Bài viết bởi một học viên ở thành phố Hồ Lô Đảo, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-5-2018] Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 20 ngày, tôi đã có thể tháo cái mũ bông mà mình đã phải mang theo trong suốt 15 năm. Quả thực kỳ diệu.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Trước khi đắc Pháp, tôi đã bị bệnh phong thấp hậu sản khoảng 15 năm. Một chuyên gia đã từng nói với tôi: “Phong thấp cũng giống như bệnh ung thư, ngoại trừ không dẫn đến tử vong, nhưng bệnh này hiện nay là vô phương cứu chữa.”

Vào những ngày bệnh trở nặng, tôi phải trùm mũ kín đầu và không thể bước ra ngoài. Tôi cảm thấy lạnh vào những ngày hè ngay cả khi cửa sổ được đóng kín. Đầu tôi vẫn bị lạnh ngay cả lúc tôi bật máy sưởi mức to nhất. Mỗi khi nhức đầu là tôi bị nôn mửa không ngừng, khiến tôi chẳng thiết sống nữa. Tôi đã thử Trung y, Tây y, châm cứu, đi khám nhiều nơi và mua nhiều loại thuốc đắt tiền, nhưng không thứ gì có thể giúp được tôi.

Nhưng tôi không nản lòng. Tôi nghe nói khí công có khả năng trị bệnh, nên tôi mời các thầy khí công đến nhà dạy tôi. Tôi thức khuya dậy sớm luyện công, đã thử bốn môn khí công khác nhau, nhưng chúng càng khiến bệnh tôi càng nặng hơn. Ngụy khí công thật sự gây hại cho con người. Tôi thì bệnh cũ chưa hết, lại thêm bệnh mới. Sau đó, một người hàng xóm đã khuyên tôi tin vào Cơ đốc giáo. Vì để chữa bệnh nên tôi đã đồng ý. Hàng ngày có một nhóm người đến nhà tôi hát cầu nguyện cho tôi khỏi bệnh. Chồng tôi vì không thể chịu đựng họ nên quyết định dọn ra ngoài và tìm việc trong thành phố. Tôi bị bỏ lại cùng đứa con gái nhỏ. Sự việc càng tệ hơn khi con gái tôi bị chảy máu mũi không dứt khiến tôi không tài nào chợp mắt. Tôi nhủ thầm: “Mùa hè đã không chịu nổi rồi, mùa đông làm sao vượt qua đây?” Tôi cảm thấy mình có thể chết bất cứ lúc nào.

May thay, vào thời khắc tối quan trọng đó, tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp. Một người bạn đã đem đến cho tôi cuốn sách quý giá Chuyển Pháp Luân. Vừa thấy cuốn sách tôi đã cảm thấy cuốn sách này rất thân quen, và không thể đặt sách xuống. Tôi đọc cho đến sáng hôm sau. Càng đọc sách, tôi càng cảm thấy tốt hơn. Đại Pháp như ngọn hải đăng ngoài biển, soi lối dẫn đường và nuôi dưỡng thân và tâm tôi. Tôi hiểu ra vì sao mình lại gặp những khổ nạn to lớn như thế, phải chịu đau, chịu khổ và mắc bệnh, chỉ khi tôi tu luyện trở thành một người tốt hơn thì bệnh của tôi sẽ khỏi. Những Pháp lý thâm sâu đã hoàn toàn cải biến thế giới quan của tôi. Vận mệnh của tôi được thay đổi căn bản. Sư phụ đã cứu tôi trở về từ bờ vực cái chết. Không từ ngữ nào có thể biểu đạt lòng biết ơn của tôi tới Sư phụ, và tôi quyết tâm nhất định tu tốt để đi theo Sư phụ đến cùng.

Kể từ đó, mỗi ngày tôi học Pháp luyện công, và chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt. Tu luyện được 20 ngày, trời trở lạnh hơn. Một buổi sáng, khi ánh bình minh còn chưa ló dạng, tôi cùng con gái đi ra ngoài. Tôi quyết định không đội mũ. Con gái tôi ngạc nhiên: “Mẹ ơi, ngoài trời gió rất to, mẹ có [chịu] được không?” Tôi nói với con: ”Từ giờ trở đi, mẹ là đệ tử của Sư phụ Lý. Mẹ là học Đại Pháp của vũ trụ. Gió rét này không thể làm gì được mẹ.” Tôi mở cửa và đi ra ngoài.

Đầu tôi cảm thấy lạnh vì nhiều năm qua không tiếp xúc với gió, và như thể hàng ngàn mũi kim đang đâm vào đầu tôi. Nhưng tôi vững tâm tín Sư tín Pháp. Không biết tự lúc nào mà tôi không còn bất kỳ cảm giác khó chịu nào nữa. Thế giới bên ngoài thật đẹp, nhìn gì cũng thấy tươi mới. Đó là thời khắc hạnh phúc nhất đời tôi. Tôi hỏi con gái: “Điều này là thật sao? Gió không ảnh hưởng gì đến đầu của mẹ nữa! Mẹ đã khỏi bệnh phong thấp rồi sao?” Con gái tôi nói: “Vâng ạ! Đó là sự thật!” Chúng tôi ôm nhau và khóc. Chưa bao giờ tôi tưởng tượng được có ngày bệnh phong thấp của tôi được chữa lành.

Nhiều người nghe được câu chuyện của tôi đều kinh ngạc trước sự siêu thường của Đại Pháp và uy đức của Sư phụ, và cũng bước vào tu luyện.

Tu luyện được ba tháng, một hôm tôi bị đau bụng khủng khiếp như thể ai đó dùng tay mà kéo ra khỏi người tôi từng khối thịt vậy. Vì quá đau đớn mà tôi đã lịm đi. Khi tỉnh dậy, tôi nhận ra Sư phụ đã tịnh hóa dạ dày cho mình. Từ nhỏ tôi đã bị bệnh dạ dày. Bác sĩ đã tìm thấy một khối u trong dạ dày của tôi. Vào ngày thứ ba, tôi bắt đầu ói ra máu, sau đó khối u trong dạ dày khoảng 20 năm đã biến mất. Kể từ đó, tôi hoàn toàn khỏi bệnh. Câu chuyện của tôi được lưu truyền như chuyện thần thoại.

Mỗi khi nghĩ về điều này, tôi lại khóc. Tôi đã được Sư phụ ban cho cuộc đời thứ hai và một gia đình hạnh phúc. Cả nhà tôi đã bước vào con đường tu luyện. Chúng tôi hiểu rằng chỉ khi tuân theo những gì Sư phụ chỉ dạy, hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn và tu luyện tinh tấn thì chúng tôi mới có thể hồi báo Sư ân.

Tầng thứ hữu hạn, mong đồng tu từ bi góp ý.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/30/368202.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/30/170950.html

Dịch ngày 24-07-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share