Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Nội Mông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 1-3-2018] Trước đây, tôi từng là người rất nóng tính. Sau khi kết hôn, tôi nhận ra chồng tôi cũng nóng tính như vậy. Hơn nữa, anh ấy chỉ biết hưởng thụ bản thân và không có trách nhiệm với gia đình. Vì vậy mà giữa chúng tôi thường xuyên xảy ra cãi vã.

Hôn nhân đau khổ, đang bên bờ vực tan vỡ

Sau khi sinh, tôi cần chồng giúp chăm con nhỏ, nhưng anh chẳng buồn quan tâm mà vẫn thường xuyên đi ra ngoài chơi. Những lúc con trai đau ốm, tôi toàn phải một mình chăm sóc cháu. Điều này làm tôi buồn vô cùng, vì nhẫn nhịn không được nên tôi đã nói những lời tổn thương chồng. Gia đình chúng tôi thường xuyên lục đục căng thẳng tựa như chiến trường vậy.

Thấy tôi như vậy, chồng tôi càng trở nên tệ hơn. Anh ấy thường xuyên đi thẳng tới các quán rượu sau giờ làm việc, hoặc đi chơi mạt chược thâu đêm.

Tôi cảm thấy thật bất công, vừa sinh con xong tôi lại phải một mình gánh vác chuyện gia đình. Tôi thầm hỏi, cuộc hôn nhân này rồi sẽ đi đến đâu đây?

Khi không thể chịu đựng được hơn nữa, tôi đến gặp mẹ chồng và than phiền với bà về chồng tôi. Nào ngờ, bà đứng về phía con trai và quay ra chỉ trích tôi. Tôi chợt nhận ra chồng tôi và cả gia đình anh ấy đều coi thường tôi. Tôi lập tức cãi lại mẹ chồng. Trong tâm tôi, họ vừa là kẻ thù, vừa là mục tiêu để tôi trút cơn tức giận.

Năm 37 tuổi, tôi tìm một thầy bói để hỏi về vận mệnh của mình, bởi khi đó tôi đang nghĩ đến việc ly hôn. Ông ấy nói rằng tôi sẽ sớm thấy kết quả thôi, muộn nhất là cuối tháng 5 thì tôi sẽ biết. Tôi mừng thầm trong tâm, bởi tôi nghĩ rằng những ngày tháng đau khổ của mình sắp kết thúc rồi.

Đại Pháp đã cứu gia đình tôi khỏi sự tan vỡ

Tuy nhiên, tháng 5 năm đó tôi may mắn đắc được Pháp Luân Đại Pháp, vậy nên tôi không còn nghĩ đến việc ly hôn nữa. Sau khi xem hết chín bài giảng Pháp của Sư phụ Lý (nhà sáng lập ra Pháp Luân Đại Pháp), nhiều câu hỏi của tôi về cuộc đời đã được giải đáp. Hoá ra, họ đối xử tệ bạc với tôi là do ác duyên đời đời kiếp kiếp của tôi tạo nên. Có những món nợ mà tôi phải hoàn trả.

Thông qua học Pháp, tôi đã minh bạch được sự bác đại tinh thâm của Phật Pháp, hiểu được tại sao lại có người giàu kẻ nghèo, và biết được từ giờ trở đi cần sống và làm người như thế nào. Không ngừng học Pháp và luyện công đã giúp cảnh giới của tôi đề cao lên, thái độ của tôi với chồng và mẹ chồng cũng thay đổi.

Khi gia đình chồng đối xử với tôi không tốt, tôi có thể ước thúc bản thân để buông bỏ cơn tức giận, đồng thời hướng nội tìm nguyên nhân ở bản thân mình. Cùng lúc đó, thân thể tôi cũng trải qua những biến đổi to lớn. Ví dụ, các bệnh tật của tôi như nhức đầu, đau dạ dày, thoát vị đĩa đệm, viêm phụ khoa… đều biến mất. Trước kia, tay chân tôi thường lạnh như băng, thì bây giờ rất ấm áp. Trong thời gian Sư phụ tịnh hoá thân thể cho tôi, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng Pháp Luân đang quay tại tay, đầu, và bụng dưới. Sau khi thân thể trở nên nhẹ nhàng vô bệnh, tâm tôi cũng vui vẻ hạnh phúc. Hàng ngày tôi được đắm mình trong niềm vui Phật ân hạo đãng của Sư phụ.

Tôi không còn oán hận chồng và mẹ chồng, cũng không nghĩ đến chuyện ly hôn nữa. Hàng ngày, tôi vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Khi họ nhìn thấy tôi thay đổi như vậy, lúc đầu họ không thể hiểu được và nói: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự kỳ diệu đến vậy sao? Làm sao mà, bỗng chốc, nó trở nên tốt như vậy được? Trước đây, nó nóng tính thế, sao có thể thay đổi bản thân nhanh đến vậy?” Họ không thể hiểu được sự diệu kỳ của Phật Pháp cũng như tư tưởng của người đắc Pháp, do vậy họ không lý giải được trước sự nhẫn nhịn và khoan dung của tôi.

Một hôm, tôi cùng một học viên khác ra ngoài để đưa các Kinh văn mới của Sư phụ. Tôi đã về nhà muộn. Chồng tôi thấy tôi chưa nấu cơm, anh ấy rất tức giận và bắt đầu chửi rủa tôi. Nếu chuyện này xảy ra trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, có lẽ tôi đã không nấu ăn nữa.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney[1996])

Tôi ngộ rằng là người tu luyện chúng ta cần phải có phong thái cao. Đó là một ví dụ về việc chúng ta khác với người thường như thế nào. Tôi cười và nói với anh ấy: “Em làm cơm ngay đây. Anh đừng nóng.” Thế là chồng tôi bình tĩnh lại.

Mỗi khi vượt qua được một quan hay một khổ nạn, tôi đều cảm thấy vui vì tâm tính của mình được đề cao. Mỗi khi tạo được đột phá về tâm tính, tôi cũng cảm thấy như vậy. Bất thất bất đắc. Các nguyên lý của Đại Pháp đã giúp tôi đắc được nhiều hơn, nhận thức được nhiều hơn.

Chồng tôi cũng bước vào tu luyện

Sự chuyển biến của tôi đã ảnh hưởng lớn tới chồng tôi. Anh ấy cố tìm hiểu xem tại sao tôi thay đổi, vì vậy, anh ấy đã đọc sách Chuyển Pháp Luân vào những lúc tôi không có ở nhà. Dần dần, anh ấy đã bỏ hút thuốc (anh ấy nghiện thuốc lá hơn 30 năm). Nhìn thấy những thay đổi của tôi, mẹ chồng tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cả gia đình tôi được đắm mình trong Phật ân hạo đãng của Đại Pháp.

Kiên định trong cuộc bức hại

Cuộc bức hại bắt đầu ngày 20 tháng 7 năm 1999, và sớm lan ra khắp toàn quốc. Do sợ hãi, chồng tôi đã ngừng tu luyện. Dù tôi tu luyện tinh tấn, nhưng khi thấy những lời tuyên truyền bịa đặt phỉ báng Đại Pháp trên TV, tôi cũng thấy kinh sợ. Những người bị đầu độc bởi những tuyên truyền ấy bắt đầu phản đối và tấn công chúng tôi. Người ta nhìn chúng tôi một cách kỳ dị và nói những lời chế nhạo.

Có những người thách thức chúng tôi, “Cô còn tu luyện chứ? Các người can dự vào chính trị. Các người đã bao vây Trung Nam Hải.”

Tôi đã trả lời, “Đó đều là tuyên truyền trên TV. Chúng ta đã biết rõ nhau rồi, các anh nói xem tôi là thế nào? Tôi đã tốt lên hay xấu đi? Các anh có tin vào những lời dối trá của Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không? Hãy nghĩ lại đi.”

Và anh ta trả lời, “Đúng, cô nói đúng.”

Tôi đã không lùi bước trong thời gian cuộc bức hại trở nên tà ác và nghiêm trọng nhất. Tôi tới công ty và giảng chân tướng cho mọi người. Họ đều thể hiện sự thông cảm đối với tôi và ủng hộ tôi. Có người còn lo lắng cho tôi và nói, “Hãy cẩn thận. ĐCSTQ rất tà ác. Đừng để họ làm hại bạn.”

Sau đó, tôi cùng hai học viên đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện Chính Phủ trả lại công lý cho Pháp Luân Công. Chúng tôi bị đưa đến một trại tạm giam. Chúng tôi bị chuyển đến một trại cưỡng bức lao động và bị cầm tù bất hợp pháp. Khoảng thời gian đó rất khó khăn với tôi.

Sau khi tôi được thả, nhà chức trách địa phương cố gắng chuyển hóa tôi. Một hôm, mấy cảnh sát Phòng 610 và cảnh sát địa phương tới nhà tôi và yêu cầu tôi tham gia vào một khoá gọi là “Mừng bạn trở về nhà”. Hai ngày sau, họ đưa các học viên đến một phòng hội thảo rộng.

Một trong các cán bộ của họ tiến hành quay video. Họ yêu cầu từng người tuyên bố thái độ đối với Pháp Luân Công trước ống kính. Khi đến lượt tôi, tôi không hề sợ hãi. Tôi nhìn quanh phòng và từ tốn nói, “Tất cả các anh đều cùng quê với tôi, và các anh đều là bạn của tôi. Tôi phải nói sự thật, đúng không?”

Người đứng đầu Phòng 610 gật đầu.

Rồi tôi nói, “Tôi đã gần 40 tuổi rồi. Vài năm trước tôi mang nhiều bệnh tật, nhức đầu, đau dạ dày, hàng ngày cảm thấy mỏi mệt. Nhưng thực sự sau khi bắt đầu đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân, tất cả bệnh của tôi đã được chữa khỏi!”

Tôi vẫn nói rất bình tĩnh, tôi có thể cảm thấy mọi người đang lắng nghe tôi.

Tôi tiếp tục, “Những thay đổi kỳ diệu đó đã làm kiên định niềm tin của tôi vào Đại Pháp. Và đó là những gì tôi muốn nói với các anh.”

Sau đó, tôi nhận được những tràng pháo tay nồng ấm. Người cầm máy quay cũng đặt máy xuống sàn. Họ không còn ý định chuyển hoá tôi nữa.

Tôi đã bị bức hại nhiều lần trong những năm tiếp theo. Các cảnh sát từ đồn cảnh sát tới sách nhiễu tôi, có lần, tôi bị bắt, đưa đến trung tâm tẩy não. Nhưng dù khó khăn đến đâu, tôi vẫn kiên định với đức tin của mình.

Một hôm, khi đến chỗ làm, người quản lý nói rằng tôi đã gây cho họ tình huống khó xử, bởi tôi không bỏ việc tu luyện của mình, nên họ phải sa thải tôi. Tôi trả lời, “Năm ngoái khi cảnh sát đến sách nhiễu tôi ở nơi làm việc, ông đã không dám đối chất với họ. Nếu sau đó tôi biến mất, ông sẽ nói với gia đình tôi thế nào đây?”

Tôi nói thêm, “Tôi là nhân viên của ông. Ông không có chút trách nhiệm nào với tôi sao? Nếu ông có thể đứng ra nói rằng tôi là một nhân viên tốt, liệu họ có dám làm những gì họ muốn? Lần trước, ông đã không bảo vệ nhân viên của mình, và giờ đây thậm chí ông còn đuổi tôi ra khỏi công ty. Không ai có quyền làm vậy.”

Lời nói của tôi đầy chính niệm, và đã tác động lớn đến ông ấy. Ông ấy mau chóng nói nhỏ với tôi, “Tôi sẽ cố gắng đảo ngược tình thế.” Bí thư ĐCSTQ ở công ty tôi cũng nói, “Cô cứ bình tĩnh. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Cô có thể về nhà và chờ tin của chúng tôi.” Sau đó, họ đưa tôi ra cửa.

Với niệm này, tôi nghĩ tôi không nên bị sa thải như vậy. Tu luyện Đại Pháp nào có gì sai? Tôi quay lại công ty và giảng chân tướng cho bất cứ người nào tôi gặp. Cuối cùng, tôi sớm được đi làm trở lại.

Con đường tu luyện của tôi những năm qua có những gian nan. Tuy nhiên, không quản khó khăn thế nào, tôi luôn cố gắng để liên tục đề cao bản thân trong học Pháp và tu luyện.

Môi trường tu luyện trong gia đình tôi dần dần cũng có chuyển biến tốt hơn. Chồng tôi từ chỗ sợ hãi ĐCSTQ, đã trở lại ủng hộ Đại Pháp. Anh ấy cũng động viên họ hàng và bạn bè bước vào tu luyện. Thỉnh thoảng, anh ấy hỗ trợ tôi trong các công việc Đại Pháp. Con trai tôi đôi khi cùng tôi đi phát tài liệu Đại Pháp.

Mặc dù bị bức hại trong nhiều năm nhưng tôi chưa bao giờ hối hận vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không sợ hãi khi phải đương đầu với bất cứ khó khăn nào. Tôi thật sự biết được, “Pháp Luân Đại Pháp mang lại lợi ích cho mọi người và cho những ai có đức tin.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/1/走过的路坎坷而无悔-362331.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/13/169037.html

Đăng ngày 9-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share