và biên tập chúng. Vì vậy tôi không nên cảm thấy kiệt sức sau mỗi lần như thế. Tuy nhiên, mỗi khi nghĩ về việc “kêu gọi nộp bài” trong những năm tới, tôi lại cảm thấy e ngại về khối lượng công việc quá lớn.

Tháng 3 năm ngoái, một biên tập viên nhắc nhở chúng tôi rằng đã đến thời điểm để đưa ra lời kêu gọi nộp bài hằng năm. Các học viên Đại lục sẽ bận rộn, và chúng tôi cũng vậy. Tôi ngồi trong phòng lo lắng liệu mình sẽ xử lý khối lượng công việc sắp tới như thế nào đây. Sau đó Sư phụ điểm hóa cho tôi thông qua một người quen rằng tôi phải làm việc chăm chỉ và không ngừng nghỉ.

Tất nhiên, đây chỉ là những gì tôi đã trải qua khi làm một biên tập viên. Biên tập viên chúng tôi chắc chắn muốn được xem các bài gửi có chất lượng tốt hơn. Điều đó cho thấy chỉnh thể các học viên đang tu luyện tốt. Với những bài tốt, chúng tôi cũng tự tin hơn khi chọn để đăng tải.

Tu tâm tính

Các học viên ở Trung Quốc thường xuyên khích lệ chúng tôi. Một số đồng tu ở Đại lục gửi thư và nói là họ biết nhóm các đồng tu biên tập đã làm hạng mục được nhiều năm và rất hiểu tầm quan trọng của Minh Huệ, nhưng có thể chúng tôi chưa hoàn toàn hiểu được ý nghĩa và tác dụng của Minh Huệ đối với các đồng tu ở Đại lục.

Họ cũng rất ủng hộ và phối hợp tốt bất cứ khi nào chúng tôi ra lời kêu gọi gửi bài, thẩm tra hay những việc khác. Có đồng tu hồi âm, chỉ viết mấy dòng chữ, nhưng chỉ vậy thôi cũng khiến chúng tôi cảm nhận được sự lý trí và trưởng thành trong tu luyện của đồng tu.

Tất nhiên, cũng có rất nhiều khảo nghiệm tâm tính trong quá trình này, vì các biên tập viên và người gửi bản thảo có quan điểm khác nhau và không phải lúc nào cũng có cùng một cách nghĩ. Ví dụ, một số bản thảo tập trung chủ yếu vào nỗ lực của học viên địa phương trong việc giải cứu các học viên bị giam giữ và chính lại những hiện tượng bất chính trong khu vực của họ. Nhưng với tư cách là biên tập viên, chúng tôi cũng cần phải xem xét tác động tiềm ẩn của những bài viết như vậy đối với các học viên trên toàn cầu. Một số bản thảo có đề tài bàn luận đến là tốt, nhưng cũng có thể luận thuật cực đoan hoặc còn thiên lệch.

Sư phụ giảng:

“đạo lý ‘chính phản đồng xuất’ trong mỗi cử chỉ ngôn hành” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc năm 2004)

Vì vậy, biên tập viên chúng tôi phải cân nhắc nhiều yếu tố khác nhau trước khi quyết định có nên đăng tải bài viết nào đó hay không. Một số bài viết cần phải được cắt bớt hoặc thậm chí không dùng. Vì lo ngại về vấn đề bảo mật, nên các biên tập viên thường rất khó để trao đổi trực tiếp quá trình biên tập bài cho người gửi bản thảo. Vì thế những hiểu lầm và mâu thuẫn tự nhiên nảy sinh trong hoàn cảnh như vậy. Một số học viên gửi bài phản hồi khá gay gắt, hỏi tại sao bài viết của họ bị chỉnh sửa quá nhiều hoặc thậm chí bị bỏ qua.

Tôi đã làm được tốt hơn khi đối đãi với những hiểu lầm và mâu thuẫn như vậy, nhưng tôi thừa nhận có lúc mình vẫn bị động tâm.

Gần đây tôi đã suy nghĩ về những gì Sư phụ giảng về Minh Huệ:

“Vậy nên Minh Huệ Net là vĩ đại, những học viên tham gia thật là xuất sắc.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Minh Huệ Net mười năm)

Mặc dù chúng tôi là những người tu luyện bình thường, nhưng những gì chúng tôi làm là phi thường và chúng tôi cần phải có tâm đại nhẫn. Con đường tu luyện của chúng tôi gắn liền với hạng mục Minh Huệ và không thể dễ dàng được. Những hiểu lầm, nghi ngờ và mâu thuẫn là một phần của công việc. Chúng tôi không nên trốn tránh mâu thuẫn, mà chúng tôi cần bình tâm đối đãi với chúng.

Thỉnh thoảng khi bật máy tính lên, tôi tự nhủ rằng mình đang ở đây để “tham gia lớp học và để tiếp thu bài học.” Tôi sẵn sàng đối mặt với các mâu thuẫn và lời phê bình. Tôi tự nhắc mình không cần giải thích mọi việc nhiều lần nếu không thể làm cho người khác hiểu được. Nhưng tôi biết rằng mình cần phải giữ vững các tiêu chuẩn của trang web chúng tôi phụ trách. Chỉ là tôi nên từ bi với những người bất đồng quan điểm với mình.

Thể ngộ của tôi là sự tu luyện của mình được phản ánh trong mỗi chi tiết nhỏ mà tôi gặp khi làm hạng mục Minh Huệ. Liệu tôi có khởi chính niệm mỗi khi gặp mâu thuẫn hay không? Tôi có nghiêm túc làm hạng mục mỗi ngày hay không? Tôi biết rằng miễn là tôi không ngừng đề cao thì cuối cùng nhất định sẽ viên mãn và không phụ sự kỳ vọng của Sư phụ.

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/12/370791.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/14/171107.html

Dịch ngày 06-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share