Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-06-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa Xuân năm 2016, khi ấy tôi 25 tuổi. Tôi cảm thấy vô cùng may mắn được tu luyện Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.

Nhận ra những tuyên truyền lừa dối của Đảng Cộng sản về Đại Pháp

Tôi từng lo lắng về nhiều thứ. Tôi lo rằng không biết mình có thể có một người bạn thân hay không, việc học hành ra sao và tương lai nghề nghiệp sau này như thế nào. Là một học sinh xuất sắc và khá nổi tiếng ở trường học, vậy mà tận sâu thẳm trong lòng tôi không cảm thấy hạnh phúc.

Ngay trước thời điểm tôi thi đại học, mẹ tôi bắt đầu đọc sách Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ đã khuyến khích tôi cùng đọc. Tuy nhiên, bị ảnh hưởng nặng nề bởi những tuyên truyền lừa dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và lo ngại rằng mẹ tôi đang đi con đường tà, tôi đã không nghe lời mẹ và chúng tôi kết thúc việc này bằng một cuộc cãi vã.

Một thời gian ngắn sau đó, tôi xa nhà đi học Đại học ở một thành phố khác và chỉ về thăm nhà vào kỳ nghỉ. Khi quay về nhà, tôi để ý thấy thái độ của mẹ tôi đã tốt hơn trước rất nhiều, mẹ đã không còn cáu gắt nữa.

Bất kể lúc nào gặp khó khăn tôi đều sẽ gọi điện thoại cho mẹ và chia sẻ về nó. Mẹ luôn luôn nhẹ nhàng, tốt bụng và giúp tôi giải quyết mọi vấn đề mà tôi gặp phải. Mẹ đã trở thành một người bạn tốt mà tôi hằng mong muốn.

Khi tôi ở nhà, mẹ tiếp tục khuyến khích tôi đọc sách Đại Pháp. Bị lừa dối bởi tuyên truyền của truyền thông nhà nước về vụ tự thiêu giả ở Thiên An Môn, tôi hỏi mẹ tôi rằng khi nào thì mẹ sẽ muốn tự thiêu. “Không bao giờ có việc đó,” mẹ đáp, “Tất cả những người tu luyện đều là người tốt. Tự con hãy đọc cuốn sách này, và con sẽ hiểu.”

Do đó, tôi bắt đầu tìm hiểu và biết rằng ĐCSTQ đầy rẫy sự dối trá và lừa dối. Tôi biết rằng mẹ tôi không giống như những gì được tuyên truyền trên TV. Nhưng tôi vẫn còn sợ ĐCSTQ nên không đọc sách Đại Pháp.

Hiểu biết nhiều hơn về Đại Pháp

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi hy vọng được nhận vào một chương trình sau đại học uy tín. Tuy nhiên, điều đó đã không xảy ra và tôi rất thất vọng. Vào kỳ nghỉ tôi trở về nhà và vô cùng chán nản.

Một ngày nọ, mẹ tôi đặt quyển sách Chuyển Pháp Luân trước mặt tôi. “Quyển sách này có thể giải quyết tất cả vấn đề của con,” mẹ nói. “Mỗi khi con gọi mẹ vì có vấn đề, con luôn luôn nghĩ rằng những gì mẹ nói là đúng, nhưng mẹ căn bản là chiểu theo những nguyên lý mà mẹ học được từ quyển sách này. Con tự mình xem xét thì có tốt hơn không?”

Lần này thì tôi đã cầm quyển sách lên. Càng đọc, tâm tôi càng nhẹ nhõm. Tôi đã được ở trong một trạng thái tĩnh lặng sâu sắc. Đêm đó tôi ngủ ngon giấc và đó là giấc ngủ ngon nhất mà tôi từng có.

Sau khi đọc xong Chuyển Pháp Luân, tôi tự tin hơn. Tôi biết rằng đây chính là những gì mà mình mong muốn. Tôi tự hỏi vì sao ĐCSTQ lại phát động cuộc bức hại. Tôi muốn tìm hiểu nguyên nhân gốc rễ của việc này.

Tôi hỏi mẹ nhiều câu hỏi và mẹ đã kiên nhẫn trả lời tất cả. Mẹ cho tôi xem một số đĩa DVD giảng chân tướng như vụ tự thiêu giả mạo, sự kiện thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 ở Trung Nam Hải, và những sự kiện khác. Tôi xúc động đến rơi nước mắt. Những học viên ấy chính trực đến nỗi khuôn mặt của họ tràn đầy từ bi và kiên định. Người nào bức hại họ hẳn là tà ác.

Tôi nhận ra rằng Đại Pháp dạy con người trở thành người tốt. Không có gì sai khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi đã quyết định để trở thành một phần trong đó.

Tôi chưa có thể ngộ sâu sắc về Pháp cũng không hiểu sứ mệnh của một học viên là gì. Tôi làm một số việc vì cảm thấy cần phải làm để mọi người có thể biết được chân tướng. Mỗi khi có cơ hội, tôi sẽ nói với bạn bè về Pháp Luân Đại Pháp và xem DVD phơi bày những lừa dối của ĐCSTQ về cuộc bức hại với những người bạn cùng phòng.

Ở trường, tôi luyện tĩnh công và học Pháp tại giường ngủ mỗi đêm. Tôi hành xử theo những tiêu chuẩn của một người tu luyện. Thậm chí khi chưa tới lượt tôi dọn dẹp vệ sinh phòng ký túc xá, tôi vẫn sẽ làm. Sau khi tu luyện, tôi đối xử tử tế với tất cả các bạn cùng phòng.

Trước khi tốt nghiệp, trường mời những sinh viên giỏi nộp đơn tham dự bình chọn sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất. Tôi nghĩ rằng quá trình nộp đơn có thể mất nhiều thời gian và cũng không muốn hiển thị nên tôi bỏ qua. Nhưng không ngờ tôi nhận được đơn tham dự từ cố vấn học tập, cô ấy đã yêu cầu tôi điền và gửi lại cho cô ấy.

Tôi đã được đề cử là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc mà không mất quá nhiều nỗ lực. Nếu điều này xảy ra trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ rất chấp trước vào kết quả và sẽ mất rất nhiều thời gian cho việc nộp đơn.

Tu bỏ các chấp trước

Sau khi tốt nghiệp, công việc đầu tiên mà tôi nộp đơn là tiếp viên hàng không cho một hãng hàng không quốc tế. Tôi mong muốn có cơ hội được đi nước ngoài và có thu nhập tốt. Các cuộc phỏng vấn đều suôn sẻ, nhưng đến giai đoạn thẩm tra lý lịch tư pháp vốn được thực hiện bởi những cảnh sát địa phương thì tôi lại bị đình lại.

Mẹ tôi đã gửi đơn khởi kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ vì đã phát động bức hại Pháp Luân Công. Cảnh sát địa phương biết việc này và do đó họ không muốn thông qua trường hợp của tôi, nên tôi đã quyết định đến gặp họ và tìm hiểu căn nguyên.

Với sự giúp đỡ của những đồng tu, chúng tôi đến đồn cảnh sát để nói với các nhân viên và trưởng đồn ở đó. Vị trưởng đồn cảnh sát đã lắng nghe tôi, nhưng vẫn không thông qua hồ sơ của tôi. Tôi chấp trước mạnh mẽ vào việc phải có được công việc này nên quyết định bay tới văn phòng chính của hãng hàng không để nói chuyện với họ.

Trong chuyến đi đến đó, tôi đã nói về Đại Pháp cho nhiều người tôi gặp; từ người ngồi cạnh tôi trong chuyến bay cho đến những nhân viên mặt đất tại sân bay và những người ở cùng khách sạn với tôi. Phần lớn mọi người đều ủng hộ Đại Pháp và đồng ý làm tam thoái.

Ngày hôm sau, tôi đến gặp người phụ nữ phụ trách phòng Nhân sự tại trụ sở chính của hãng hàng không. Tôi giải thích hoàn cảnh của tôi với cô ấy, và cô ấy kể rằng một trong những người họ hàng của cô ấy cũng đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Nhưng cô ấy cũng không thể làm gì được để giúp tôi. Cô ấy đảm bảo với tôi rằng là một người tốt như tôi nhất định sẽ tìm được một công việc tốt ở nơi khác. Tôi mỉm cười và nói: “Điều quan trọng là chị đã biết được sự thật. Em sẽ ổn. Cám ơn chị.”

Tôi cảm thấy bất mãn vì không có được công việc mơ ước, tuy nhiên tôi lại muốn hiển thị cho cô ấy thấy phong thái của một người tu luyện thực sự là như thế nào.

Đây cũng là một khảo nghiệm để tôi tu bỏ chấp trước vào danh và lợi.

Sau khi về nhà, tôi không thể đủ thanh tĩnh để đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi đã đặt quá nhiều nỗ lực để có được công việc này và cuối cùng không được gì cả ngoài cảm giác buồn chán.

Trạng thái tu luyện của tôi không tốt và tôi lại va chạm tâm tính với mẹ. Đỉnh điểm là bố tôi cũng phàn nàn và gây gổ với mẹ.

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi: “Đừng đọc những quyển sách ấy, đừng quan tâm gì đến tu luyện nữa!” Tôi đã lờ nó đi.

Thông qua chia sẻ với những học viên khác và tập trung học Pháp, cuối cùng tôi đã vượt qua được khảo nghiệm này.

Sư phụ giảng:

“Điều chúng ta mất thực sự là những điều không tốt, chúng là gì? Chính là nghiệp lực; nó tương phụ tương thành với các chủng tâm của con người. Ví như nói rằng những người thường chúng ta có các chủng tâm không tốt, chỉ vì lợi ích cá nhân mà làm những điều không tốt, vậy sẽ nhận phải loại vật chất màu đen—nghiệp lực. Điều này có quan hệ trực tiếp đến những tâm của bản thân chúng ta; nếu muốn vứt bỏ những thứ không tốt ấy, thì đầu tiên chư vị cần thay đổi cái tâm kia mới được” (Chuyển Pháp Luân)

Sau khi thanh lý hoàn toàn chấp trước này, tôi đã có thể suy nghĩ rõ ràng và hiểu được chính xác công việc nào mà tôi nên làm. Đột nhiên tôi nhận ra rằng vị trí tiếp viên hàng không không phải dành cho tôi vì tôi bị say xe. Làm sao mà tôi lại có chấp trước vào công việc này trước đó được nhỉ?

Thuận theo pháp lý tùy kỳ tự nhiên, tôi đã tìm được công việc hoàn toàn phù hợp mà tôi đang làm hiện nay.

Ngoài giờ làm việc, tôi đi ra ngoài với mẹ tôi và những học viên khác để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Thoạt đầu tôi có chút xấu hổ nhưng tôi đã điều chỉnh trạng thái ấy rất nhanh. Mỗi lần đi ra ngoài giảng chân tướng, tôi nhận thấy rằng tu luyện của mình đang được đề cao.

Thanh lý những can nhiễu từ xã hội người thường

Tôi đã từng chỉ nghĩ đến bản thân và hưởng thụ của riêng mình, tuy nhiên cuộc đời không như ý và tôi bị thôi thúc phải tìm kiếm những điều hấp dẫn thú vị để lấp đầy cho nó.

Thói quen khó bỏ của tôi là xem phim truyện truyền hình. Đôi lúc tôi thức cả đêm để xem.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã dần dần từ bỏ những thói quen này.

Nội dung của những phim này xoay quanh sự đấu đá cạnh tranh vì danh, lợi, tình nơi người thường. Một số hành vi của họ biểu hiện ra rất có vấn đề về đạo đức. Người tu luyện chúng ta chẳng phải không ngừng tịnh hóa thân thể, cớ sao tôi vẫn còn vui thích với thế giới người thường?

Một thói quen nữa của tôi là hát nhạc Pop. Tôi nhận ra rằng ngay khi tôi bắt đầu hát, giai điệu của bài hát sẽ vang vọng trong tâm trí tôi, can nhiễu tôi và việc tu luyện của tôi.

Suy nghĩ nghiêm túc về việc này, tôi nhận ra: Bất kể là nội dung của lời hát hoặc cảm xúc tôi của tôi trong khi hát, đó chẳng phải là biểu hiện của tình sao? Còn nữa, khi hát xong, tôi sẽ thu âm lại và chia sẻ cho bạn bè cùng nghe. Đó chẳng phải là tâm hiển thị sao? Khi tôi đang chia sẻ một bài hát, tôi đồng thời nghĩ ngay đến việc ai sẽ lắng nghe bài hát của mình.

Nếu không chú ý việc này đúng mực, tôi có thể bị trượt ngã bởi những chấp trước của mình. Tu luyện không phải là việc bình thường. Tôi phải chính lại mỗi từng ý niệm và hành vi để đảm bảo bản thân đạt được tiêu chuẩn của một người tu luyện. Tôi phải thanh lý mọi chấp trước từ gốc rễ.

Do tầng thứ có hạn, xin vui lòng chỉ ra những điều chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/2/-368241.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/17/171152.html

Dịch ngày 03-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share