Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-07-2018] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!

Trên con đường tu luyện của mình, tôi may mắn được làm một phóng viên Minh Huệ trên con đường trợ Sư chính Pháp. Tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh và thấy đây là một cơ duyên hiếm có và đặc biệt. Tôi muốn hồi báo vài thể ngộ trong quá trình tu luyện này với Sư phụ và các bạn đồng tu. Xin các bạn đồng tu hãy từ bi chỉ ra những điều chưa phù hợp. Xin cảm ơn!

Cơ duyên tiền định cho việc viết bài và tham gia một cuộc tập huấn

Nhiều năm trước, tôi đưa con gái ở độ tuổi thiếu niên của mình đến tham dự một cuộc đi xe đạp dành cho tiểu đệ tử. Trên đường đi, tôi thực sự xúc động bởi việc các cháu giảng chân tướng cho chính quyền các thành phố và khi tôi hiểu sâu hơn về lối sống của các cháu. Tôi muốn viết nhật ký để thu thập các câu chuyện, và sau đó fax về cho các đồng tu địa phương. Tôi chỉ muốn cho các học viên địa phương biết về sự tiến bộ của các cháu. Có lẽ bởi vì các đồng tu cảm thấy những điều tôi viết khá sống động nên tôi đã đánh máy và sau đó gửi cho Ban biên tập Minh Huệ để đăng bài. Đó là lần đầu tiên tôi viết một bài báo cho Minh Huệ. Lúc đó tôi chỉ đơn giản là viết hàng ngày, và tôi cảm thấy mình không bao giờ có thể viết được hết các câu chuyện.

Sau đó cứ cuối tuần là các học viên địa phương lái xe xuống Manhattan làm triển lãm tra tấn nhằm nâng cao nhận thức của người dân về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của chính quyền Cộng sản Trung Quốc. Hàng ngày có rất nhiều các câu chuyện, và tôi nóng lòng muốn chép lại. Sau khi trở về nhà tôi sắp xếp lại và gửi vào một hòm thư điện tử chung. Sau đó một học viên đã gợi ý rằng tôi nên gửi các bài đó cho trang web Minh Huệ, mà sau đó tôi đã làm như vậy. Việc họ đăng các bài đó đặc biệt khích lệ tôi. Có lẽ họ đã thấy tiềm năng của tôi, và sau đó tôi được mời trở thành phóng viên Minh Huệ.

Đề cao sau khi loại bỏ tâm oán trách

Sau khi thành lập vào năm 2006, Đoàn nhạc Tian Guo đã tham gia 20 đến 30 cuộc diễu hành mỗi năm, và về cơ bản thì tôi đưa tin về các cuộc diễu hành đó. Tôi thấy nhiều học viên cầm máy ảnh đi theo đoàn nhạc, và tôi hy vọng rằng họ cũng sẽ viết vài bài. Tôi nói với họ rằng: “Bạn đã chụp vài kiểu ảnh, vậy bạn cũng có thể viết một bài chứ? Như vậy thì tôi không phải lần nào cũng đi theo đoàn nhạc.” Không ai đồng ý viết bài cả, vì thế tôi đã phàn nàn với một thành viên của đoàn nhạc: “Tôi không thể hiểu nổi, họ đi theo đoàn nhạc và chụp rất nhiều ảnh. Sau khi quay về thì họ chỉ làm việc thêm một chút và viết bài. Tại sao họ lại không muốn làm việc đó chứ? Viết bài mãi một mình thật là mệt mỏi.” Tôi nghĩ rằng học viên đó sẽ thông cảm với tôi. Ai mà đoán nổi là học viên đó đã nói: “Chị này! Chị làm việc đó đi! Các học viên khác đâu có ký thệ ước làm việc đó, nhưng chị đã ký thệ ước đó.” Tôi nghĩ học viên đó đang nói đùa, vì thế tôi chỉ nhìn cô ấy, nhưng thấy biểu hiện nghiêm túc của cô ấy, đầu óc tôi trống rỗng. Tôi nghĩ rằng có lẽ cô ấy đã đúng. Tôi không dám nói gì thêm. Kể từ đó, tôi làm việc đó một mình. Dường như đó là điều mà tôi nên làm. Và sau khi tôi loại bỏ được tâm than phiền thì việc viết bài của tôi trở nên rất thuận lợi trơn tru.

Dĩ nhiên, khi đi theo các cuộc diễu hành trong suốt nhiều năm, tôi thỉnh thoảng cũng nghĩ đến việc nghỉ ngơi. Đôi khi tôi nghĩ: “Đều là các cuộc diễu hành của Đoàn nhạc Tian Guo cả, còn gì để viết chứ?” Nhưng một cuộc diễu hành mà tôi tham gia ở thành phố lân cận đã thực sự khích lệ tôi rất nhiều. Trời mưa rất to suốt toàn bộ cuộc diễu hành, từ lúc khởi hành đến khi kết thúc. Vài nhóm chỉ đi được nửa đường là bỏ cuộc, nhưng Đoàn nhạc Tian Guo đã kiên định đi hết. Tôi cũng kiên định đi đến đích, rồi viết một bài báo với các nội dung phỏng vấn rất phong phú: “Một cuộc diễu hành trong gió mưa, một hành trình lạ thường.”

Tôi đã trải qua khảo nghiệm nghiệp bệnh trong suốt buổi diễu hành đó, và kinh huyết của tôi ra như nước. Tôi kiên định đến cùng, và toàn thân tôi ướt sũng nhưng tôi không để tâm. Thậm chí nếu máu có thấm ra thì không ai có thể nhìn thấy. Đến đích, các đồng tu ướt hết, nhưng tôi thấy tất cả các đồng tu đều rất hưng phấn và cười tươi. Hai chữ đã hiện ra trong đầu tôi “Hiếm có” và “Lạ thường”. Toàn thân tôi đột nhiên run lên. Tôi lấy điện thoại của mình ra ngay tức thì và chụp kiểu ảnh cuối cùng của đoàn diễu hành. Sau khi trở về nhà, tôi thấy tấm ảnh cuối cùng đó toàn Pháp Luân. Tôi khóc vì xúc động và chắp tay hợp thập Sư phụ: “Tạ ơn Ngài đã khích lệ con!” Sau buổi diễu hành đó, khảo nghiệm nghiệp bệnh của tôi diễn ra suốt sáu tháng, và kinh huyết của tôi đã trở lại như bình thường. Kể từ đó, không kể gió mưa hay bão tuyết, tôi đều hoàn thành nhiệm vụ của mình và đưa tin về tất cả các cuộc diễu hành.

Trí huệ đến từ Pháp

Một cuộc diễu hành quy mô lớn diễn ra một ngày sau Pháp hội New York 13 tháng 5 năm 2014. Vì là vào ngày thường nên cuộc diễu hành đi qua trung tâm thành phố, nơi có rất nhiều công ty lớn. Tôi được giao viết bài báo chính. Tôi nghĩ: “Trong mùa Shen Yun đã đủ khó rồi vì quá nhiều phóng viên đều tìm những người dòng chính để phỏng vấn. Tìm được những nhân vật dòng chính trên phố thì sẽ thế nào nhỉ? Mình nên làm gì đây? Tôi chỉ có một niệm: ‘Xin Sư phụ giúp con’.”

Khi theo đoàn diễu hành quành qua góc phố đầu tiên, tôi nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc lịch sự đứng cười xem đoàn diễu hành. Tôi lấy dũng khí hỏi ông vài điều. Ông đã đáp lại tôi rất nồng hậu, và chấp nhận trả lời phỏng vấn. Điều đầu tiên ông nói với tôi là: “Đoàn diễu hành Pháp Luân Công này rất đẹp và ngoạn mục. Tôi cảm thấy như đoàn nhạc đã thổi không khí trong lành vào New York.” Cuối cùng ông bảo tôi rằng ông là Phó Đại diện phái đoàn đại diện thường trực của một nước tại Liên Hợp Quốc. Tôi rất phấn khởi. Tôi cảm thấy Sư phụ đã đưa người đàn ông này đến cho tôi để tăng cường tín tâm của tôi. Sau đó tôi không còn cảm thấy e sợ, và những cuộc phỏng vấn sau đó diễn ra rất suôn sẻ. Cái nọ nối tiếp cái kia, nhiều nhân vật dòng chính liên tục xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông ăn vận vô cùng lịch sự và có vệ sĩ vây quanh đang đứng bên đường như ông ấy đang chuẩn bị đi vào một tòa nhà công sở. Một vài phóng viên ở New York nói cho tôi biết ông ấy là ai, và rằng họ không có cách nào tiếp cận được với ông ấy để phỏng vấn. Có lẽ do tôi không biết ông ấy là ai nên tôi lấy một bông hoa sen đưa cho ông ấy. Ông ấy lấy một bông hoa sen từ trong túi ra và nói: “Tôi đã có một bông rồi.” Tôi hỏi ông ấy nghĩ gì về đoàn diễu hành. Ông nói ông không biết về bối cảnh của cuộc diễu hành, nhưng thư ký của ông đã nhận vài tờ giới thiệu về cuộc diễu hành. Ông nói rằng ông sẽ đọc một số tờ giới thiệu khi trở lại phòng làm việc và rằng ông và thư ký của ông sẽ trao đổi về chủ đề này vào chiều hôm đó. Sau đó một học viên ở New York đã cho tôi biết rằng người đàn ông đó là một tỷ phú nổi tiếng, và nhiều phóng viên trong số họ đã muốn phỏng vấn ông mà không thành công. Tôi ngộ ra rằng đó không phải là bởi vì tôi có năng lực đặc biệt (mà tôi có thể tiếp cận ông ấy), mà là vì tôi đã không nhận ra ông ấy, vì thế tôi không hề có bất cứ quan niệm nào khi tôi đến phỏng vấn ông ấy. Sư phụ đã ban cho tôi cơ hội này.

Tâm cảm kích khi tham gia viết báo

Đã có lần Sư phụ nói với các học viên làm truyền thông (không phải chính văn) rằng Đảng Cộng sản sợ các sự kiện mà các đệ tử Đại Pháp tổ chức nhất, và rằng mỗi báo cáo về các sự kiện này làm chấn động cái Đảng đó như bom nguyên tử vậy. Điều này nhắc nhở tôi về tác dụng to lớn của các bài báo cáo và không kể khó khăn và mệt nhọc thế nào, tôi hoàn toàn không hề cảm thấy khó khăn hay mệt nhọc gì. Tôi cảm thấy nó thực sự thần thánh và là một vinh hạnh khi được trở thành một phóng viên.

Không lâu sau khi trở thành một phóng viên của Minh Huệ, tôi được giao viết bài báo cáo hàng năm về các Pháp hội ở các khu vực khác nhau. Tôi nhớ có một năm, khi mà con trai tôi vẫn còn nhỏ, tôi đưa con đi diễu hành và sau đó quay lại khách sạn. Chồng tôi đang viết một bài báo cáo về buổi mít tinh hôm đó và tôi viết một bài về cuộc diễu hành. Sau khi viết xong, chúng tôi phát hiện con trai đã ngủ gục trên giường, và bên cạnh cháu là một vỏ gói mì ăn liền mà con đã gặm. Chỉ khi đó chúng tôi mới nhớ ra là chưa ăn tối. Sau đó tôi bắt đầu phàn nàn một chút. Tôi vẫn nhận nhiệm vụ nhưng lại có chút oán giận trong tâm: “Sao họ không tìm một phóng viên ở Mỹ để đưa tin này nhỉ? Thay vào đó họ lại bắt em mang laptop từ một đất nước khác sang và chạy khắp nơi.” Sau đó tôi mới nhớ ra những lời mà đồng tu đó đã nói với tôi… rằng tôi đã thệ ước sẽ đưa tin về những sự kiện này. Tôi ngộ ra rằng tôi thật vinh dự khi được tham gia việc đưa tin trong suốt thời gian Pháp hội thần thánh như vậy. Đó là một vinh diệu mà Sư phụ đã ban cho đệ tử của Ngài. Tôi nên biết ơn, sao tôi lại có thể oán giận như vậy được? Sau khi ngộ ra điều này, không kể được giao đưa tin về bất cứ Pháp hội nào, tôi đều thực hiện với tâm biết ơn, và tôi càng làm thì con đường càng rộng mở.

Đào tạo phóng viên mới

Tôi đưa tin về các cuộc diễu hành trong hơn mười năm, và đôi khi tôi không còn cảm thấy nhiệt huyết hay tràn đầy năng lượng như trước nữa. Tôi bắt đầu tự hỏi: “Phải chăng mình đã già và không thể theo kịp?” Các cuộc phỏng vấn thì cũng tương tự như nhau. Tôi không có ý tưởng mới. Đôi khi tôi nghĩ đến việc nghỉ và để ai đó trẻ hơn làm. Niệm đầu này khiến tôi thiếu sáng kiến trong việc tìm tin tức và phỏng vấn, và tôi thụ động hoàn thành các bài báo cáo sự kiện, như kiểu tôi chỉ hoàn thành một nhiệm vụ. Sau đó tôi học bài: “Giảng Pháp ở Pháp Hội New York năm 2015” và một câu hỏi và trả lời đã đem lại cho tôi một thể ngộ mới.

“Đệ tử: Sư phụ muốn kênh truyền thông chúng con học theo Thần Vận, nhưng tầng quản lý chúng con nói rằng, diễn viên Thần Vận trẻ trung, điều kiện tốt, [còn] chúng con vừa già, vừa không có kinh nghiệm, tình huống khác biệt.

Sư phụ: (mọi người cười) Học theo Thần Vận là học quản lý và kinh nghiệm thành công, chẳng phải học cái đó sao? Nhân viên Thần Vận dùng người trẻ vì đó là cần thiết. Đệ tử Đại Pháp đâu có nói rằng chư vị phải trẻ mới có thể tu luyện; không phải làm diễn viên, thì [già trẻ] hẳn không thành vấn đề. Không được dùng bất kể cớ gì để tránh qua những việc đệ tử Đại Pháp nên làm mà không làm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Tôi ngộ ra rằng những học viên lâu năm chúng ta vẫn cần phải tiếp tục, và những phóng viên mới cũng cần chúng ta đào tạo họ. Vì có quá nhiều sự kiện… Vào một dịp cuối tuần chúng tôi có vài sự kiện cùng một lúc, có những câu chuyện từ các địa điểm du lịch, và câu chuyện tu luyện của mỗi học viên đều là một phần của lịch sử đó. Tôi không thể đưa tin hết được, có quá nhiều điều đã bị bỏ lỡ mà không được lưu lại. Vì thế đào tạo phóng viên mới là cần thiết. Bởi vì có những yêu cầu đặc biệt đối với phóng viên Minh Huệ nên tôi đã khích lệ và đào tạo hai cộng tác viên địa phương. Khi có nhiều sự kiện, tôi đã nhờ một người trong số họ đưa tin một sự kiện.

Đào tạo một phóng viên không hề dễ dàng, và để họ có thể kiên định trong việc viết báo cáo thì thậm chí còn khó hơn. Một phóng viên mới đã từng đồng ý đưa tin về một cuộc diễu hành của Đoàn nhạc Tian Guo, và tôi sẽ đưa tin về một sự kiện khác. Khi tôi nhìn thấy cô ấy gửi bài báo vào lúc 4 giờ sáng, tôi chỉ nói: “Cảm ơn, cô vất vả quá.” Cô ấy trả lời: “Hôm sau tôi phải đi làm, vậy nếu tôi không nhanh nộp bài thì không còn là tin tức nữa. Mặc dù lúc gần cuối tôi cảm thấy nôn nao nhưng vẫn kiên định và hoàn thành bài báo.” Tôi vô cùng xúc động khi nghe thấy điều này. Tôi đã làm công việc này trong nhiều năm và chưa từng bao giờ thấy một học viên nào thực sự coi những bài báo này như những bản tin. Tôi thường kéo dài thời gian nộp bài sang đến hôm sau. Điều này cũng cho tôi thấy sự khác biệt giữa việc tu luyện của tôi và đồng tu này.

Vì thế tôi đã khen ngợi cô ấy rất nhiều. Cuối cùng cô ấy nói: “Thực ra, vì lần này quá khó, nên tôi đã định nói với chị rằng đây sẽ là lần cuối cùng tôi giúp chị làm việc này. Nhưng giờ chị khen tôi quá nhiều nên tôi không dám nói rằng tôi sẽ không làm nữa.”

Sự việc này làm tôi nghĩ đến người điều phối của đội đưa tin thế giới của chúng tôi. Điều phối viên chưa bao giờ chỉ trích chúng tôi mà luôn khen ngợi chúng tôi. Phương pháp quản lý này giúp chúng tôi kiên định trong công việc của mình.

Trên đây là vài thể ngộ của tôi có được trong quá trình làm phóng viên cho Minh Huệ. Nếu có bất cứ điều gì không phù hợp, xin từ bi chỉ rõ.

Con xin tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn mọi người!

(Bài chia sẻ kinh nghiệm được lựa chọn từ Pháp hội Minh Huệ 2018, đã được lược bớt)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/11/370789.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/12/171094.html

Dịch ngày 03-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share