Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-5-2018] Tôi làm việc theo giờ tại khách sạn gần nhà, do đó tôi có rất nhiều thời gian để luyện tập Pháp Luân Công (cũng được biết là Pháp Luân Đại Pháp).

Một ngày tháng tư năm 2015, người chủ khách sạn gọi tôi vào văn phòng của anh. Một vài phút sau, anh cho tôi biết rằng một vài năm trước đây anh đã yêu tôi.

Anh nói rằng anh thích sự tốt bụng chân thật của tôi và đã hy vọng một ngày nào đó có thể tìm thấy một người vợ giống như tôi. Vì biết tôi đã lập gia đình, anh đã không bày tỏ tình cảm với tôi.

Anh nói với tôi rằng vợ anh kết hôn với anh chỉ vì tiền. Anh xúc động, và gần như khóc. Trong suốt 20 năm tu luyện của mình, tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống nào tương tự như vậy cả. Tuy nhiên tôi biết rằng, là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi phải giữ mình phù hợp với Pháp.

Tôi nói rắng, “Sẽ ổn nếu anh tôn trọng tôi như một người em gái hoặc một người bạn tốt, nhưng chúng ta phải biết kiểm soát tình cảm và cảm xúc của bản thân, hoặc không thì cả hai chúng ta sẽ bị trừng phạt.” Anh có vẻ vô cùng thất vọng.

Ngay sau đó tôi nhìn anh, đôi mắt anh chan chứa tình cảm nhìn tôi. Ngay lập lức tôi nhận ra rằng tâm tôi đã bị xao động.

Ngay khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tâm tính của tôi đề cao nhanh chóng và thế giới quan của tôi đã thay đổi từ căn bản. Một điều tôi đã nhận ra là khi người đàn ông và người phụ nữ có mối quan hệ ngoài luồng thì như vậy là trái với đạo đức. Do đó, tôi không bao giờ nghĩ rằng một điều tương tự như thế lại có thể xảy ra với mình.

Tôi nhận ra rằng thật khó khăn để tôi có thể tĩnh tâm lại để học Pháp và luyện công. Ánh mắt da diết của anh vẫn xuất hiện trong tâm trí tôi, và những lời nói trìu mến nhẹ nhàng vẫn vang lên trong tai tôi.

Tôi đã nghĩ: “Tâm tôi xao động bởi người đàn ông này bởi vì tôi thích nghe những lời tỏ tình của anh. Giờ đây, bằng cách nào tôi có thể thoát khỏi cám dỗ này?”

Từ ngày bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1996, tôi đã giữ một niệm vững chắc trong tâm: Tôi muốn theo Sư Phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Công) và trở về nhà trên thiên thượng.

Mặc dù Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã hai lần kết án, cưỡng chế tôi đến trại lao động cưỡng bức, nhưng đức tin của tôi vào Sư phụ và Pháp chưa bao giờ dao động.

Tôi nghĩ, “Thưa Sư phụ, Người đã phải gánh chịu rất nhiều để kéo dài thời gian cho học viên Đại Pháp tu luyện. Nhưng hiện giờ con đang bị sao nhãng nghiêm trọng trong tu luyện. Nếu như người chủ khách sạn và con phạm phải những hành động đáng hổ thẹn, thì làm sao con có thể xứng đáng với sự từ bi khổ độ của người?”

Một vài ngày sau, một học viên địa phương cho tôi mượn chiếc điện thoại cho phép tôi có thể vào trang web Minh Huệ lần đầu tiên. Tôi đã đọc những bài chia sẻ tâm đắc thể hội về tầm quan trọng về thoát khỏi chấp trước sắc dục.

Tôi cũng đọc hai bài giảng, trong đó Sư phụ đã nhắc đi nhắc lại tầm quan trọng của việc duy trì mối quan hệ đúng mực giữa người nam và người nữ, và rằng những học viên Pháp Luân Đại Pháp không bao giờ được phép ngoại tình.

Sư phụ giảng:

“Mặt khác tôi lại nói về một việc, trong học viên có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi, chư vị phải chú ý trong cuộc sống, trong quan hệ nam nữ tuyệt đối không thể sa vào hành vi đã bại hoại kia của xã hội người thường; chư vị có thể có vợ, chồng, đó là chính đáng. Chư vị tu luyện phù hợp ở mức độ tối đa với xã hội người thường, việc đó không có vấn đề gì. [Chư vị] có sinh hoạt giữa vợ chồng chư vị với nhau, thì không có vấn đề gì. Nếu như chư vị không phải vợ chồng, chư vị có quan hệ tình dục, như vậy chính là đang làm việc dơ bẩn nhất, là việc Thần tuyệt đối không cho phép, bất luận Thần nào cũng đều không thể cho phép. Cho nên mọi người nhất thiết phải chú ý đến việc này. Quá trình tu luyện của một cá nhân chính là lịch sử của một người tu luyện; vô số, vô lượng, vô kể chư Thần đều đang nhìn vào mỗi niệm, mỗi hành động của đệ tử Đại Pháp; một người tu luyện có quyết tâm đi đến viên mãn, tại sao lại không qua được quan này?” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ Quốc)

Sư phụ cũng giảng:

“Vấn đề lớn nhất chính là tà đảng Trung Cộng đang huỷ diệt đạo đức con người. Chúng biết rằng Pháp Luân Đại Pháp giảng “Chân Thiện Nhẫn”, dạy người làm người tốt; chúng liền dạy người làm người xấu, đặc biệt là về quan hệ nam nữ. Chư vị có biết xã hội Trung Quốc đã đến mức độ nào không? Luân thường đạo lý loạn cả, cả xã hội luân thường đạo lý loạn cả; chư vị muốn tìm một cô gái trong sạch, một cô nương thuần khiết thì vô cùng khó. Tại sao chúng bại hoại đến thế? Chúng chẳng phải muốn huỷ diệt con người sao? Đệ tử Đại Pháp chẳng phải muốn tu quay về? Tại sao không chú ý về phương diện này? Thuận theo xã hội, thuận theo tà đảng Trung Cộng mà hủ bại sao? Vấn đề này chẳng phải rất nghiêm túc ư?! Từ điểm đó mà xét, người ở Trung Quốc có còn là trạng thái của con người không? Chẳng phải nghiêm trọng sao?! Đệ tử Đại Pháp là phải chặn đứng sự xuống dốc của thế gian! Không để cho nhân loại trượt xuống dốc; vậy cớ gì mà bản thân chư vị về phương diện này vẫn không vượt qua được! Nhất quyết phải chú ý điểm này!!” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007” – Giảng Pháp tại các nơiVIII)

Những lời giảng đó đã tăng cường chính niệm của tôi, và cũng đồng thời cho tôi “một gậy cảnh tỉnh” nhắc nhở tôi phải giữ mình. Danh hiệu “đệ tử Đại Pháp” là một danh hiệu thần thánh không thể đo lường!

Một học viên chỉ có thể hành xử đúng theo Pháp, khi anh ta không bao giờ cho phép bản thân mình xuôi theo trào lưu chung của xã hội.

Khi phân tích nguyên nhân chính của những cảm xúc, ham muốn, và sắc dục, tôi nhận ra rằng tôi đã bị ám ảnh khi đọc nhiều tiểu thuyết lãng mạn trong suốt cả quãng thời gian thơ ấu. Tôi đã mong ước có những mối quan hệ yêu đương lãng mạn, và đã hình thành nhiều quan niệm biến dạng, tôi đã nghĩ rằng tình yêu lãng mạn là điểu quan trọng nhất trong cuộc sống.

Vì bị lừa dối bởi những lời dối trá và tuyên truyền chống lại Pháp Luân Công của ĐCSTQ, chồng tôi đã rất sợ bị đàn áp. Do đó, anh ấy đã hoàn toàn can nhiễu việc tu luyện Pháp Luân Công của tôi và thậm chí còn đánh tôi. Tôi đã rất thất vọng vì anh.

Cựu thế lực nhìn thấy rằng vẫn còn nhiều thứ biến dị trong trường của tôi, nên họ đã sắp đặt để một người thường cố gắng cám dỗ với ý đồ hủy hoại tương lai của tôi. Nếu không nhờ có Pháp của Sư phụ và các bài chia sẻ tâm đắc thể hội của các đồng tu, thì người chủ khách sạn và tôi có thể đã có những hành động trái với đạo đức.

Tôi đã phát chính niệm để thanh lý trường của bản thân và loại bỏ những cảm xúc, tình cảm mạnh mẽ. Tôi cũng tự nhắc nhở bản thân rằng tất cả chúng sinh đều là vì Pháp mà đến. Do đó, tôi phải có trách nhiệm hoàn thành sứ mệnh cứu họ, bao gồm cả người đàn ông này.

Sau đó tôi đã thành tâm viết một bức thư dài cho anh ta để giải thích rằng Pháp Luân Công là gì, tại sao tôi lại quyết định tu luyện, và tại sao ĐCSTQ lại đàn áp tàn bạo Pháp Luân Công.

Tôi đã nói với anh: “Chỉ có phù hợp với đặc tính Chân – Thiện – Nhẫn của vũ trụ, chúng ta mới có một tương lai tươi sáng. Mặc dù, những mối quan hệ trái đạo đức giữa nam và nữ rất phổ biến ở Trung Quốc, những người đó trong vô minh đã tự hủy hoại mình.

“Chân lý của vũ trụ là những người có những hành vi sai trái sẽ bị báo ứng. Vì là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không thể xuôi theo trào lưu của xã hôi. Tôi phải trở thành một người tốt và thậm chí tốt hơn nữa.“

Cuối cùng, tôi nói với anh rằng tôi hy vọng anh và vợ sẽ hạnh phúc bên nhau và thật sự chúc phúc cho cuộc hôn nhân của họ.

Tôi cảm thấy thật sự thanh thản sau khi đưa cho anh lá thư, tôi đã làm điều mà một học viên Đại Pháp nên làm.

Vì cùng làm việc chung trong một khách sạn, nên chúng tôi thường xuyên gặp mặt nhau. Tuy nhiên, anh đã không làm bất kỳ điều gì khác nhằm đến tôi sau đó và chúng tôi chỉ liên hệ với nhau vì công việc

Anh công khai tán dương tôi trước mặt những người khác và nói rằng tôi là “người tốt nhất” mà anh từng gặp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/12/364004.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/11/170721.html

Đăng ngày: 1-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share