Bài viết của Tịnh Sơ, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-6-2018] Năm 2012, tôi đã đắc Pháp tại một Đạo quán.

Tôi là một người trầm tĩnh và kín đáo. Mặc dù cha tôi là học giả nghiên cứu văn học Trung Hoa cổ và có một thư viện rộng lớn, nhưng khi lớn lên tôi không hề quan tâm đến những cuốn sách đó.

Khi bắt đầu đi làm, tôi có thể ngồi ở bàn làm việc hàng giờ mà không nói một lời với đồng nghiệp. Tôi không tham gia vào các hoạt động công ty tổ chức và có rất ít bạn bè. Tôi không thích đi xem phim hay xem TV. Điều duy nhất tôi quan tâm là đến thăm các miếu thờ và Đạo quán, trong lòng luôn có ý định xuất gia.

Tôi từng đến thăm một Đạo quán nổi tiếng và nói với vị Đạo trưởng rằng tôi muốn xuất gia. Ông đã đồng ý và định chính thức nhận tôi sau ba ngày, nhưng cuối cùng tôi lại hết hứng thú và không muốn xuất gia nữa.

Đắc Pháp trong Đạo quán

Năm 2010, tôi đến thăm một Đạo quán và tình cờ gặp một Đạo sĩ. Bà có cốt cách phong thái và dung nhan không tầm thường, dường như không thuộc về thế giới này. Tôi không nói chuyện với bà, vì lúc đó bà rất bận rộn. Tôi đã quay lại Đạo quán vào năm 2011 nhưng không quyết định được phải làm gì tiếp theo.

Tháng 7 năm 2012, tôi lại đến thăm Đạo quán lần thứ ba. Vị Đạo sĩ vẫn bận rộn như thường lệ và bảo tôi trở lại sau ba ngày. Tôi quay lại và bà đã tặng tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, một đĩa DVD Đại Viên Mãn Pháp, và băng thu hình các bài giảng Pháp của Sư phụ tại Quảng Châu.

Khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân ở nhà, nước mắt đã lăn dài trên má tôi. Khi xem video các bài giảng Pháp ở Quảng Châu và xem Sư phụ làm đại thủ ấn, tôi cũng lại không cầm được nước mắt.

Năm sau, tôi đến thăm một học viên. Lúc đó tình cờ vị học viên này đang tổ chức lễ kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới tại nhà. Khoảnh khắc bước vào, tôi không thể không khóc. Tôi biết rằng phần minh bạch tôi ở các không gian khác thấy được những gì Sư phụ đã làm cho mình và cảm kích sâu sắc.

Tôi không thể biểu đạt chính xác cảm xúc của mình bằng lời, nhưng tôi đơn giản không thể buông bỏ Đại Pháp từ đó. Tôi đã quyết tâm trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Vài ngày sau, Sư phụ bắt đầu thanh lý thân thể cho tôi. Một ngày, tôi nôn mửa và thải ra lượng lớn máu. Tôi không để ý đến và đi làm các việc như thường lệ. Tối hôm đó, trong giấc mơ, tôi cảm thấy cơ thể mình như đang bốc cháy. Từ khi bắt đầu tu luyện, nhiều trạng thái tu luyện như được đề cập trong sách Chuyển Pháp Luân đã xảy đến với tôi.

Sư phụ đã giảng:

“Có vài người khi nhận công, một đêm đang ngủ đột nhiên nóng không chịu được, không thể đắp chăn; sáng sau dậy sờ vào đâu thì đó có điện.” (Chuyển Pháp Luân)

Khi chạm vào tay vịn trên xe buýt, tay tôi có cảm giác như bị điện giật. Khi ngồi đả tọa, tôi nhìn thấy một con mắt to đẹp trông giống như mắt của tôi khi còn trẻ con, và thấy mình đang ngồi trong một không gian không có bất cứ thứ gì xung quanh.

Trong vòng sáu tháng, tôi luyện công ở nhà lúc 9:50 mỗi tối và sau đó chuyển sang 3:50 sáng. Sau khi phát chính niệm lúc 6 giờ sáng, tôi đọc Chuyển Pháp Luân và các sách Đại Pháp khác.

Dù buổi tối về đến nhà muộn thế nào, tôi vẫn xem video một bài giảng Pháp; nếu không tôi sẽ không cảm thấy thoải mái. Kể từ khi có thể ngồi song bàn, tôi cứ ngồi như vậy trong khi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân bằng cả hai tay và đọc to.

Tinh tấn đề cao qua việc giảng chân tướng

Sau khi tăng cường học Pháp, tôi đã ngộ Pháp được sâu hơn. Tôi nhận ra rằng chỉ có học Pháp mới có thể vượt qua được nỗi sợ hãi và bước ra ngoài để tham gia các hoạt động giảng chân tướng.

Một năm sau, tôi bắt đầu phân phát đĩa DVD giảng chân tướng trên đường phố cùng các học viên khác mà không hề sợ hãi hay lo lắng. Vì đó là việc Sư phụ yêu cầu chúng ta làm, nên tôi sẽ làm. Tôi đã có thể phát hàng chục đĩa mỗi ngày.

Một số người nhận đĩa hỏi tôi có sợ bị bắt không. Tôi sẽ hỏi lại: Có gì phải sợ chứ? Tôi không làm gì sai. Tôi nhấn mạnh rằng các đĩa này mang thông tin không dễ dàng có được ở Trung Quốc đại lục.

Năm 2014, tôi đến một thành phố lớn. Vì không biết học viên nào ở đó, nên tôi chỉ mở nhạc Phổ độ và Tế thế trên đường, hy vọng một học viên nào đó sẽ nghe thấy và tiếp cận tôi. Một tháng trôi qua mà không có phản hồi. Năm 2015, tôi trở về thành phố và liên lạc với các học viên địa phương thông qua an bài của Sư phụ.

Các học viên đã cung cấp tài liệu cho tôi để phân phát. Trong thành phố lớn này, tôi không biết có bao nhiêu camera giám sát hay bao nhiêu cảnh sát theo dõi. Tôi chỉ phân phát tài liệu trên những khu phố đông đúc, tặng hơn 100 bản mỗi ngày cho người đi bộ, tài xế taxi và lái xe riêng.

Một ngày nọ, tôi đi ra ngoài cùng vài chục cuốn tài liệu. Ban đầu tôi có chút may mắn. Sau đó, tôi nhận thấy có rất nhiều xe hơi sang trọng xếp hàng dọc theo con phố. Họ đang chờ để đỗ xe và tham dự một chương trình lớn trong một nhà hát gần đó.

Tôi tiếp cận một tài xế và tặng anh ta một bản tuần báo Minh Huệ mới nhất cùng một đĩa DVD. Anh lịch sự hỏi xem chúng giá bao nhiêu. Tôi nói với anh rằng chúng hoàn toàn miễn phí và là một món quà cho anh ấy. Sau khi nhận tài liệu, một điều thú vị đã xảy ra. Mỗi chiếc xe phía sau anh ấy đều mở cửa kính và các tài xế đều sẵn lòng nhận tài liệu của tôi.

Sau ngày hôm đó khi tôi chỉ còn lại một vài tài liệu, tôi gặp hai thanh niên xăm hình trên cánh tay đang lảng vảng. Tôi không có ý định tiếp cận họ, nhưng họ vô tình va vào tôi trong lúc đi ngang qua. Tôi nghĩ rằng có lẽ điều này xảy ra là có lý do. Tôi đã tặng họ một bản. Thật ngạc nhiên, cả hai người ngồi xuống ngay lập tức và bắt đầu đọc cẩn thận. Tôi nhận ra mình không nên đánh giá một người qua vẻ bề ngoài của họ.

Tôi đã không chú ý đến cảnh sát và camera giám sát trong khi phân phát tài liệu trên đường phố. Đôi khi tôi nhận ra họ chỉ sau khi tôi đã làm xong. Vì tôi không có tâm sợ hãi nên mọi việc diễn ra tốt đẹp.

Sau đó, một số học viên đã nhắc tôi về điều này, nhưng nó không làm tôi lo lắng. Tôi hiểu rằng không gì có thể ngăn cản tôi làm những việc mà Sư phụ yêu cầu.

Sư phụ chăm lo và bảo hộ các học viên khi chúng ta đặt tâm vào việc cứu người. Một ngày nọ, một thanh niên giữ chặt cánh tay tôi và muốn trình báo tôi với cảnh sát sau khi tôi tặng anh ta một số tài liệu chân tướng. Sau đó, anh ta dường như gặp khó khăn khi tìm điện thoại để gọi cảnh sát. Cùng lúc đó, một phụ nữ trung niên tóc xám đến gần chúng tôi. Bà yêu cầu người thanh niên này đưa tài liệu để xem và bắt đầu trò chuyện với anh ta. Tôi đã thoát được mà không gặp thêm vấn đề gì. Tôi biết chính Sư phụ đã giúp mình giải quyết vấn đề.

Sư phụ đã giảng:

“Tâm của đệ tử Đại Pháp nếu bất ổn, sẽ khiến hoàn cảnh chung quanh chư vị phát sinh biến hoá. Khi chư vị hoảng sợ, chư vị phát hiện chúng sinh đều không đúng như bình thường nữa. Khi chư vị biến đổi thần tình trở thành tươi tỉnh thảnh thơi, tấm lòng rộng mở, lạc quan, thì chư vị phát hiện rằng hoàn cảnh chung quanh cũng khác rồi. Trong khi giảng chân tướng, khi chứng thực Pháp, khi chư vị làm các việc mà phát sinh khó khăn, [hãy] điều chỉnh điều chỉnh bản thân, dùng chính niệm suy xét vấn đề, có thể sẽ rất hiệu dụng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế Washington DC năm 2009)

Một đêm trong giấc mơ, tôi thấy nhiều vị Thần Phật lập chưởng bao quanh mình. Sư phụ cũng ở gần đó. Tôi biết Sư phụ đang muốn khích lệ tôi rằng những tình huống dường như là nguy hiểm sẽ không thực sự nguy hiểm đối với tôi. Là một đệ tử, tôi phải vững tin vào Sư phụ và Đại Pháp.

Được Sư phụ bảo hộ, năm nay tôi đã lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà, sản xuất 300-500 bản tuần báo Minh Huệ mỗi tuần, đây là tài liệu được mọi người đón đọc và yêu mến. Đôi khi tôi có thể cung cấp chúng cho các học viên khác. Tôi rất cảm kích vì được Sư phụ trợ giúp và chỉ dẫn trong suốt quá trình.

Đạo trưởng của Đạo quán

Sau đó, tôi biết được rằng vị đạo trưởng, người đã giới thiệu Đại Pháp cho tôi, cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp trước khi chính phủ Trung Quốc phát động cuộc đàn áp các học viên. Bà là Đạo sĩ lớn lên trong Đạo quán. Làm đạo trưởng chỉ đơn thuần là công việc của bà, thông qua đó để bà cứu nhiều người hơn.

Do được người dân địa phương kính trọng, nên mọi người dễ tiếp nhận chân tướng do bà giảng. Khi tôi đi cùng bà xuống phố. Một số Lạt Ma nhìn thấy bà mặc trang phục Đạo giáo liền thi lễ để tỏ lòng kính trọng. Bà liền tiếp cận và nói chuyện với họ về Đại Pháp, tặng họ bùa hộ mệnh Đại Pháp, và bảo họ ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Các Lạt Ma đều cảm kích và vui mừng khi được nghe những gì bà nói.

Hiệp hội tôn giáo địa phương, do chính phủ kiểm soát, biết bà tu luyện Đại Pháp nên cũng đến tìm bà. Bà luôn bình tĩnh giảng chân tướng cho họ và tự yêu cầu mình hành xử như một đệ tử Đại Pháp.

Trên đây là những thể ngộ và kinh nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện và chứng thực Pháp. Nếu có điều gì không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/7/368436.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/20/170839.html

Đăng ngày 11-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share