Bài viết của học viên Phương Thảo tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 13-12-2017] Tôi sống ở một vùng nông thôn tại tỉnh Sơn Đông. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1997. Trước khi tu luyện, tôi mắc bệnh ung thư và đã trải qua vài đợt hóa trị. Sau phẫu thuật, cuộc sống của tôi thật khốn khổ. Tôi bị rụng tóc. Tôi gặp vấn đề trong ăn uống và sụt cân nghiêm trọng.

Đại Pháp đã giúp tôi hồi phục sức khoẻ

Năm 1997, trong khi vật vã với những tác dụng phụ của hoá trị, tôi được một người bạn tặng cho quyển sách Chuyển Pháp Luân. Đây là một quyển sách thực sự đáng quý. Tôi mê mải đọc sách mỗi ngày và hoàn toàn quên mất căn bệnh mình đang mắc.

Càng đọc sách nhiều, tôi càng yêu thích và trân quý quyển sách. Tôi đặt quyển sách vào trong một chiếc hộp nhỏ và đặt chiếc hộp ở nơi trang trọng sạch sẽ nhất trong nhà. Tôi luôn luôn rửa tay sạch sẽ bằng xà phòng thơm trước khi lấy sách ra đọc.

Lúc đó, mặc dù tôi không hiểu rõ ràng lắm hàm nghĩa chân chính của tu luyện là gì, nhưng tôi đã hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Trong bất tri bất giác không tự biết, tôi đã được tịnh hóa cả tâm lẫn thân và tôi đã trở nên rất khỏe mạnh.

Tự bản thân mình tôi cảm thấy tôi là người may mắn nhất thế giới. Nhiều người dân trong làng chứng kiến những thay đổi của tôi và dần dần bước vào tu luyện Đại Pháp.

Trong ma nạn buông bỏ tự ngã, đi ra ngoài cứu người

Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động bức hại vào tháng 07 năm 1999, tôi bị bắt và bị bức hại nhiều lần. Chẳng mấy chốc tôi phát triển tâm chấp trước sợ hãi mạnh mẽ. Nỗi sợ của tôi mạnh mẽ đến mức tôi sẽ tìm đường khác để đi nếu như tôi thấy bóng cảnh sát hoặc xe cảnh sát trên phố. Tôi cũng sẽ cảm thấy lo sợ và run rẩy khi nghe còi báo động của cảnh sát. Tôi thường giật mình thức giấc vào ban đêm vì gặp ác mộng. Tôi cảm giác có một nỗi “sợ” vô hình đang bao vây lấy tôi.

Tôi đã nghĩ đến việc nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Công, nhưng tôi lại sợ mất công việc giảng dạy đang làm và mất tự do. Tôi cũng lo lắng rằng những hành động của tôi sẽ mang đến phiền phức cho người thân và ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh vào đại học của con trai tôi. Tôi không có đủ can đảm để bước ra ngay cả khi tôi biết rõ trạng thái này là không đúng.

Để tăng cường chính niệm, tôi liên tục tự vấn chính mình: “Tôi có phải là một người tu luyện Đại Pháp không? Tôi có nên lên tiếng khi Sư phụ và Đại Pháp bị bôi nhọ không?” Những câu trả lời luôn là có.

Tôi không ngừng học Pháp và đắm mình trong Pháp. Khi luyện tĩnh công, tôi trải qua hai lần cảm giác vô cùng mỹ diệu và rất thoải mái như thể đang ngồi trong vỏ trứng gà. Cảm giác thoải mái tự tại không thể lột tả được bằng lời. Tôi thấy thư thái, ngập tràn niềm vui và tâm trí thuần tịnh. Tôi đã có thể suy nghĩ về cuộc bức hại một cách điềm tĩnh, sáng suốt và lý trí.

Cuối cùng, từ sâu thẳm trong tâm, tôi có nguyện ý muốn bước ra cứu người.

Thời điểm đó, làng tôi không có điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp. Tôi cũng không có phương tiện liên lạc với những học viên ở thành phố. Nhưng cứu người là không thể trì hoãn, tôi nhờ những học viên khác chuẩn bị những tờ áp phích cho tôi.

Thông điệp trên áp phích viết: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo”, “Chân-Thiện-Nhẫn Hảo”, “Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp”, và “Thiện ác hữu báo là thiên lý”.

Trong một đêm, tôi đã dán những tờ áp phích này lên mỗi góc chợ cách nhà tôi khoảng sáu dặm.

Chồng tôi lo lắng cho sự an toàn của tôi. Ông ấy không cho tôi ra khỏi nhà vào ban đêm. Tôi bình thản học Pháp trong lúc ông ấy canh chừng tôi. Khi ông ấy đi ngủ, tôi trèo qua tường nhà hàng xóm để ra ngoài.

Một đêm, tôi gặp một chiếc xe cảnh sát tuần tra đang đi thẳng về phía tôi. Thường thì cảnh sát ra ngoài vào ban đêm để lùng bắt các học viên. Không suy nghĩ, tôi để xe đạp bên lề đường và nhảy xuống một con mương sâu để lẩn tránh.

Khoảnh khắc nhảy xuống mương, tôi cảm nhận như tôi đang được một bàn tay to lớn đỡ lấy và nhẹ nhàng đặt tôi xuống. Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi. Nước mắt cảm ân tuôn rơi tràn đầy khuôn mặt tôi.

Những học viên khác trong làng sau đó cũng lần lượt tham gia cùng với tôi. Một đêm trời tối, một học viên và tôi đã dán xong những tờ áp phích dọc theo một con đường lớn. Chúng tôi vẫn còn vài tấm và chuyển sang một con đường ngoại ô để dán những tấm còn lại.

Có một nghĩa trang ở cuối con đường ngoại ô này. Trời thì rất tối. Gió thổi khá là mạnh làm cho chúng tôi có một cảm giác rờn rợn. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy khiếp đảm. Lập tức tôi nhận ra đây là chấp trước sợ hãi. Tôi nói với học viên kia, “Đừng sợ. Sư phụ đang ở cạnh chúng ta.” Trước khi quay lại, chúng tôi thấy một chiếc xe vừa băng qua đường không xa, là con đường lớn. Chúng tôi đi về hướng đó, nhưng bị ngăn lại bởi một con mương. Cách duy nhất để quay về đường lớn là vác xe đạp và đi bộ dọc theo con đường nhỏ.

Khi chúng tôi đến đường lớn, tôi phát hiện xích xe đạp bị kẹt. Tôi nhớ lại Sư phụ giảng mọi vật đều là sinh mệnh. Tôi ngồi xuống và nói với chiếc xe, “Ngươi cũng là vì Pháp mà tới. Người đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ vào tối nay rồi, đưa hai chúng ta về nhà thôi.”

Thật kỳ diệu, khi tôi vừa dứt lời, xích xe đạp đã chuyển động lại.

Cứu người trong trại tạm giam

Tháng 10 năm 2002, tôi và mấy học viên khác đã bị cảnh sát bắt đưa đến đồn và giữ hai ngày hai đêm trước khi bị đưa vào một trại tạm giam. Tôi đã bị đánh đập tàn nhẫn và đã từng bị ngất đi.

Thời gian đầu ở trại tạm giam, tôi vô cùng lo sợ mỗi khi cố gắng nói với những người cùng phòng giam sự thật về Pháp Luân Công. Chấp trước sợ hãi đã lấn át chính niệm của tôi. Điều đó làm tôi khó chịu và làm tôi mất ngủ vào ban đêm. Tôi biết rằng nỗi sợ của tôi đến từ ký ức về việc bị tra tấn tàn bạo ở đồn cảnh sát.

Sư phụ giảng:

Đại giác bất uý khổ

Ý chí kim cương chú

Sinh tử vô chấp trước

Thản đãng Chính Pháp lộ

Hồng Ngâm II – Chính Niệm Chính Hành

Diễn nghĩa

Đại Giác không sợ khổ

Ý chí kim cương đúc

Không chấp vào sinh tử

Thanh thản Chính Pháp lộ

Hồng Ngâm II – Niệm chân chính Hành sự chân chính

Tôi nhẩm Pháp không ngừng. Tôi phát chính niệm loại trừ các nhân tố tà ác ở không gian khác. Tôi chính lại lời nói và hành vi của mình. Tôi đã hoàn toàn phóng hạ nhân tâm và đồng hóa với Đại Pháp một cách vô điều kiện. Hai ngày sau, chính niệm của tôi cuối cùng cũng thắng thế tâm sợ hãi. Sau đó tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho những người cùng phòng giam, từng người từng người một mà không còn cảm thấy sợ hãi.

Một vài tù nhân cảnh báo tôi: “Không phải là chị đang tìm rắc rối sao? Chị sẽ gặp nguy hiểm nếu cai ngục phát hiện ra chị đang làm gì.”

Trưởng buồng tạm giam thì cảnh báo: “Tôi sẽ báo cáo chị lên trưởng trại giam nếu chị còn tiếp tục làm việc này một lần nữa.”

Nghĩ đến Sư phụ mong muốn tôi cứu người và Trưởng trại tạm giam không dám can nhiễu tôi, tôi mỉm cười và nói với những người cùng phòng giam: “Tôi nói lên điều này thực sự là điều tốt cho bạn. Nếu bạn biết được sự thật, có thể phân định đúng sai và tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, bạn sẽ có một tương lai may mắn.” Nghe thấy điều này, tất cả họ đều mỉm cười.

Họ tin những gì tôi nói. Sau khi hiểu chân tướng, họ thực hành theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn nhiều nhất có thể để trở thành người tốt.

Một người tù cùng phòng từng là kế toán nói: “Nếu tôi biết chị sớm hơn, tôi có thể không phải bị giam vào nơi kinh khủng này. Khi được thả ra, tôi nhất định sẽ tu luyện Đại Pháp và sẽ trở thành người tốt.”

Trưởng trại tam giam biết được những gì tôi làm qua camera theo dõi. Một buổi sáng, cô ấy gọi tôi lên văn phòng. Tôi muốn cứu cô ấy. Tôi bình tĩnh phát chính niệm thanh lý những tà ác phía sau cô ấy.

Tôi gặp cô ấy với tâm thanh tĩnh. Cô ấy nhẹ nhàng hỏi tôi: “Có phải chị đã dạy Pháp Luân Công cho những tù nhân cùng phòng?”

Tôi đáp: “Vâng. Họ muốn học vì họ muốn có sức khỏe tốt như tôi.”

Người trưởng trạm giam hỏi: “Tại sao họ lại nghe theo chị?”

Tôi nói: “Họ thấy tôi hòa ái và vui vẻ ngay cả khi phải chịu khổ nạn. Họ muốn biết về Pháp Luân Công. Họ cũng muốn trở thành người tốt.”

Cô hỏi: “Chị đã làm cách nào để trấn tĩnh cô gái từ Tân Cương đang cố tự tử vậy?”.

Tôi nói: “Tôi bảo cô gái ấy: ‘Những người tu luyện Đại Pháp tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành người tốt. Cho dù những học viên chúng tôi không vi phạm bất kỳ điều luật nào mà lại bị bắt đến đây. Chúng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tự tử. Chúng tôi luôn mỉm cười trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Cháu phải sống để bù đắp những mất mát mà cháu đã gây ra cho gia đình và xã hội’. Cô gái ấy lắng nghe tôi và nhanh chóng từ bỏ ý định tự tử“.

Trại trưởng nói: “Mấy ngày trước, cô gái này đã cố nuốt kim khâu để tự tử. Cô ấy trở nên kích động và chúng tôi buộc phải còng tay cô ấy lại.”

Ngày hôm sau cô gái ấy được tháo còng tay và dây xích. Cô ấy cảm ơn tôi vì đã nói những lời tốt cho cô ấy với Trưởng trại tạm giam.

Buồng giam chỗ tôi trở nên bận rộn. Một số người chủ động học thuộc những bài thơ của Sư phụ. Một số khác thì luyện công. Vài người nhẩm, “Pháp Luân Đại Pháp Hảo.”

Nhìn thấy niềm hạnh phúc của họ sau khi biết được chân tướng, tôi cảm thấy hạnh phúc.

Giảng chân tướng cứu người trong làng chúng tôi

Cả làng tôi có 170 hộ gia đình. Mọi người đều biết rằng Pháp Luân Công là tốt. Khi bức hại bắt đầu, chính quyền ĐCSTQ liên tục phỉ báng Pháp Luân Công và tuyên truyền lừa dối thông qua vô số chương trình Tivi, báo chí và các phương tiện truyền thông khác.

Những lời nói dối lan truyền nhanh chóng đến làng chúng tôi; đầu độc mọi gia đình trong làng. Dân làng không còn nhiệt tình với Pháp Luân Công nữa. Một số người nhìn chúng tôi với vẻ nghi ngại. Một số người lạnh nhạt với chúng tôi. Một số chọn đi đường khác để tránh gặp mặt chúng tôi, cũng có người bàn tán sau lưng chúng tôi, nói chúng tôi tiếp tục luyện cũng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Một vài người tử tế thì khuyên chúng tôi ngừng tu luyện. Bị bủa vây bởi những lừa dối, nhiều học viên mới đã từ bỏ tu luyện.

Chỉ có tám học viên vượt qua khảo nghiệm và kiên định bước qua khổ nạn. Chúng tôi gặp nhau thường xuyên và cùng đi đến một sự đồng thuận rằng chúng tôi sẽ cứu những người dân làng ở đây. Mỗi người chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm 20 hộ gia đình.

Thời điểm đó còn chưa có việc thoái ĐCSTQ. Chúng tôi chỉ là vạch trần cho dân làng thấy bản chất xấu xa của ĐCSTQ và giúp họ phân biệt những tuyên truyền lừa dối. Chúng tôi mong muốn họ phân định rõ ràng chính tà thiện ác và từ trong tâm tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt thì sẽ có tương lai tốt đẹp.

Một trưởng tộc bị đầu độc sâu sắc bởi những tuyên truyền lừa dối của ĐCSTQ. Ông ấy lăng mạ Sư phụ và đệ tử Đại Pháp. Trong suốt thời gian nói chuyện với ông ấy lần đầu tiên, ông ấy không lắng nghe tôi nói và còn nguyền rủa tôi. Lần thứ hai, ông ấy không khua tay múa chân với tôi nữa và lấy nước cho tôi uống, nhưng vẫn còn có thành kiến. Con dâu ông ấy đồng ý phần nào với những gì tôi nói. Lần thứ ba, ông ấy vẫn còn chưa quyết định, nhưng con dâu ông ấy đã hoàn toàn minh bạch được chân tướng.

Tôi ghé thăm một gia đình khác. Chủ nhà đột ngột xua đuổi tôi trước khi tôi chào hỏi ông ta. Tôi nói với ông ấy: “Tôi đến đây để cứu ông. Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp. Ông sẽ không có tương lai tốt đẹp nếu ông tin vào những lừa dối của ĐCSTQ, bất kính với Đại Pháp sẽ không có tương lai.”.

Ông ấy nói: “Tôi sợ biết những việc như thế này.”.

Tôi nói: “Đừng sợ”, “Không ai gây phiền phức cho ông cả. ĐCSTQ chỉ bức hại học viên Đại Pháp để ngăn họ đi cứu người. Nó đang che mắt người tốt. Theo thời gian nó sẽ bị đào thải.”

Khi tôi đến thăm lần nữa, ông ấy vui vẻ mời tôi ngồi và lắng nghe tôi nói hơn một giờ. Mọi thành viên trong gia đình ông ấy đều minh bạch chân tướng về Pháp Luân Công.

Sau tất cả mọi việc, chúng tôi nhận ra rằng chỉ còn một gia đình từ chối lắng nghe, cả vợ lẫn chồng trong số chín gia đình biết sự thật, còn lại ai cũng hoàn toàn minh bạch chân tướng.

Sau khi Cửu Bình được công bố, thoái ĐCSTQ đã trở thành một công việc quan trọng. Để có tương lai tốt đẹp, chúng sinh không chỉ cần biết chân tướng về Pháp Luân Công là tốt mà còn phải thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi cảm thấy rằng chúng tôi trước hết phải khuyên Tam thoái đối với các quan chức trong làng để họ không ngăn cản dân làng làm tam thoái.

Bí thư chi bộ của xã không sống tại làng chúng tôi. Tôi cũng khó gặp được ông ấy. Một ngày nọ, tôi gọi điện thoại cho ông ấy vào buổi sáng và mời ông ấy đến nhà tôi vào ngày hôm sau. Tôi phát chính niệm nhiều giờ trong suốt đêm hôm ấy.

Khi ông ấy đến, tôi khuyên ông ấy thoái Đảng. Ông ấy nói: “Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhưng chúng ta hãy nói về chuyện này sau nhé.”

“Không ai biết được khi nào và chuyện gì có thể xảy ra. Tốt hơn là ông nên tuyên bố thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Các chính thần sẽ bảo hộ ông. Điều này sẽ không ảnh hưởng đến tương lai của ông.” Ông ấy suy nghĩ một lúc, sau đó đồng ý và nhờ tôi giúp làm tam thoái.

Với chính niệm mạnh mẽ, chúng tôi cũng đã giúp những quan chức khác trong làng thoái ĐCSTQ.

Hiện giờ, có mười hộ trong làng chúng tôi đã có chảo vệ tinh thu sóng của đài truyền hình Tân Đường Nhân và hai trong số đó là của quan chức trong xã. Chúng tôi sẽ không bỏ rơi hai gia đình chưa làm tam thoái. Chúng tôi sẽ tiếp tục giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Chúng tôi tin rằng sớm muộn họ cũng sẽ minh bạch chân tướng, có một tương lai tốt đẹp.

Tầng thứ có hạn, nếu có chỗ nào không đúng, mong đồng tu từ bi chỉ giúp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/13/357820.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/23/170868.html

Đăng ngày 19-7- 2018. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share