Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp vùng Bắc Mỹ

[MINH HUỆ 28-06-2018]

Kính chào Sư phụ,

Kính chào các bạn đồng tu,

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 2005 khi tôi chuyển từ Canada sang Boston, và tôi đã trải qua nhiều khảo nghiệm. Tôi xin được chia sẻ tôi đã đề cao tâm tính trong khi triển khai các hạng mục của Đại Pháp như thế nào.

Sau Pháp hội New York 2015 (“Giảng Pháp tại Pháp Hội New York năm 2015”), có lẽ đó là lời nhắc nhở của Sư phụ, hoặc có lẽ là tôi đã sẵn sàng, nhưng tôi đột nhiên cảm thấy rằng những công việc hàng ngày mà tôi vẫn đang làm như một thói quen, học Pháp và luyện công vào mỗi sáng, gọi điện thoại giảng chân tướng qua hệ thống RTC vào buổi tối, vẫn chưa đủ. Trước đây, tôi từng lo lắng khi thấy một số hạng mục tại địa phương bị ngưng trệ, và tôi đã đổ lỗi cho điều phối viên. Tuy nhiên, điều phối viên cũng chỉ là một đồng tu, thời gian và sức lực của anh ấy cũng có giới hạn. Làm sao anh ấy có thể tự mình gánh vác tất cả mọi việc? Vì những ý nghĩ bất hảo này, tôi đã chỉ tập trung vào việc gọi điện về Trung Quốc Đại lục và bán vé Shen Yun. Tôi tự nhủ: Ít nhất tôi cũng đang làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu chúng ta.

Tuy nhiên, một ngày sau Pháp Hội New York 2015, một ý niệm ập đến với tôi. Nếu nhiều chúng sinh vùng Boston không được cứu do trạng thái tu luyện của chúng tôi không tốt, đó không chỉ là vấn đề của người điều phối – mà mọi học viên vùng Boston đều sẽ phải gánh trách nhiệm. Hơn nữa, người điều phối cũng là một người tu luyện. Làm sao tôi có thể trốn tránh trách nhiệm bằng cách đổ lỗi rằng người điều phối đã không yêu cầu chúng tôi làm việc đó? Tôi phải chịu trách nhiệm cho việc tu luyện của tôi và các sinh mệnh mà tôi phải cứu.

Tôi quyết định tự mình nhận một dự án. Trong những tháng sau đó, tôi đã trải qua một quá trình thống khổ khi buông bỏ những chấp trước. Tôi minh bạch rằng một khi tôi bắt đầu vào việc, nó sẽ là một con đường đầy thử thách và khổ nạn, và những ngày tháng dễ dàng và thoải mái đã qua rồi. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, hơn hai năm qua, tôi đã triển khai nhiều dự án giảng chân tướng cho giới chủ lưu và chính quyền bang. Cũng trong thời gian này, với sự giúp đỡ của các học viên địa phương, tôi đã nỗ lực thiết lập điểm giảng chân tướng ở quảng trường Đại học Harvard, và hạng mục này vẫn tiếp tục cho đến nay. Tôi xin chia sẻ về những nỗ lực tại quảng trường Đại học Harvard.

Trước ngày 20 tháng 7 năm 2016, tôi có nguyện ý tổ chức các hoạt động giảng chân tướng tại quảng trường Harvard. Đại học Harvard là một cơ sở giáo dục cấp cao, nổi tiếng thế giới, có tầm ảnh hưởng sâu rộng và là mục tiêu của việc xâm nhập hải ngoại của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi biết rằng chúng tôi phải tiếp cận với các khoa và sinh viên ở đây, nhưng đã nhiều năm trôi qua và chúng tôi chưa làm được gì nhiều. Tôi quyết định bù đắp cho việc [thiếu sót] này. Một ngày cuối tháng 7 năm 2016, tôi thu xếp cho các học viên địa phương giảng chân tướng tại ba cổng ra vào của Harvard. Trong suốt thời gian thực hiện các hoạt động, tôi đã gặp nhiều người. Sau đó, một học viên khác bảo với tôi rằng họ cảm thấy chúng tôi nên tiếp tục nói chuyện với mọi người vì Harvard là một nơi rất quan trọng.

Vào thời điểm đó, có một số can nhiễu nghiêm trọng tại điểm giảng chân tướng ở một trường đại học khác. Tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng của những đồng tu. Tuy vậy, tôi cảm thấy rằng cứu người nên là ưu tiên hàng đầu của chúng tôi. Tôi không thừa nhận cựu thế lực, và tôi biết rằng Sư phụ sẽ không để cho cựu thế lực can nhiễu. Tôi biết rằng chúng tôi phải kiên trì bởi vì đây là việc cần thiết và Sư phụ muốn chúng tôi thực hiện.

Sau đó, Sư phụ đã an bài mọi thứ. Chẳng bao lâu, những đồng tu mới từ Đại lục sang xin được tham gia vào hạng mục Harvard. Vì thế tất cả chúng tôi những ai có công việc toàn thời gian nhưng đều đến điểm giảng chân tướng vào cuối tuần. Rồi có thêm nhiều học viên hơn nữa tham gia. Cổng chính của Đại học Harvard trở thành một điểm giảng chân tướng quanh năm. Trong suốt thời gian cao điểm của mùa du lịch hè, các học viên đã giảng chân tướng cho nhiều người.

Theo tiến trình Chính Pháp, yêu cầu cứu người cũng ngày càng cao hơn. Tôi nhận ra rằng chúng ta không chỉ nên phát tờ rơi ngoài phố mà chúng ta cũng nên tổ chức những hoạt động hướng tới cấp độ sâu hơn. Do đó, ngày 20 tháng 7 năm 2017, tôi đã tổ chức một buổi mít tinh tại quảng trường Harvard nhằm kêu gọi chấm dứt bức hại. Sự kiện này diễn ra cùng thời điểm với hạng mục quảng bá Dàn nhạc giao hưởng Shen Yun. Tôi không muốn ảnh hướng đến nguồn lực của hạng mục Shen yun, nên tôi đã đảm nhận mọi việc từ việc xin phép tổ chức sự kiện cũng như lên kế hoạch, chạy thử chương trình với người dẫn chương trình, thiếp lập hệ thống âm thanh, chuẩn bị tài liệu giảng chân tướng, điều phối nhân lực và sắp xếp việc di chuyển. Trong suốt quá trình này, chỉ có một học viên phương Tây và các thành viên gia đình tôi làm việc với tôi. Lần đầu tiên tổ chức một buổi mít tinh, tôi lo lắng rằng tôi có thể bỏ sót một vài chi tiết và tôi cũng sợ rằng chỉ có vài người tham dự sự kiện. Tôi cảm thấy áp lực nặng nề và gần như kiệt sức trong suốt hai tuần tổ chức mit tinh. Nhưng tôi tự nhắc nhở bản thân rằng Sư phụ đang gánh chịu quá nhiều để kéo dài thời gian, và mỗi từng phút nên được dùng để cứu nhiều người hơn nữa.

Có hơn ba mươi học viên đã đến hỗ trợ buổi mít tinh. Những học viên không thường xuyên tham gia cũng đến và tham gia giảng chân tướng ở vị trí chủ chốt. Trong suốt sự kiện, chúng tôi đã nói chuyện với các nhà sản xuất chương trình truyền hình, các giám đốc điều hành, giáo sư đại học Harvard và sinh viên, du khách từ Trung Quốc Đại Lục và du khách từ các quốc gia khác. Sau khi đọc được thông tin về chân tướng, nhiều người Trung Quốc đã quyết định thoái Đảng, và nhiều người đã biết về cuộc bức hại. Từ đó, một lần nữa tôi nhận ra tầm quan trọng của việc tín Sư tín Pháp khi đối mặt với thử thách, chính niệm sẽ thay đổi mọi thứ và kỳ tích sẽ triển hiện.

Cũng trong thời điểm này, tôi nhận ra rằng, hỗ trợ những người khác, không phàn nàn và nỗ lực trong mỗi từng sự việc là một quá trình thông qua đó một cá nhân có thể đề cao. Cách chúng tôi thực hiện dự án có thể xác định liệu con người có thực sự được cứu hay không.

Buổi sáng hôm đó, bầu trời u ám và mây đen bao phủ như thể sắp có mưa. Đến cuối sự kiện, bầu trời trong xanh và ánh nắng rực rỡ! Tất cả chúng tôi cảm thấy chúng tôi đã thanh lý tất cả những vật chất bất hảo ở những không gian khác!

Sự kiện ở quảng trường Harvard một lần nữa làm tôi cảm nhận tính cấp bách của việc cứu người tại địa phương. Trong suốt Pháp hội New York 2017 (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỉ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền”), tôi may mắn được tham gia vào buổi họp hạng mục truyền thông tiếng Anh. Những học viên Australia thảo luận về kinh nghiệm thành công của họ trong việc tiếp cận với giới chủ lưu bằng cách chiếu những bộ phim giảng chân tướng. Tôi đã suy nghĩ về việc tổ chức những buổi chiếu phim ở khu vực Boston nơi có nhiều hãng truyền thông dòng chính có thể biết được về cuộc bức hại. Tôi đã suy nghĩ về việc này trong khoảng vài tháng. Với thành công của hạng mục ở quảng trường Harvard lần trước, tôi quyết định sẽ làm thực hiện một số việc.

Do đó, với sự giúp đỡ của một học viên phương Tây, tôi đã liên hệ với một rạp chiếu phim độc lập trong quảng trường Harvard. Quá trình xin phép hết sức chậm chạp, và nhân viên rạp phim thì không có phản hồi. Chúng tôi bắt đầu nghi ngờ rằng ĐCSTQ đã chi tiền để các nhân viên này không làm việc với chúng tôi. Khi hoàn cảnh gần như vô vọng thì rạp phim đã cho chúng tôi một lịch chiếu phim rất tốt. Chúng tôi biết rằng tất cả là do Sư phụ an bài. Chúng tôi cảm thấy rằng đó chính là một khảo nghiệm chính niệm của chúng tôi. Bước tiếp theo là quảng bá và tiếp thị. Những học viên khác và tôi đều thống nhất rằng chúng tôi nên quảng bá và bán vé, thay vì tổ chức như là một sự kiện miễn phí. Bởi vì khán giả của chúng tôi là giới chủ lưu và bộ phim có nội dung quan trọng về nhân quyền, vé miễn phí có thể không thu hút được đối tượng khán giả mà chúng tôi mong muốn. Bán vé không thành vấn đề; chìa khóa là việc quảng bá bộ phim đúng nơi đúng chỗ.

Những học viên Australia đã giúp đỡ chúng tôi và đề nghị chúng tôi sử dụng mạng xã hội để quảng bá cho buổi chiếu phim. Nhưng thật là không dễ dàng từ bỏ tâm sợ hãi và lo lắng. Tôi cũng lo lắng chỉ có một vài khán giả trong rạp hơn một trăm chỗ ngồi. Tôi lo ngại rằng diễn giả khách mời có thể sẽ gặp một hội trường gần như trống không. Khi tôi nghĩ đến kịch bản xấu này, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi đã nghĩ đến việc trì hoãn sự kiện và thậm chí còn hối tiếc việc mời diễn giả khách mời. Tôi biết rằng tôi đang bị can nhiễu. Làm thế nào tôi có thể thanh lý những cảm xúc tiêu cực và vượt qua nỗi sợ?

Vào lúc này, tôi nghĩ đến những bài giảng của Sư phụ về việc hướng nội khi gặp thử thách. Tôi biết rằng hướng nội là Pháp bảo, vì thế tôi bình tĩnh lại và tìm kiếm nguyên nhân gốc rễ của nỗi sợ. Có phải do tôi không thể cứu người chăng? Hay là do tôi không muốn mất tiền, đặc biệt là không muốn mất mặt với khách mời và những đồng tu? Khi tôi dùng tiêu chuẩn của Pháp để đo lường chính mình, tôi đã phát hiện ra chấp trước căn bản – tôi không thể buông bỏ ước muốn chứng thực bản thân, tự ngã, tự cao, danh và lợi. Với động cơ bất thuần như thế, làm sao tôi có thể cứu người? Vì thế tôi tự nhủ với bản thân rằng tôi phải buông bỏ chấp trước vào được và mất. Mất mặt hay mất tiền không là vấn đề. Thay vào đó tôi nên tập trung vào việc cứu người. Có được tâm thuần tịnh và buông bỏ mọi chấp trước sẽ không tạo ra bất kỳ sơ hở nào cho cựu thế lực lợi dụng. Sau đó, Sư phụ sẽ trợ giúp những nỗ lực của chúng ta và thần tích sẽ triển hiện.

Mười ngày cuối cùng trước buổi chiếu phim, tâm tôi thanh tĩnh và kiền tịnh, tôi không còn lo lắng hay sợ hãi nữa. Nếu có bất kỳ nghi vấn nào xuất hiện trên bề mặt, tôi dùng chính niệm loại bỏ. Kỳ thực, cũng có can nhiễu xảy ra vào thời gian đầu. Một tuần trước ngày chiếu, chúng tôi chỉ bán được ba vé (gồm cả một vé tôi mua cho gia đình tôi). Clip quảng bá bị gỡ khỏi kênh Youtube. Chúng tôi chạy quảng cáo trên màn hình tivi công cộng chỉ hai ngày, và sau đó quảng cáo bị cắt đột ngột. Tuần đầu tiên, có rất ít phản hồi thư mời của chúng tôi từ các kênh truyền thông dòng chính bởi vì phần thiết kế chưa được chuẩn bị một cách chuyên nghiệp. Không có ai mua vé. Tôi tự nhủ rằng đây là một giả tướng và là một khảo nghiệm. Tôi hiểu rằng chiến lược quảng bá của chúng tôi là đúng đắn. Cứu người là việc không thể dùng tiền mà mua được. Những tấm vé miễn phí sẽ không được coi trọng đúng mực về giá trị và tầm quan trọng. Tôi đã được an bài ở đây, thực hiện kế hoạch của chúng tôi và tuân theo sự an bài của Sư phụ.

Trong suốt tuần lễ cuối cùng, nhiều học viên địa phương cùng tham gia và giúp đỡ chúng tôi những công đoạn cuối cùng. Chúng tôi tiếp tục gửi thư mời, viếng thăm các tổ chức của giới chủ lưu và dán các mẩu quảng cáo ở những nơi họ thường lui tới. Tôi chỉ có một niệm: Tôi sẽ chứng thực Pháp của Sư phụ bằng chính những hành động của tôi.

Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực.

Sư Đồ Ân – Hồng Ngâm II

Cùng lúc đó, có vài trục trặc trong việc tân trang lại nhà bếp của tôi và tôi được yêu cầu phải trả thêm tiền để sửa chữa lại. Tôi biết rằng đây chính là can nhiễu, nhưng tôi không động tâm. Tôi nghĩ: “Mọi việc có thể chờ cho tới khi kết thúc buổi chiếu phim.” Tôi cảm nhận rằng Sư phụ đã ban cho tôi hồng ân to lớn trong một không gian khác. Mặc dù tôi không có thời gian để luyện công đều đặn và tôi chỉ học Pháp lúc nghỉ giữa giờ, tôi vẫn có thể giữ được chính niệm và tâm thanh tĩnh. Trong vòng hai tuần lễ, hệ thống mà tôi quản lý ở nơi làm việc vận hành đặc biệt trơn tru, và không ai yêu cầu tôi hỗ trợ kỹ thuật. Điều này cho tôi thời gian để quảng bá bộ phim và tôi cảm nhận đây chính là an bài của Sư phụ.

Một tuần trước ngày chiếu phim, các học viên gọi điện bảo tôi rằng đã có mười ba người mua vé trực tuyến. Tôi cảm thấy uy lực của Pháp đang triển hiện và tôi nên tiếp tục làm việc chăm chỉ! Vào buổi sáng của sự kiện, tôi đi đến rạp và kiểm tra thông báo về sự kiện của chúng tôi. Người quản lý tiếp thị của nhà hát cũng có mặt ở đó. Anh ấy nói rằng anh ấy bị sốc khi đọc phần giới thiệu phim. Anh ấy nói rằng anh ấy không thể ngồi xem phim vào ban đêm vì bị đau lưng, tuy nhiên anh ấy hoàn toàn ủng hộ chúng tôi và sẽ gửi link sự kiện cho danh sách khách hàng của rạp chiếu phim. Anh ấy còn nói rằng chấn thương ở lưng của anh ấy không thể so sánh với những gì mà các học viên Pháp Luân Công đang phải chịu đựng. Sau khi nghe anh ấy nói, tôi cảm nhận rằng, bất kể là có bao nhiêu người tới đây xem phim, hoạt động này xứng đáng để chúng tôi đặt hết mọi nỗ lực vào!

Ba mươi phút trước giờ chiếu phim, có 80-90 người đến. Một số người không thể tìm được chỗ ngồi ở tầng trệt và phải di chuyển lên tầng hai. Ngoài một số ít học viên địa phương, phần lớn khán giả là người thường: bác sĩ, học giả, thành viên của các tổ chức nhân quyền, nhà sản xuất phim, người thường, sinh viên đại học, v.v…Có cả những sinh viên đến từ Trung Quốc đại lục. Trừ một vài sinh viên có vé sinh viên miễn phí, phần còn lại (khoảng hai phần ba) khán giả mua vé trực tuyến hoặc mua vé tại cửa rạp. Nhiều khán giả đã tham gia vào buổi thảo luận sau khi bộ phim kết thúc và biểu đạt mong muốn giúp chúng tôi chấm dứt việc thu hoạch nội tạng sống thông qua nghị quyết lập pháp tiểu bang. Những nỗ lực quảng bá của chúng tôi đã được đền đáp. Tại thời điểm rất quan trọng này, từ bi vô lượng của Sư phụ đã giúp chúng tôi.

Ông David Kilgour, một trong những khách mời diễn thuyết của chúng tôi, bảo với tôi rằng, “Chị nói là có thể không có nhiều người tham dự sự kiện này. Điều đó là không đúng. Với nhiều người mua vé xem phim, chị nên tự tin hơn về chính mình và các hoạt động của chị.” Tôi nghĩ rằng Sư phụ đang khích lệ tôi thông qua những lời nói của ông Kilgour. Trong suốt toàn bộ quá trình, chúng tôi luôn kiên định niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp, và chúng tôi cảm nhận rằng đây là chìa khóa cho sự thành công của chúng tôi. Nhiều học viên nhìn thấy uy lực cứu người của Đại Pháp thông qua sự kiện lần này. Những khán giả không phải là học viên thì bắt tay tôi và cảm ơn chúng tôi đã tổ chức buổi chiếu phim này. Họ bảo với tôi rằng nếu không có các học viên, không một ai trong xã hội này sẽ tổ chức sự kiện như thế này và rằng tôi phải tiếp tục làm việc này. Tôi cảm thấy rằng tất cả mọi nỗ lực và khổ nạn của tôi đều đáng giá.

Sau đó, có nhiều đồng tu nhắn tin chúc mừng tôi và nói rằng, qua sự kiện này, nhiều người đã minh bạch được chân tướng. Với tôi, điều quan trọng nhất là có nhiều người đã được cứu. Điều tôi vui mừng nhất không phải là tôi nhận được nhiều đức từ việc cứu người mà thông qua quá trình này, tôi đã chứng thực sự vĩ đại của Pháp của Sư phụ. Từ một người không có chính kiến, sợ hãi, cô độc đã tu luyện vững vàng, không còn tâm lo sợ, tôi thực sự trải nghiệm tu luyện của tôi đã và đang trong quá trình đề cao. Đại Pháp là vô cùng vĩ đại, miễn là bạn tín Sư tín Pháp.

Thời gian thì hữu hạn. Tôi hy vọng rằng nhiều học viên hơn có thể bước ra, buông bỏ tất cả những e ngại, triển khai những hạng mục cứu người để tu luyện và chứng thực Pháp, và trải nghiệm sự vĩ đại của Đại Pháp. Như lời Sư phụ dạy chúng ta trong “Giảng Pháp tại Pháp Hội quốc tế New York 2004”, “Trách nhiệm rất lớn, và báo đáp trong tương lai cũng rất to lớn, chư vị phó xuất dù nhiều đến mấy thì cũng không sánh được với những gì chư vị đắc được trong tương lai.”

Tôi xin chia sẻ thêm một ý cuối cùng: buổi sáng trước sự kiện, công ty xây dựng đang thi công nhà bếp của tôi nói rằng những trục trặc hôm trước là lỗi của họ và họ đã trả tiền để sửa chữa. Thật là nhẹ gánh lo! Điều này minh chứng rõ ràng cho tôi rằng tất cả những can nhiễu chúng tôi trải qua đều là giả tướng. Nó đã từng khảo nghiệm tôi ở những thời khắc quan trọng. Nếu chúng ta có thể kiên định tin tưởng vào con đường chúng ta đi đến cùng, Sư phụ sẽ hóa giải mọi việc cho chúng ta. Hãy cùng tôi kết thúc bài chia sẻ này bằng một đoạn Pháp trong Chuyển Pháp Luân.

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”. Thực ra đúng là như vậy. Nếu không ngại gì thì khi về nhà chư vị hãy thử đi. Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!”

Tạ ơn Sư phụ. Xin cảm ơn các bạn đồng tu.

(Bài chia sẻ được trình bày trong Pháp hội Washinton DC năm 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/28/370326.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/30/170953.html

Dịch ngày 28-07-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share