Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-6-2018] Mùa thu năm 2016, tôi và vợ đến giúp em trai vợ thu hoạch ngô. Vì cánh đồng đầy bùn lầy nên chúng tôi phải bỏ ngô vào bao và vác từng bao một lên xe tải. Chiếc xe tải đã gần đầy và trên mặt đất chỉ còn lại hai bao ngô. Tôi đặt một bao lên vai em vợ và nhấc bao còn lại lên vai mình. Chiếc bao nặng đến mức khiến tôi mất thăng bằng và trượt ngã.

Cú ngã khiến hai vị trí xương ở nửa thân bên trái của tôi bị gãy. Nhưng lúc đó tôi không biết rằng mình bị gãy xương. Tôi kiên tín Đại Pháp và biết rằng sẽ không có vấn đề gì, hết thảy đều là giả tướng. Nhưng tôi trông nhợt nhạt và cảm thấy nửa thân bên trái không có sức lực. Buổi chiều khi tôi trở về nhà, vợ tôi phải giúp dìu tôi lúc lên xuống ô-tô.

Khi đến thành phố, vợ tôi muốn tôi đến bệnh viện kiểm tra nhưng tôi đã từ chối. Mình mẩy tôi chỗ nào cũng đau nhức, ngay cả khi chỉ cử động nhẹ, đi vệ sinh thì gặp khó khăn nếu không có người giúp. Thấy tôi như vậy, vợ khuyên tôi nên đi viện. Cô ấy nói rằng tôi có thể chỉ cần chụp X-quang, và không cần ở lại bệnh viện hay thuốc men gì hết. Tôi nghĩ rằng nếu tôi đến bệnh viện và họ không tìm ra vết thương, việc đó sẽ giúp chứng thực Pháp. Vì vậy, tôi đã đi.

Em gái vợ tôi là bác sĩ chụp X-quang. Sau khi chụp xong, cô ấy nói rằng tôi có hai vị trí xương bị gãy và cần ở lại bệnh viện. Vợ tôi nói: “Ở lại viện sao? Chị nghĩ anh ấy ấy sẽ không ở lại đâu! 21 năm qua anh ấy đã không uống thuốc hay tiêm một mũi nào cả. Hiện tại đôi lúc anh ấy phải vật lộn với cơn đau nhưng anh ấy luôn không chịu điều trị. Anh ấy rất ngoan cố!”

Em vợ tôi lại nói: “Anh cần ở lại bệnh viện ít nhất 21 ngày.” Tôi kiên quyết trả lời: “Em nghe này, sau 10 ngày, anh sẽ quay lại chỗ em để chụp X-quang. Chỗ xương gãy của anh sẽ khỏi.” Em vợ nhìn tôi đầy nghi ngờ.

Sau khi về nhà, vợ tôi nói rằng tôi nên ăn cái này cái kia để cho chỗ xương gãy mau lành, và rằng chúng không phải là thuốc. Tôi đã từ chối. Nếu ăn chúng, khi tôi phục hồi, liệu vợ tôi có nói rằng đó chính nhờ ăn những đồ ăn đó mà tôi mới lành được? Hay là vì nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp? Như vậy thì tôi chứng thực Pháp thế nào đây?

Kể từ hôm đó, tôi đã tinh tấn luyện công hằng ngày mặc dù đó là cả một thử thách đối với tôi. Khi chuông báo thức vừa reo, tôi liền chịu đau từng chút từng chút nghiêng người, hạ thấp vai, co chân, dùng bàn tay và cánh tay để nâng thân trên lên, rồi từ từ di chuyển sang một bên giường và thay quần áo để chuẩn bị luyện công. Hiệu quả rất tốt, tôi không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Khi luyện công, tôi đã cố hết sức chịu đựng cơn đau và giơ tay lên cao nhất có thể.

Tôi gắng kiên trì. Ban ngày, tôi bận rộn với các hạng mục Đại Pháp, còn buổi tối tôi luyện công. Đến ngày thứ tám, tôi có thể di chuyển dễ dàng và nắm chặt đồ vật bằng tay trái.

Đến ngày thứ 12, tôi ghé qua bệnh viện nơi em vợ tôi làm việc để kiểm tra lại. Cô ấy đã rất ngạc nhiên và hỏi: “Anh có tuyệt chiêu gì vậy? Nói cho em với, em bị bệnh tiểu đường và cũng muốn thử.” Tôi nói: “Tuyệt chiêu chính là niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’” Cô ấy hỏi: “Có hiệu quả thật sao?” Tôi trả lời: “Tất nhiên rồi, miễn là em thành tâm nhẩm niệm chín chữ này và tin tuyệt đối vào điều đó.”

Vì em vợ tôi nói rằng cô ấy không thể nhớ được những chữ ấy, nên tôi đã viết chúng ra giấy cho cô. Sau đó, tôi nói chuyện với cô ấy về Đại Pháp và đề nghị cô ấy thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản. Em vợ tôi đã đồng ý.

Khi các đồng nghiệp cũ của vợ tôi gọi điện và nói chuyện với cô ấy, tất cả họ đều hỏi thăm tình trạng tôi như thế nào. Vợ tôi nói: “À, anh ấy đã hồi phục sau tám ngày mà không cần uống bất kỳ loại thuốc nào! Anh ấy trông rất khoẻ mạnh.” Các đồng nghiệp của vợ tôi đều nhận xét: “Xem ra tu luyện Pháp Luân Công thật tuyệt vời!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/4/-368389.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/19/170824.html

Đăng ngày 12-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share