Bài viết của học viên phương Tây ở Mỹ quốc

[MINH HUỆ 27-06-2018] Mỗi khi ai đó hỏi tôi, “Bạn đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào?” Tất cả chúng ta đều có một câu chuyện và dĩ nhiên nghe có vẻ như nó là ngẫu nhiên. Nhưng là người tu tuyện, chúng ta hiểu được rằng không có gì là ngẫu nhiên. Cuộc đời của chúng ta đã được định sẵn và mọi việc đã được an bài. Và câu chuyện của tôi vẫn diễn ra giống như câu chuyện của mọi người-đó là một cơ duyên gặp gỡ. Vào một buổi sáng Chủ nhật, tôi vừa uống cà phê xong. Chồng tôi đang đọc báo. Anh ấy reo to, “Một triển lãm quốc tế sắp diễn ra ở hội chợ. Hàng năm chúng ta đều nói là sẽ đi mà rồi lại chưa bao giờ đi cả. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi đấy.” Khoảnh khắc ấy, rất tự nhiên, tôi đáp “Vâng, chúng ta cùng đến đó nhé!”

Dạo quanh các lối đi trong lễ hội, tôi nhận được một tờ rơi. Tôi liếc nhìn và cảm thấy lạ lẫm với những từ mà tôi chưa từng thấy trước đó-Pháp Luân Đại Pháp. Đây là gì nhỉ? Sau đó, tôi được đưa tận tay một DVD đựng trong một túi giấy. Tôi nhận nó với một chút cảnh giác và nói, “Cái này là miễn phí phải không?” “Vâng-là miễn phí,” người phụ nữ châu Á có vẻ dễ thương nói với tôi. Tôi liếc qua quầy thông tin rồi bước đi-cảm thấy vui mừng vì không ai ép tôi thêm nữa. Ở quầy thông tin, tôi nhớ có từ “Năng lượng” và nghĩ-ai mà không muốn có thêm năng lượng? Tờ rơi có ảnh của một người đang ngồi thiền định và tôi nhớ rằng tôi cũng đã học những khóa về thiền định trong trường đại học và đã thực hành nó trong nhiều năm. Tôi luôn luôn muốn quay lại tập luyện, nhưng nhiều nhất thì tôi cũng chỉ đạt được việc thư giãn sâu như được học trong một khóa về yoga. Tôi cất đĩa DVD và tờ rơi vào túi xách.

Tối hôm đó, tôi xem hai thứ này kỹ càng hơn. Tôi xem DVD. Tôi chưa bao giờ xem nhiều tin tức và thường chỉ xem chuyên mục giải trí trong phần tin tức nên tôi rất sửng sốt là chưa từng nghe về cuộc bức hại đang diễn ra tại Trung Quốc. Tôi không hiểu vì sao một việc như thế vẫn đang diễn ra mà tôi lại không hay biết gì. Gần một tuần sau, trong lúc đọc chuyên mục giải trí trên báo cuối tuần, tôi thấy một lớp học miễn phí đang ghi danh. Đó là Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ trong vòng một tuần, tôi đã đọc hai lần về một sự việc trước đây tôi chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của nó. Cả vũ trụ chắc hẳn đang bảo tôi tìm hiểu về điều này. Tôi đã gọi điện, đăng ký khóa học và đã tham dự. Có vẻ như hầu hết người theo tập là người Trung Quốc và cũng có nhiều người phương Tây như tôi tham gia.

Tôi đã được thức tỉnh, bởi vì sau lớp học đầu tiên, mỗi tuần tôi đều cảm thấy thôi thúc muốn quay lại. Những người phương Tây khác họ đến và rời đi.

Tôi đã dành nhiều năm nghiên cứu đủ loại phương pháp chữa bệnh khỏe người. Tôi nghiên cứu về dinh dưỡng, thảo dược, phản xạ học, đọc sơ đồ giác mạc v.v…và yoga. Tôi nghĩ rằng môn này có thể là một sự bổ sung hoàn hảo cho môn yoga của tôi. Sau đó, tôi được giới thiệu quyển sách Chuyển Pháp Luân và chúng tôi bắt đầu cùng nhau đọc sách sau khi luyện công. Rồi tôi đã đặt mua một quyển sách.

Trong khi chờ có sách, tôi quyết định xem bài giảng trên máy tính. Trong suốt buổi tối, tôi gắn tai nghe và xem Bài giảng thứ nhất.

Tôi thực sự bị thu hút. Trước đây tôi chưa giờ nghe những điều như thế. Tôi tự gật đầu và mỉm cười. Tôi ngạc nhiên đến há hốc mồm và mở tròn mắt rồi ngồi thẳng dậy. Tôi nghĩ-Điều này không giống với những gì mình đã từng đọc hoặc nghe trước đây. Tôi đã bị chấn động. Những đêm sau, tôi lần lượt xem các bài giảng còn lại. Đây chính là điều mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay, đúng là nó rồi, không gì có thể ngăn cản nữa.

Sau khi học nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp, một lần nữa tôi đã nghĩ rằng-cũng khá là dễ dàng. Được những học viên khác khích lệ, tôi đã sớm bắt đầu thường xuyên học Pháp và đọc tất cả sách và kinh văn Đại Pháp trên mạng. Tôi đã lĩnh hội được thật nhiều và thật nhanh, mỗi tuần tôi đều ngộ ra Pháp lý. Tôi bỏ hết thực phẩm bổ sung, thuốc, các dụng cụ nắn chỉnh khớp xương và cả yoga. Tất cả những điều này không diễn ra ngay mà mỗi lần một ít. Dường như mỗi tuần qua đi là tôi ngộ Pháp nhiều hơn. Tôi muốn viết tất cả ra giấy, nhưng có quá nhiều, quá nhiều điều xuất hiện trong đầu não tôi mỗi ngày khiến tôi không viết ra được.

Tôi sớm cảm nhận được năng lượng giống như một luồng nhiệt nhẹ nhàng xuyên suốt cơ thể tôi. Lúc đầu tôi chỉ cảm nhận được khi tôi đang học Pháp, hoặc đang cố gắng học thuộc Luận Ngữ, nhưng rồi tôi cảm nhận được thường xuyên hơn, có khi chỉ cần tôi ngồi yên một lát là đã có thể cảm nhận được nó. Có vài tuần nó đặc biệt mạnh mẽ và khi tôi nằm xuống tôi như thể tôi đang rung động với tần số thấp. Đây là nguồn động viên đối với tôi trong tu luyện.

Tôi không trải qua những sự việc gây chấn động hoặc được chữa khỏi nhiều bệnh tật, tuy nhiên, mỗi ngày tôi cảm thấy mình như một người khác về mọi mặt. Tôi không nói với nhiều người về môn tu luyện của tôi vì tôi vẫn đang suy nghĩ về việc giảng chân tướng và tôi cảm thấy không nên nói quá cao. Tôi nghe những nhận xét đại loại như: Không phải những người Trung Quốc cảm thấy lạ khi bạn đi cùng với họ sao? Tại sao nó lại tốt hơn yoga? Có phải bạn đang muốn trở thành người Trung Quốc chăng? Tôi đáp rằng đó là tu luyện. Trong xã hội phương Tây danh từ này không phổ biến và tôi nhận đã nhận được những ánh mắt bối rối. Sau đó tôi bổ sung thêm rằng, Pháp Luân Đại Pháp được phổ truyền trên khắp thế giới chứ không chỉ ở Trung Quốc. Ánh mắt bối rối đó chuyển thành ngạc nhiên.

Tôi tham gia thêm nhiều nhiều hoạt động quảng bá Pháp Luân Đại Pháp như diễu hành và giảng chân tướng tại các quầy thông tin trong các sự kiện cộng đồng. Tôi nhanh chóng tham gia vào quảng bá Shen Yun. Tôi phát tờ rơi đến từng nhà, xin phép chủ cửa hiệu treo áp phích lên cửa sổ, làm việc ở quầy bán vé trong các sự kiện và ở các trung tâm thương mại. Sau đó chúng tôi sẽ đến các công ty luật và kế toán và các trường đại học. Thoạt đầu chúng tôi gặp một chút băn khăn, nhưng vì chúng tôi có nhãn hiệu riêng trên mỗi tờ rơi cho mọi người ở đó, họ đã nhận tờ rơi. Nhiều năm qua họ đã trở nên thân thiện hơn với chúng tôi, họ nói, “Cảm ơn các bạn, tôi đảm bảo là mọi người ở đây sẽ đều nhận được một tờ rơi.” Chẳng bao lâu, ở nơi nào chúng tôi đến mọi người đều mỉm cười và đối xử lịch sử với chúng tôi. Rất ít khi chúng tôi bị từ chối. Chúng tôi hiểu rằng Sư phụ đang dẫn dắt chúng tôi.

Năm tháng dường như trôi qua thật nhanh. Càng ngày, tôi càng cảm thấy một khoảng cách giữa tôi và những người không phải học viên Pháp Luân Đại Pháp. Và tôi không thể tưởng tượng được cuộc đời tôi đã như thế nào trước khi tôi nhận ra tôi là một đệ tử Đại Pháp. Tôi biết Pháp vẫn luôn ở trong tôi-chờ đợi ở đó.

Tôi nhận thức được rằng có nhiều thứ can nhiễu đến việc tu luyện của tôi. Tôi hiểu những khổ nạn trong đời này là nghiệp lực trong quá khứ-quá khứ xa xưa. Tôi hiểu rằng tôi luôn trải qua khảo nghiệm và khổ nạn. Có thời gian tôi trở nên lo lắng – tự hỏi rằng khổ nạn tiếp theo là gì. Nhưng khi học Pháp, tôi dần ngộ ra rằng, tôi sẽ vượt qua khảo nghiệm, bởi vì tôi là một đệ tử Đại Pháp và không có gì can nhiễu tôi được. Không có gì ngăn cản được tôi. Điều quan trọng nhất là tôi phải học Pháp kiên định.

Tôi sớm bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, và nhận ra nhanh chóng có sự đề cao trong thể ngộ về Pháp. Tôi cũng đọc kinh văn, và đến nay tôi vẫn học Pháp mỗi ngày. Hầu như ngày nào tôi cũng học Pháp nhóm với những học viên khác và tôi nghĩ rất nên khuyến khích việc này.

Tôi thường thức dậy với câu nói, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và nụ cười trên môi, với ý nghĩ: Hãy biến điều này thành sự thực nào! Nhưng có vài ngày tôi không lạc quan được như thế! Ngoài những khảo nghiệm, những khổ nạn và vô số can nhiễu, tôi còn có nhiều chấp trước! Quá nhiều chấp trước phải tu bỏ. Dĩ nhiên là tôi cũng có phương thức thần kỳ: đó là hướng nội. Không phải là mánh ảo thuật được che giấu kỹ. Nhưng điều này thật huyền diệu và tôi luôn phải làm vậy. Và cũng không phải là dễ dàng, bạn biết đó, nhưng như người ta nói-luyện tập luyện tập luyện tập. Ngay từ đầu tôi đã nhận ra những chấp trước như chấp trước vào tình, tâm an dật và sợ hãi. Nhưng điều tôi không nhận ra là rất nhiều những chấp trước ẩn sâu – rất sâu. Và khi chúng ngóc cái đầu xấu xí lên, tôi thấy sửng sốt. Làm sao mà tôi lại có những chấp trước ấy? Và ngay khi tôi nghĩ rằng tôi đã xử lý được một trong số chúng, tôi phát hiện rằng-tôi chưa làm được. Vẫn còn hàng lớp hàng lớp cần tu bỏ đi.

Tôi ví con đường tu luyện của mình như con đường của một người đi bộ đường dài. Con đường ấy sẽ liên tục thay đổi. Đôi lúc nó sẽ hẹp lại, có lúc lên dốc và xuống dốc, có lúc phải băng qua những mỏm đá, hoặc vượt qua những dòng suối. Đôi lúc nó đầy bão tố và đủ loại khổ nạn đang chờ đợi trên đường và xuất hiện vào lúc tôi không mong đợi nhất. Và dù không muốn nhưng tôi phải thừa nhận rằng, tôi đã vấp ngã dập mặt. Ban đầu, nó xảy ra bất ngờ và tôi bị dao động. Nhưng rồi tôi học được từ Pháp lý của Sư phụ: Đừng nằm ở đó-đứng dậy! Tôi đã đứng dậy và đi tiếp. Có những ngày vô cùng khó khăn. Những ngày này, tôi nhắc nhở bản thân mình mỉm cười khi tôi cảm thấy không muốn, và luôn nhớ rằng MÌNH LÀ ĐỆ TỬ ĐẠI PHÁP.

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả sự tuyệt vời cũng như không có từ ngữ nào có thể mô tả sự tự hào của tôi về danh hiệu đệ tử Đại Pháp.

Tôi vô cùng biết ơn những đồng tu mà tôi gặp trong những năm tháng tu luyện. Bất kể là ai đã cùng học Pháp và hướng dẫn tôi luyện công-ở gần tôi hoặc ở rất xa tôi. Có thể đó là người đã chỉnh sửa động tác luyện công cho tôi khi tôi mới bắt đầu tu luyện. Có thể là người đã kể cho tôi nghe những câu chuyện về huyền năng của Đại Pháp, đã khích lệ tôi. Có thể là chúng tôi đã làm việc cùng nhau trong một sự kiện. Có thể là người đã cho tôi bánh bao vào dịp tết Nguyên Đán. Có lẽ chúng ta đã cùng nhau đi dự Pháp hội. Có thể vì rào cản ngôn ngữ, chúng ta chưa bao giờ nói chuyện với nhau ngoài việc gật đầu và trao nhau nụ cười. Có lẽ tôi đã được khích lệ bởi sự hiện diện của các bạn và sự tinh tấn của các bạn. Các bạn biết các bạn là ai và tất cả các bạn đều có ảnh hưởng đến tôi và là một phần trong tu luyện của tôi và tôi muốn cảm ơn các bạn-và tất cả đệ tử Đại Pháp. Trên tất cả-chúng ta là một chỉnh thể.

Một điều thường hằng trong con đường tu luyện của tôi chính là Sư phụ. Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi. Mỗi ngày tôi đều cảm nhận sự khích lệ của Sư phụ. Tôi sẽ không bao giờ cảm tạ Ngài cho đủ-với chỉ hai từ nhỏ đó, nhưng tôi không còn từ nào khác. Lòng biết ơn của tôi vượt xa khỏi từ ngữ.

Con xin tạ ơn Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/27A3-370288.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/2/170970.html

Dịch ngày 23-07-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share