Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp người Bulgari

[MINH HUỆ 11-6-2018] Tôi là một thuỷ thủ người Bulgari và đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây khoảng hai năm.

Trước khi tu luyện, tôi có một số vấn đề ở phần cổ và lưng trên. Nhiều năm qua, tôi đã phải chịu đựng những cơn đau, chúng bắt đầu từ lưng sau đó từ từ chạy lên đến cổ và tiến triển thành những cơn đau đầu dữ đội, vì thế tôi phải thường xuyên dùng thuốc giảm đau. Tôi đã thử nhiều phương pháp điều trị khác nhau bao gồm tiêm ozone vào đốt sống cổ nhưng cũng không ích gì. Các bác sĩ bảo tôi rằng vấn đề này không thể loại bỏ hoàn toàn được và tôi sẽ phải sống với nó cả đời. Ngoài ra tôi có chút vấn đề về thị giác và phải đeo kính đặc biệt là khi lái xe. Tất cả những vấn đề này của tôi đã được giải quyết chỉ sau vài tháng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Gặp được Pháp Luân Đại Pháp

Trước khi gặp được Đại Pháp, tôi từng có khoảng thời gian đi tìm ý nghĩa của sinh mệnh. Tôi tự hỏi bản thân rằng mình sống vì điều gì. Trong quá trình tìm kiếm tôi đã đọc nhiều sách khác nhau, gồm cả sách do Đạt-lai Lạt-ma viết, nhưng tôi cảm thấy hẳn là còn điều gì đó to lớn hơn, vì vậy tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm.

Một cảm giác lớn dần lên trong tâm tôi qua nhiều năm – rằng tôi phải bắt đầu làm gì đó để đề cao lên. Khi ấy tôi không biết phải làm thế nào để đạt được điều đó và tôi không biết tu luyện là gì.

Anh của tôi cũng có cảm giác tương tự và một ngày kia chúng tôi quyết định làm điều gì đó. Lúc đầu, chúng tôi nghĩ yoga có thể giúp chúng tôi đề cao vì thế chúng tôi bắt đầu đăng ký một khoá yoga. Trong thời gian đó, anh tôi bảo tôi rằng anh đã xem một chương trình truyền hình nói về một môn tu luyện cổ xưa của Trung Quốc gọi là Pháp Luân Đại Pháp. Anh thấy môn tu luyện này tốt và đề xuất rằng chúng tôi nên tìm hiểu thêm về nó.

Sau đó vài ngày, anh trai tôi đã gặp một người bạn hàng xóm trước đây, người này nói rằng anh đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và anh luyện công cùng với những người học viên khác tại một công viên của địa phương. Vì thế anh trai tôi và tôi đã quyết định tập thử các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp cùng với yoga.

Ngay lần đầu tiên đọc Chuyển Pháp Luân tôi đã cảm thấy đây chính là điều mình đang tìm kiếm. Một vài tháng sau, anh tôi và tôi ngừng tập yoga và tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chuyên nhất.

Vứt bỏ chấp trước vào được mất cá nhân

Tôi xin được chia sẻ về một sự việc đã giúp tôi nhận ra chấp trước vào được mất của bản thân.

Sự việc xảy ra vào mùa đông năm 2016, khi ấy tôi đang ở trên tàu. Vào một buổi sáng nọ khi tôi mở hộp thư điện tử của mình ra xem thì liền nhìn thấy một tin nhắn của vợ tôi cho hay rằng căn hộ của chúng tôi đã bị ngập nước. Cô ấy dặn tôi phải gọi cho cô ấy ngay lập tức. Sau khi đọc dòng tin nhắn này, tôi muốn gọi ngay cho vợ để hỏi xem chính xác là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi cũng hiểu rõ được rằng đây là khảo nghiệm của mình. Cuối cùng tối hôm đó, tôi đã gọi cho vợ và được biết có ống nước nào đó ở căn hộ phía trên nhà chúng tôi bị vỡ và rất nhiều nước đã chảy vào căn hộ của chúng tôi. Vì chúng tôi vừa mới phải chi rất nhiều tiền để cải tạo lại căn hộ, do vậy tôi cảm thấy vô cùng buồn bực.

Sáng hôm sau, khi học Chuyển Pháp Luân, những lời này đã khắc sâu trong tâm tôi:

“ở nơi lợi ích cá nhân, gặp khi mâu thuẫn giữa người với người, thì liệu có thể coi thường coi nhẹ những chuyện ấy được hay không—đây là vấn đề then chốt.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Sau đó tôi hướng nội và nhận thấy trong đầu mình đã nảy sinh những ý nghĩ xấu. Tôi nghĩ rằng mình không đáng phải chịu khổ nạn này và thật không công bằng khi chuyện này lại xảy đến với tôi. Nó không phải là lỗi của tôi và hàng xóm phải bồi thường, vì chính đường ống của họ đã gây ra sự cố. Tôi cũng sợ rằng chi phí sửa chữa sẽ khá cao và v.v..

Ngoài ra, mấy ngày sau đó, khi tôi nói chuyện với vợ và bố mẹ mình, tất cả họ đều khăng khăng bảo tôi phải đòi lại công bằng và bắt người hàng xóm phải bồi thường. Tuy nhiên tôi biết rằng là một người tu luyện tôi không nên làm như vậy.

Sư phụ giảng:

“Chư vị không những không giống hắn mà tranh mà đấu, mà trong tâm chư vị phải không hận hắn, thật sự không thể hận hắn. Một khi chư vị hận hắn, thì chẳng phải chư vị tức giận là gì? Chư vị chưa thực hiện được ‘Nhẫn’. Chúng tôi giảng Chân Thiện Nhẫn; ‘Thiện’ của chư vị cũng chẳng còn có nữa. Do đó chư vị không thể theo giống như hắn, chư vị thật sự không thể tức giận hắn, ngay cả khi hắn làm chư vị rất mất mặt, không cất đầu lên được. Chư vị không những không tức giận hắn, mà trong tâm chư vị còn nên cảm ơn hắn, thật sự cảm ơn hắn.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Vì vậy tôi đã bỏ tất cả các ý nghĩ xấu và nghi hoặc ra khỏi đầu mình, thực lòng chấp nhận tổn thất này. Tôi đã nhờ vợ qua hỏi tình hình của người hàng xóm, xem anh ấy có cần giúp gì không, vì căn hộ của anh ấy bị ngập rất nặng. Lúc đó, tôi cảm thấy như có vật nặng gì đó được gỡ ra khỏi tâm mình. Cuối cùng, hư hại từ sự cố không nghiêm trọng như tôi đã tưởng tượng và tất cả đã nhanh chóng được sửa chữa.

Trải nghiệm về việc giảng chân tướng của tôi

Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên mình được tham gia sự kiện giảng chân tướng. Đó là sáu tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Một ngày, có một học viên nói với tôi rằng sẽ có một sự kiện giảng chân tướng được tổ chức ở thành phố Burgas, cách chỗ tôi ở khoảng 130km, và anh mời tôi đi cùng. Tôi không ngần ngại và đồng ý đi. Sau đó, những khổ nạn bắt đầu.

Đầu tiên, vợ tôi tức giận khi tôi báo cho cô ấy biết rằng tôi sẽ đi Burgas một ngày để tham gia sự kiện của Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy tức giận vì đêm trước sự kiện chúng tôi được mời đến dự một bữa tiệc sinh nhật của một người từng là phù dâu trong đám cưới của chúng tôi. Vợ tôi lo rằng tôi sẽ không muốn đi dự tiệc vì ngày hôm sau tôi sẽ phải thức dậy sớm, nên tối hôm đó tôi sẽ muốn đi ngủ sớm. Tôi cố gắng thuyết phục cô ấy rằng việc tôi đi Burgas sẽ không ảnh hưởng gì đến chuyện tôi đi dự tiệc sinh nhật, nhưng vô ích.

Khi ấy tôi đã không còn uống bất cứ loại nước uống có cồn nào trong khoảng một tháng. Trong bữa tiệc có một vài người khách và cả vợ tôi đã ép tôi uống, và nói rằng việc đó sẽ giúp tôi tận hưởng bữa tiệc. Nhưng tôi đã cứng rắn và chống lại cám dỗ. Bữa tiệc kéo dài mãi đến sáng hôm sau và tôi gần như đã không ngủ. Nhưng tôi ngộ được rằng tất cả những chuyện này chỉ là để khảo nghiệm xem mình có quyết tâm hay không, và tôi đã nhanh chóng vượt qua. Đó là lý do tôi tự nhủ rằng mình sẽ đi Burgas để giảng chân tướng bất kể ở vào hoàn cảnh nào.

Ngày hôm sau, tôi cùng anh trai của mình và vị đồng tu kia đi Burgas. Chúng tôi đã gặp người điều phối Đại Pháp của địa phương. Cô rất vui khi gặp chúng tôi, vì ban đầu có một số học viên khác đã lên kế hoạch hỗ trợ cô ấy làm sự kiện nhưng do gặp phải một số trở ngại nên đã không thể đến. Vì vậy sự có mặt của chúng tôi đã giúp cho hoạt động vẫn được diễn ra bình thường. Người điều phối địa phương bảo rằng cô ấy tin đó là do Sư phụ đã gửi chúng tôi đến để hỗ trợ cô cứu độ chúng sinh. Tôi ngộ được rằng chúng tôi phải phối hợp tốt với nhau và chỉ có như vậy chúng ta mới có thể hoàn thành tốt mục tiêu của mình.

Chính niệm của tôi rất mạnh trong lúc diễn ra sự kiện giảng chân tướng. Tôi nhớ có một phụ nữ lớn tuổi đến và tôi bắt đầu nói chuyện với bà về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Bà đợi tôi nói xong và nói lại với tôi bằng tiếng Nga rằng: “Tôi là người Nga và không biết anh đang nói gì cả. Nhưng tôi thấy anh là một người đàn ông tốt và cách anh nói chuyện với tôi khiến tôi cảm thấy muốn tìm hiểu thêm về điều anh đang nói.”

Sau đó tôi đã đưa cho bà một số tài liệu bằng tiếng Nga. Tình huống này đã tiếp cho tôi thêm can đảm và cho tôi thấy rằng khi có chính niệm thì không gì có thể cản được.

Một sự cố khác liên quan đến sự kiện đó đã xảy ra vào tháng 7 năm 2017. Một học viên lâu năm ở Kavarna, một thành phố cách chỗ tôi ở 60 km, muốn tổ chức một hoạt động giảng chân tướng trong dịp lễ kỷ niệm sự kiện ngày 20 tháng 7 năm 1999. Vì ông là học viên duy nhất ở Kavarna, ông cần được trợ giúp, vì vậy một số học viên ở Varna, gồm cả tôi, đã quyết định giúp ông ấy.

Nhưng hai tuần trước sự kiện tôi bắt đầu bị nghiệp bệnh. Tôi ho rất nhiều và khạc nhổ suốt, cổ họng cũng rất đau. Tình trạng xấu đi mỗi ngày. Tôi cố gắng bình tĩnh lại và không ngừng nhắc bản thân rằng đó là can nhiễu của cựu thế lực và tôi phải dùng chính niệm phủ nhận an bài của chúng.

Vài ngày tiếp theo, tôi cố gắng tinh tấn hơn trong lúc phát chính niệm vào những giờ phát chính niệm toàn cầu và học Pháp. Như Sư phụ đã giảng:

“Kỳ thực, nếu chư vị niệm rất chính, thì khi đi trên đường phố, khi sinh hoạt ở thành phố của chư vị, thì hết thảy hoàn cảnh xung quanh đều được thanh lý. Sự tồn tại của chư vị đang khởi tác dụng cứu độ chúng sinh. Tuy nhiên, tu luyện cá nhân của chư vị sẽ gặp phải ma nạn, dù chư vị có bản sự to lớn đến đâu, là vì mỗi cá nhân đều có con đường cần phải đi trong tu luyện của họ; đồng thời trong chứng thực Pháp thì cựu thế lực cũng đã thiết lập rất là nhiều can nhiễu cho chư vị, những can nhiễu ấy trong tình huống thông thường chính niệm không đầy đủ thì rất khó thanh lý rớt đi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế New York năm 2004)

Ba ngày trước sự kiện tôi vẫn không cảm thấy khoẻ hoàn toàn nhưng vẫn quyết định tham gia luyện công tại công viên. Trong lúc luyện công tôi cảm thấy ấm, và sau đó tôi gần như ngừng ho và khạc nhổ. Cơn đau ở cổ họng gần như đã biến mất. Điều này đã củng cố quyết tâm của tôi và tôi khẳng định rằng không có gì sẽ ngăn cản được mình tham gia sự kiện ở Kavarna.

Trong ngày diễn ra sự kiện tôi cảm thấy khoẻ hơn nhiều và sự kiện đã diễn ra tốt đẹp. Đồng tu của tôi và tôi đã giảng chân tướng cho nhiều chúng sinh thành công.

Trên đây là những chia sẻ của tôi trong quá trình tu luyện và chứng thực Pháp. Nếu có điều gì không phù hợp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/11/368684.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/14/170761.html

Đăng ngày 9-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share